Điệp Viên Kỳ Quái

Quyển 1 - Chương 92: Giải quyết ổn thỏa (4)



"Yên tâm đi, chỉ cần không dùng súng, cho dù hai kẻ đó ngất rồi tỉnh lại cũng không phải đối thủ của Tống Triều Dương!” Nhìn Lý Hương Quân mắt phượng trợn tròn nhìn mình, Hứa Tất Thành chậm rãi nói, “Thằng nhóc này ra tay cũng hơi quá, nhìn bộ dạng của hai gã cảnh sát đang ngất xỉu kia, tôi cũng có chút không xuống tay được…”

“Sao vậy? Lẽ nào anh cũng muốn người nằm trên mặt đất kia là Tống Triều Dương?” Lý Hương Quân cả giận nói.

“Tôi không có ý đó!” Hứa Tất Thành thở dài nói, “Việc hôm nay cô định giải quyết thế nào?”

“Cảnh sát dùng hình bức cung trước, Tống Triều Dương không chịu được nên mới phòng vệ quá đà, đây là sự thực, còn cần giải quyết sao nữa?” Lý Hương Quân trừng mắt nói với Hứa Tất Thành.

Tình hình cơ bản Lý Hương Quân cũng đã hiểu hết, cô không cho rằng việc này sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng đối với Tống Triều Dương. Nguyên nhân chính là cảnh sát dùng hình bức cung, Tống Triều Dương tuy đánh hai cảnh sát kia ngất xỉu, nhìn qua có thể thấy bị hành hạ rất mạnh bạo, nhưng cũng không hề gây ra tổn thương gì nghiêm trọng. Tống Triều Dương vẫn còn đứng ở đây, chưa ngất đi chẳng qua là vì thể chất của cậu ta tương đối tốt mà thôi.

“Lẽ nào cứ để cậu ta tiếp tục ở đây?” Hứa Tất Thành nhíu mày hỏi, anh không cho rằng Lý Hương Quân không rõ hậu quả nếu Tống Triều Dương tiếp tục ở đây.

“Chắc chắn là phải chuyển đỉ!” Lý Hương Quân nhíu mày nói, “Đây chắc chắn là một việc tốt đối với Tống Triều Dương, dựa vào sự suy đoán của thám tử Tiết, vụ án của Tống Triều Dương chắc chắn có liên quan tới Cục trưởng Cục công an khu Tây, chí ít là có liên quan tới con trai của ông ta. Vì thế rời khỏi đây là tốt nhất, nhưng tội danh phòng vệ quá đà chắc chắn không thoát được, nếu như thực sự không truy cứu như người vô tội, hệ thống cảnh sát cả Kinh Thành sẽ không đồng ý!”

“Ha ha…” Hứa Tất Thành bật cười kì quái, nhìn Lý Hương Quân nói: “Cô gột sạch tội danh sử dụng ma túy cho cậu ta đi rồi hãy tính! Tôi thì cảm thấy cậu ta đánh hai cảnh sát thành ra thế này, hậu quả còn nghiêm trọng hơn cả dùng ma túy!” Ý của Hứa Tất Thành là, bất luận sau này Tống Triều Dương bị chuyển đi đâu, chỉ cần biết hành vi hôm nay của Tống Triều Dương, cậu ta chắc chắn sẽ không được sống thoải mái.

“Không cần anh phải lo!” Lý Hương Quân trừng mắt nói với Hứa Tất Thành: “Tôi thấy anh rất rảnh phải không?”

Hứa Tất Thành đảo mắt, do dự một lát rồi mới nói với Lý Hương Quân: “Hay là, tìm ngài lãnh đạo…”

Lý Hương Quân trong lòng cảnh giác, ngờ vực nhìn Hứa Tất Thành, “Việc thế này bảo tôi đi tìm ba tôi, đầu anh có vấn đề không thế?” Mặc dù việc của Tống Triều Dương là do ba cô sắp xếp, nhưng ba nhiều lần căn dặn rằng tuyệt đối không được để bất cứ ai biết được vai trò của ông trong việc này. Lý Hương Quân từ nhỏ nghe nhiều hiểu nhiều, biết được bên trong chắc chắn có điều mình không hiểu, nếu như xảy ra vấn đề, hậu quả rất nghiêm trọng.

“Tôi thấy cô rất quan tâm, tưởng quan hệ của cô và Tống Triều Dương rất đặc biệt!” Hứa Tất Thành nói đùa, vô cùng kín đáo thăm dò một câu.

“Anh muốn chết sao!” Lý Hương Quân mắng một câu, sắc mặt rõ ràng rất tức giận. Lý Hương Quân cũng không tiếp tục giải thích, mặc dù cô và Hứa Tất Thành không tiếp xúc nhiều, nhưng cô biết Hứa Tất Thành làm công việc gì. Trước mặt Hứa Tất Thành, giải thích càng nhiều càng lộ nhiều sơ hở.

Bên trong đã không còn động tĩnh quá lớn, đội trưởng Hàn khẽ thở phào một hơi, lạnh giọng nói với Tống Triều Dương: “Tại sao không đánh trả?”

“Bọn họ nghe theo sai bảo của người khác tới báo thù cháu!” Tống Triều Dương lạnh lùng nói ra mấy chứ, “Còn chú thì không gây khó dễ với cháu!”

Đội trưởng Hàn nghe xong sững người, bực tức hỏi, “Ai nói với cậu?”

“Anh ta!” Tống Triều Dương chỉ đội phó Triệu đã bị khiêng lên giường nói, “Chính anh ta nói, nói rằng một người tên là thư ký Tôn gọi điện cho anh ta!”

“Cậu ép cung?” Đội trưởng Hàn lạnh lùng nói.

Tống Triều Dương không nói gì, đồng nghĩa với thừa nhận.

“Được, giỏi lắm!” Đội trưởng Hàn cười nhạt nói: “Hi vọng cậu không rơi vào tay tôi!”

Vừa dứt lời, cảnh sát phòng giám sát liền tới trung đội phòng chống ma túy, người mặc dù là do Lý Hương Quân tìm tới nhưng với thân phận của Lý Hương Quân thì không thích hợp ở lại đây.

Vẫn ở trong phòng giam, hai giám sát đeo phù hiệu màu trắng kiểm tra hiện trường, hai người còn lại làm công việc ghi chép, đội trưởng Hàn mặt sa sầm đứng bên cạnh lạnh lùng quan sát.

Đầu tiên là cảnh sát trực ban và chú cảnh sát, khi hai giám sát nghe nói có người dùng súng ở hiện trường liền bất giác kinh ngạc. Quan trọng là thân phận của người dùng súng có chút đặc biệt, họ không biết phải xử lý thế nào.

“Người chưa đi, ở bên ngoài!” Đội trưởng Hàn lạnh lùng nói một câu.

Người thứ ba là Tống Triều Dương, giọng Tống Triều Dương rất khách quan, không hề xen lẫn bất cứ tình cảm cá nhân nào, giống như đang thuật lại một đoạn phim mình từng xem. Vừa nghe được Tống Triều Dương dùng sức của cá nhân có thể đánh vỡ ghế thẩm vẩn, tất cả mọi người bao gồm cả đội trưởng Hàn đứng bên cạnh đều tròn mắt kinh ngạc.

Tiếp theo là kiểm tra thương tích, khi nhìn thấy những vết bầm tím trên người Tiểu Vũ và đội phó Triệu, còn có cả vết bỏng sau khi bị dùi cui điện đánh, ánh mắt bốn giám sát bao gồm cả đội trưởng Hàn nhìn Tống Triều Dương đều không hề thân thiện, mang theo đao quang kiếm ảnh vô hình.

Tiếp theo là Tống Triều Dương, thương tích trên người không hề ít hơn so với đội phó Triệu và Tiểu Vũ, nhưng khác biệt là một người tỉnh táo ngồi ở đây nghe xét hỏi, hai người còn lại thì vẫn hôn mê bất tỉnh.

Thần sắc của mấy giám sát càng trở nên kì quái. Đội phó Triệu dùng hình ép cung Tống Triều Dương, điều này không thể chối cãi. Nhưng không ngờ gặp phải kẻ lợi hại, ngược lại bị đối phương hành hạ cho hôn mê, hơn nữa nghi phạm cũng không phải người bình thường, nếu không đám người mình cũng không thể nào bị luật sư của nghi phạm này sai bảo.

“Hiện trường đã điều tra xong, chúng tôi đã nắm bắt được tình hình, vụ án có chút phức tạp, báo lên trên xem lãnh đạo xử lý ra sao!” Giám sát đứng đầu nói với đội trưởng Hàn.

Mặc dù là phòng giám sát nhưng vẫn trực thuộc Cục công an thành phố, có cùng lập trường, bọn họ vẫn đồng tình với đội trưởng Hàn hơn.

“Không hỏi tôi sao?” Hứa Tất Thành đẩy cửa bước vào, sau đó ngồi vào vị trí bị thẩm vấn.

Đồng tử mắt của đội trưởng Hàn co rút lại nhưng không hề nói gì. Thấy Hứa Tất Thành lấy thẻ ngành, giấy phép sử dụng súng ra đặt lên bàn.

“Đây là giấy tờ của tôi, các anh có thể ghi lại!” Hứa Tất Thành nói với hai giám sát xét hỏi, “Nguyên nhân cụ thể tôi không thể nói ở đây, nhưng tôi sẽ báo cáo với cấp trên.”

Giám sát đứng đầu gật đầu, để cấp dưới ghi lại thông tin liên quan của Hứa Tất Thành.

Người nên rời đi đều đã rời đi, đội phó Triệu và Tiểu Vũ được đưa tới bệnh viện. Tống Triều Dương bị đeo còng tay và còng chân, dùng xe tù đưa đi, cũng là tới bệnh viện. Dù thế nào đi nữa, thương tích cũng cần giám định.

Đợi sau khi mọi người đi hết, đội trưởng Hàn mới lấy điện thoại gọi vào số điện thoại của Cục trưởng Diêu ở Chi cục khu.

“Cái gì?” Cục trưởng Diêu đang ngồi dựa vào ghế làm việc liền đứng bật dậy. Người của phòng giám sát thành phố đã tới khu vực quản hạt của mình, việc cần làm đều đã làm xong mình mới nhận được tin.

“Cậu làm ăn kiểu gì vậy?” Cục trưởng Diêu nhíu mày, mắng trong điện thoại. Cảnh sát dùng hình ép cung nghi phạm, còn bị nghi phạm phản công, lại còn đánh ngất xỉu. Cũng may nghi phạm không bỏ trốn, nếu không sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ. Điều Cục trưởng Diêu nghĩ không ra là Hàn Thế Dân cũng là cảnh sát có thâm niên có năng lực, có thủ đoạn, sao có thể để xảy ra sơ xuất như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.