Điệp Viên Kỳ Quái

Quyển 2 - Chương 101: Dư vị



Tống Triều Dương nở nụ cười rực rỡ nói: “Vô cùng bằng lòng.”

Sáng ngày thứ hai, Tống Triều Dương đã dậy từ sớm, người phụ nữ trong lòng vẫn còn ngủ say, di chứng của sự điên cuồng tối hôm qua, đó chính là sự mệt mỏi vô cùng, Tống Triều Dương có thể hồi phục rất nhanh, nhưng người phụ nữ này rõ ràng đã mệt rã người rồi.

Tấm chăn trên hai người chỉ che đến eo, lộ ra nửa thân trên của hai người, cô ta nghiêng người dựa vào lòng Tống Triều Dương, bộ ngực dán sát vào lòng ngực của Tống Triều Dương, hai chân cũng quấn vào chân Tống Triều Dương, Tống Triều Dương muốn ngồi dậy thì nhất định phải đẩy chân người phụ nữ này ra trước.

Nhớ đến hôm nay mình vẫn còn một ngày nghỉ, Tống Triều Dương cũng không vội vàng dậy ngay, dậy rồi cũng không có gì làm, chi bằng ôm người phụ nữ xinh đẹp này, kéo chăn lại đắp lên hai người, tiện tay tắt máy điều hòa đi, cả buổi tối đều bật điều hòa, mặc dù trong phòng rất ấm áp, nhưng Tống Triều Dương không thích gió nóng thổi ra từ điều hòa.

Lại ngủ thêm một giấc, lúc sắp đến tám giờ, người phụ nữ thức dậy, tuy vẫn còn nằm trong lòng Tống Triều Dương nhưng Tống Triều Dương rõ ràng cảm nhận được sự mơ màng ở trong lòng người phụ nữ, ngoài ra còn có sự tự trách và đau khổ.

Tống Triều Dương không nói gì cả, không làm gì cả, tại sao người phụ nữ này lại băn khoăn, tại sao đau khổ đều không phải vấn đề cậu cần suy nghĩ, hai người chẳng qua thỏa mãn nhu cầu của mình, không hề liên quan đến trách nhiệm gì, Tống Triều Dương cũng không muốn ôm trách nhiệm này lên người.

Lòng ngực đột nhiên cảm thấy một chút mát lạnh, hơn nữa còn có cảm giác ẩm ướt, người phụ nữ này khóc rồi, có điều Tống Triều Dương không thể cho cô bất cứ điều gì, nên chỉ có thể tiếp tục giả vờ ngủ.

Qua một hồi, người phụ nữ từ từ buông Tống Triều Dương ra, sau đó lặng lẽ đứng dậy mặc quần áo, cuối cùng lại quay đầu nhìn Tống Triều Dương rồi nhanh chóng ra khỏi phòng.

Đợi tiếng đóng cửa phòng vang lên, Tống Triều Dương mới mở mắt ra, duỗi thẳng người, toàn thân đều thoải mái vô cùng, tình một đêm với mỹ nữ như vậy quả thật là một chuyện khá vui vẻ.

Đứng dậy rửa mặt xong, lúc này Tống Triều Dương mới mặc quần áo chuẩn bị rời khỏi, nhưng tình cờ phát hiện một chứng minh nhân dân rơi trên đất, hóa ra là của người phụ nữ lúc nãy.

“Hà Uyển.” Tống Triều Dương lẩm bẩm tên của người phụ nữ, sau đó bỏ chứng minh nhân dân đó vào trong túi, lát nữa xuống lầu chuẩn bị đưa cho bàn phục vụ của nhà nghỉ, đợi người phụ nữ đó quay về lấy lại, cậu không muốn giữ nó, người phụ nữ tuy đẹp, nhưng Tống Triều Dương không muốn nối tiếp tình duyên.

Ra khỏi thang máy, Tống Triều Dương vừa định đi đến bàn phục vụ thì điện thoại vang lên, nhìn số điện thoại thì ra là Trần Tú Như, nhanh chóng bắt máy.

“Tống Triều Dương, vừa nãy Tú Nhiên gọi cho tôi bảo muốn nói vài câu với cậu, tôi nói cậu ra ngoài rồi, sẽ về ngay lập tức, bây giờ cậu đang ở đâu, tôi đến đón cậu, lát nữa gọi lại có thể để Tú Nhiên nghe được.”

“Không cần đón tôi, tôi trực tiếp gọi lại cho cô ấy là được.”

“Không được không được, con bé Tú Nhiên đó rõ ràng đang thăm dò, nếu hai chúng ta không ở cùng nhau thì nó sẽ dễ nhìn ra sơ hở, hai hôm nay mẹ tôi đang giới thiệu đối tượng cho nó, nếu để nó phát hiện chúng ta là giả, nó nhất định sẽ đẩy tôi cho mẹ tôi, nói địa chỉ mau, tôi lập tức qua đón cậu.”

Tống Triều Dương đổ mồ hồi, chuyện bạn trai giả này vẫn chưa kết thúc, đành phải nói địa chỉ của nhà nghỉ ra, Trần Tú Như liền mừng rỡ nói: “Tôi có thể đến chỗ cậu trong vòng chưa tới một phút, cậu ra ngoài mau.”

Trùng hợp thật đấy, Tống Triều Dương đành trả tiền rồi bước ra khỏi nhà nghỉ, vừa đến cửa nhà nghỉ đã thấy chiếc xe Buick của Trần Tú Như chạy qua.

Ngồi lên xe, Trần Tú Như thở phào nhẹ nhõm, đưa điện thoại cho Tống Triều Dương nói: “Cậu gọi lại cho Tú Nhiên đi.”

Tống Triều Dương gật đầu, gọi cho Trần Tú Nhiên, cười nói: “Tú Nhiên, tìm anh có chuyện gì?”

“Ơ, anh thực sự đi chung với chị à?” Hiển nhiên Trần Tú Nhiên có chút bất ngờ.

“Ha ha, đương nhiên ở chung với nhau rồi, vừa nãy anh ra ngoài mua bữa sáng, chị em muốn ăn thanh đạm một chút, anh cố tình đi siêu thị mua cho cô ấy ít măng để làm cháo măng.”

“A a, em cũng muốn ăn.”

“Vậy đợi em qua rồi anh rể nấu cho em ăn.”

“Ừ ừ, vậy em không làm phiền anh nấu cháo cho chị nữa, bái bai.”

“Bái bai.”

Sau khi cúp máy, Tống Triều Dương ra hiệu thắng lợi, đưa điện thoại cho Trần Tú Như.

Trần Tú Như thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay lập tức hít mũi, nhíu mày nói: “Sung sướng thật đấy.”

Tống Triều Dương liền biết tại sao Trần Tú Như lại như vậy, người phụ nữ hôm qua tuy không có trang điểm, nhưng trên người có xịt một tí nước hoa nên trên người cậu vẫn còn mùi nước hoa nhàn nhạt, hơn nữa mình bước ra từ nhà nghỉ, Trần Tú Như chắc chắn đoán được cậu đã qua đêm ở đây với một người phụ nữ.

Nhưng Tống Triều Dương không quan tâm, cười nói: “Sếp, có phải nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành rồi không?”

Trần Tú Như gật đầu, lấy khoảng hai nghìn từ trong túi xách ra, nói: “Cái này cho cậu, gần đây đừng tắt máy, nếu có chuyện tôi sẽ tìm cậu bất cứ lúc nào.”

Tống Triều Dương vội nói: “Không cần, cũng không phải chuyện to tát gì, chỉ là một cuộc gọi thôi.”

“Tôi không muốn nợ ơn cậu, nên thế nào thì thế đó, yên tâm, ngày mai cậu vẫn có thể đến công ty tôi.”

Tống Triều Dương hiểu ý Trần Tú Như, chính là không muốn có liên can gì với cậu, giữa hai người chỉ là quan hệ thuê mướn, liền dứt khoát nhận lấy tiền sau đó mở cửa xuống xe.

Chiếc Buick của Trần Tú Như liền khởi động, trong nháy mắt đã hòa vào dòng xe cộ, mất cả bóng dáng.

Tống Triều Dương lắc đầu, biết rằng bây giờ ấn tượng của Trần Tú Như về cậu rất kém, chủ yếu vẫn là do mùi nước hoa trên người cậu, còn ở trong nhà nghỉ, hiển nhiên cho rằng cậu không phải là đàn ông tốt gì.

Nhưng Tống Triều Dương không quan tâm, cậu cũng không muốn để lại ấn tượng tốt cho Trần Tú Như, hơn nữa đây là cuộc sống riêng tư của cậu, cho dù Trần Tú Như là sếp cũng không thể kiểm soát cuộc sống riêng tư của nhân viên mình. Cậu bắt một chiếc xe rồi về đến nhà, nhưng sau khi vào nhà cởi áo khoác ra, sực nhớ chứng minh nhân dân của người phụ nữ kia vẫn còn ở chỗ mình, nhưng bây giờ đã trễ rồi, cũng lười gửi lại, đợi có thời gian hẳn rồi gửi lại đi.

Nằm trên giường ở nhà, Tống Triều Dương vẫn không kìm được hồi tưởng lại sự điên cuồng tối hôm qua, đã lâu rồi không điên cuồng như vậy, hơn nữa dù ở khía cạnh nào, người phụ nữ này vẫn là cực phẩm, khuôn mặt xinh đẹp, dáng người bốc lửa, quan trọng nhất là khi điên cuồng lên thật sự rất tuyệt. Nếu không phải sợ gây ra rắc rối, Tống Triều Dương thật không ngại có tiếp xúc như vậy với cô ta thêm lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.