Điệp Viên Kỳ Quái

Quyển 2 - Chương 105: Bảo vệ



Lúc kiểm tra xong đã là hơn mười một giờ rồi, Trương Bình muốn mời hai người họ ra ngoài ăn cơm. Mễ Đoá Đoá kiên quyết từ chối, Trương Bình dường như cũng biết là là Mễ Đoá Đoá sẽ không đồng ý nên không quá miễn cưỡng.

“Chúng ta xuống dưới ăn bữa cơm văn phòng cũng không quá phải không?” Khi Mễ Đoá Đoá ngồi vào một quán ăn nhỏ thì Tống Triều Dương nghĩ đến việc bỏ qua lời mời của Trương Bình, cậu không kiềm được hỏi Mễ Đoá Đoá.

Mễ Đoá Đoá lắc đầu nói: “Vậy cũng không được, ăn cơm của người ta, tới lúc đó họ xảy ra vấn đề gì thì chúng ta không tiện báo lên trên, như vậy là không có trách nhiệm với công ty.”

Tống Triều Dương giơ ngón tay cái lên với Mễ Đoá Đoá rồi nói: “Tính nguyên tắc của cô mạnh thật đó.”

Mễ Đoá Đoá ngại ngùng cười: “Xin lỗi nhé, hại cậu phải ăn mấy thứ đơn giản như này.”

“Có gì đâu, tôi cũng phải quen dần chứ, quen được là tốt, huống hồ có thể ăn no là tốt lắm rồi, đã vậy lại còn có thể thanh toán với công ty.” Vốn dĩ Tống Triều Dương còn định trêu Mễ Đoá Đoá nhưng cuối cùng cậu lại chẳng nói ra. Mễ Đoá Đoá này chắc chắn là không thích đùa cợt, nếu nói gì quá đáng thì dễ làm cô nổi nóng lắm. Tuy cậu không có ý gì với cô nhưng nếu đắc tội với người đẹp thì sau này Mễ Đoá Đoá sẽ chẳng có cái nhìn thiện cảm với cậu, vậy thì mất hứng lắm.

Hai người họ ăn hai món cùng hai bát cơm, vô cùng đơn giản.

Khi Mễ Đoá Đoá ăn cơm thì cứ luôn cúi đầu, tướng ăn của cô trông rất đẹp, động tác cũng rất nho nhã. Tống Triều Dương có thể nhìn ra được Mễ Đoá Đoá chẳng phải con em nhà giàu gì, hơn nữa là gia cảnh còn rất bình thường. Con gái gia đình bình thường mà có thể nho nhã như vậy quả thực rất hiếm có.

“Cậu ăn no chưa?” Cảm nhận được Tống Triều Dương mãi mà không gắp thức ăn, Mễ Đoá Đoá nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn cậu.

Tống Triều Dương nở một nụ cười dịu dàng rồi nói: “Cô ăn trước đi, đợi cô ăn xong thì tôi sẽ ăn.” Câu nói này cũng là câu nói mà khi đó cậu thích nói nhất, cậu rất thích nhìn cô gái đó ăn cơm, đến khi cô gái ấy ăn hòm hòm rồi thì cậu mới như hổ vồ vét nốt chỗ còn lại. Cậu còn biết rõ rằng cô gái ấy lần nào cũng ăn rất ít, cố ý để lại thức ăn cho cậu.

“A, không cần đâu.” Mễ Đoá Đoá bị ánh mắt dịu dàng ấy của Tống Triều Dương làm giật mình, thậm chí cô còn có chút hoảng loạn.

Lúc này Tống Triều Dương mới hoàn toàn bước ra từ quá khứ, cậu khẽ lắc lắc đầu nói: “He he, vậy tôi ăn đây.”

Tống Triều Dương rất biết chừng mực, khi gắp thức ăn thì cậu chỉ gắp cái chỗ ở phía bên mình, cậu chỉ gắp một nửa đĩa thức ăn, không đụng tới nửa còn lại. Cậu biết rất rõ là có vài cô gái vô cùng để ý tới chuyện này.

Mễ Đoá Đoá nhanh chóng phát hiện ra cách gắp thức ăn của Tống Triều Dương, cảm tình của cô với Tống Triều Dương lại tăng thêm vài phần. Vốn dĩ cô còn cảm thấy lo lắng vì việc đem theo một đồng nghiệp nam ra ngoài kiểm tra, bây giờ sự lo lắng ấy đã giảm hẳn đi một nửa rồi. Một người đàn ông đường hoàng lễ phép như vậy có lẽ sẽ không bắt nạt cô đâu.

Hai người họ ăn cơm xong thì Mễ Đoá Đoá tranh trả tiền, hơn nữa cô còn giải thích: “Về công ty tôi có thể thanh toán hoá đơn.”

Tống Triều Dương cũng chẳng tranh với cô, đợt tết cậu mạo danh là bạn trai của Trần Tú Như tuy kiếm được ít tiền nhưng trong tay cậu chẳng có chút tích cóp gì cả, về cơ bản là không thể chi tiêu bừa bãi. Nếu như có thể thanh toán với công ty thì cứ để Mễ Đoá Đoá trả.

Lúc này từ phòng riêng bên trong có ba người bước ra, ba người này đều độ ngoài hai mươi tuổi, trông ngông nga ngông nghênh, tóc tai nhuộm màu quái dị, quần áo mặc trên người cũng toàn kiểu dị hợm, toàn thân chúng toát ra toàn mùi rượu. Chúng cũng ra thanh toán nên dĩ nhiên nhìn thấy Mễ Đoá Đoá đang trả tiền. Ánh mắt của ba kẻ này lập tức sáng rực lên, bọn chúng đưa mắt nhìn nhau rồi cùng nở nụ cười dung tục.

Vị trí của quán ăn nhỏ này thuộc vùng ngoại ô thành phố, ngày thường rất hiếm khi gặp được gái xinh như Mễ Đoá Đoá. Ba tên này vốn dĩ cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì, chúng nhìn thấy gái đẹp như vậy tuy không đến mức lôi đi nhưng ít nhất cũng sẽ bỡn cợt một lúc.

Một thanh niên tóc đỏ mặc áo khoác da đi tới cạnh Mễ Đoá Đoá rồi đặt tay trái lên quầy bar, hắn cười hi hi nói: “Người đẹp, đi một mình à?”

Mễ Đoá Đoá quay đầu sang nhìn tên tiểu tử tóc đỏ mà giật bắn mình, hai tay cô ôm lấy ngực, khuôn mặt lập tức lộ ra thần sắc kinh hãi.

“Đừng sợ đừng sợ, mấy anh đây đều là người văn minh, không làm gì em đâu, muốn kết bạn với em thôi.” Tên tiểu tử tóc đỏ ấy chớp chớp mắt với Mễ Đoá Đoá.

Mễ Đoá Đoá không nói gì, lúc này cô định quay người đi nhưng căn bản là cô chẳng thể nào di chuyển được. Đằng sau và bên phải cô đã bị hai tên tiểu tử khác chặn lại rồi. Lúc này cô lại càng hoảng loạn, lắp bắp nói: “Tôi ăn xong rồi, tôi phải đi.”

“Đừng đi mà, chúng ta đi hát một lúc đi.”

Mễ Đoá Đoá quá yếu đuối và cũng quá nhát gan, cô lại càng khiến ba tên tiểu tử này phấn khích. Cái đám thanh niên như bọn chúng chỉ là mấy tên trẻ trâu, thích ra vẻ tán gái mà thôi, nếu gặp phải người lợi hại thì bọn chúng chẳng dám làm gì cả, nhưng gặp được người nhát gan như Mễ Đoá Đoá thì bọn chúng lại càng lớn mật.

Trong một vài giáo trình dạy cách phòng chống kẻ chòng ghẹo thì khi con gái gặp phải đám lưu manh việc đầu tiên là không được lộ vẻ sợ sệt, việc đó chắc chắn sẽ khiến dũng khí của đổi phương càng lớn mạnh hơn.

“Đúng đấy, bọn anh đưa em đi chơi, đảm bảo khiến em khó quên cả đời.” Tên tiểu tử ở bên phải lúc này lại còn to gan định sờ lên má của Mễ Đoá Đoá.

Trong quầy bar lúc này tuy có ông chủ ở đó nhưng cũng bị doạ tới nỗi không dám ho he gì, các vị khách khác ở trong quán cũng chẳng tới ngăn chặn, trong lòng họ đều thầm tiếc nuối cho người con gái xinh đẹp như Mễ Đoá Đoá bị đám lưu manh này trêu ghẹo, nhưng họ đều không có gan dây vào ba tên lưu manh ấy, thậm chí họ còn có tâm thái bẩn thỉu như là hóng chuyện.

Mễ Đoá Đoá sợ tới mức sắp khóc đến nơi rồi, trông thấy tên tiểu tử đứng bên phải định sờ lên má mình thì ngoài việc cô hét lên thì cũng chẳng biết phải né đi.

Một cái tay đột nhiên thò tới tóm lấy cánh tay của tên tiểu tử đó, sau đó bên cạnh Mễ Đoá Đoá xuất hiện thêm một người, chính là Tống Triều Dương.

Mễ Đoá Đoá nhìn thấy Tống Triều Dương mà đột nhiên cảm thấy như chết đuối vớ được cọc, hai tay cô ôm chặt lấy cánh tay của cậu, toàn thân cô nép vào giữa Tống Triều Dương và quầy bar, đây là bản năng tìm kiếm sự bảo vệ của con gái.

Nhưng Mễ Đoá Đoá nhìn thấy ba tên vây quanh mình tên nào tên nấy đều vô cùng cao to lực lưỡng, hơn nữa bên này chỉ có một mình Tống Triều Dương mà trong lòng lạnh toát, một mình Tống Triều Dương sao đánh được ba bọn chúng cơ chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.