Điệp Viên Kỳ Quái

Quyển 2 - Chương 106: Cảm tình



"Tiểu tử, cút sang một bên, không có việc của mày đâu!” Cái tên bị tóm tay lập tức rút tay về rồi trợn mắt lên nhìn Tống Triều Dương tỏ ra vô cùng hung hãn.

Tống Triều Dương lạnh lùng nhìn ba bọn chúng rồi nói: “Cút sang một bên.”

Ba đứa chúng vốn dĩ nghĩ rằng hôm nay ăn được Mễ Đoá Đoá rồi, bây giờ tự nhiên lại nhảy ra một tên phá hoại chuyện tốt đẹp của chúng nên lập tức đều cảm thấy vô cùng tức tối. Tên tiểu tử tóc đỏ trợn mắt lên nói: “Thằng khốn này, mày là ai thế? Không phải người ở đây đúng không? Dám ra vẻ trước mặt ba bọn tao à, chán sống rồi đúng không?”

Ánh mắt của Tống Triều Dương lại quét một lượt qua ba bọn chúng, ánh mắt ấy sắc nhọn lạnh lẽo khiến bọn chúng cảm thấy hơi sợ hãi trong lòng. Có điều ba tên này hôm nay uống không ít rượu, rượu che mờ mắt rồi nên chúng chẳng hề để tâm tới ánh mắt cảnh cáo của Tống Triều Dương, ngược lại chúng còn cảm thấy ánh mắt Tống Triều Dương nhìn chúng như đang khinh miệt nên lại càng tức giận hơn. Tên tiểu tử tóc đỏ lúc này lại chửi một tiếng rồi vung nắm đấm nhằm vào Tống Triều Dương.

Mọi người trong quán đều kinh hãi kêu lên, ông chủ tiệm lại càng thầm kêu khổ. Đánh nhau ở chỗ ông ta thì ông ta là người xui xẻo nhất. Còn Mễ Đoá Đoá thì hét toáng lên một tiếng theo bản năng rồi nhắm tịt mắt lại.

“Bốp!” một tiếng, sau đó là một tiếng hét thảm thiết, nhưng tiếng kêu thảm thiết ấy dường như không phải là của Tống Triều Dương.

Mễ Đoá Đoá vội mở mắt ra liền nhìn thấy Tống Triều Dương vẫn đứng chắn trước thân mình, còn ở phía bên phải cách chỗ cô hơn hai mét là tên lưu manh tóc đỏ đang ngồi trên đất, hắn ôm bụng đau khổ rồi ho một tiếng, miệng hắn nôn ra một đống ô uế.

Mễ Đoá Đoá quả thực không dám tin vào mắt mình nữa, cô vốn tưởng người bị đánh là Tống Triều Dương, chẳng ngờ bây giờ kẻ ăn đòn lại là tên lưu manh kia.

Những người khác ở trong tiệm đều há mồm trợn mắt, bọn họ đều không nhìn thấy được là Tống Triều Dương ra tay thế nào mà tên lưu manh tóc đỏ kia đã bay ra ngoài rồi, bây giờ họ mới biết là Tống Trièu Dương vô cùng lợi hại, chẳng trách mà chẳng ngán gì ba tên lưu manh này.

“Chết tiệt!” Hai tên lưu manh còn lại lúc này mới hoàn hồn, chúng đồng thanh chửi tục rồi giơ nắm đấm lên hướng về Tống Triều Dương. Bọn chúng vẫn tưởng rằng Tống Triều Dương chẳng lợi hại đến thế, chẳng qua ban nãy Tống Triều Dương ra tay bất ngờ thôi. Lúc này hai bọn chúng đã phòng bị sẵn, hơn nữa còn cùng lúc ra tay thì chẳng phải có thể xử lý Tống Triều Dương gọn nhẹ hay sao.

Lý tưởng của bọn chúng thật tốt đẹp nhưng thực tế lại vô cùng tàn khốc. Tống Triều Dương tung một đấm vào bụng tên tiểu tử kia, tên nhãi đó lập tức ôm bụng thở không ra hơi, chân cậu quét qua một cái, tên tiểu tử còn lại đã bị đá văng ra, đầu còn đập vào quầy bar nữa, xém chút đã ngất xỉu rồi.

Trong chốc lát như vậy mà Tống Triều Dương đã đánh gục ba tên lưu manh, điều này khiến mọi người trong quán và ông chủ còn chưa kịp định thần lại. Đến khi họ hoàn hồn thì Tống Triều Dương đã cùng Mễ Đoá Đoá đi ra khỏi quán rồi.

Ba tên lưu manh kia lồm cồm bò dậy, bọn chúng chửi rủa mấy câu trong quán nhưng cuối cùng vẫn chẳng dám đuổi theo Tống Triều Dương. Chỉ cần là bọn chúng không bị điên thì sẽ biết là ba bọn chúng vốn dĩ không đánh lại được Tống Triều Dương, có đuổi theo thì cũng chỉ ăn đòn thêm mà thôi.

Đi từ đây ra ngoài rất ít taxi nên Tống Triều Dương và Mễ Đoá Đoá chỉ có thể đi bộ, họ phải đi vài trăm mét ra tới con đường chính thì mới nhiều taxi hơn một chút.

Lúc này đầu óc Mễ Đoá Đoá vẫn đang lơ mơ, cô được Tống Triều Dương dắt đi, cứ thế ngơ ngác chẳng hiểu trong đầu đang nghĩ gì nữa. Mãi cho tới khi đi được hơn một trăm mét, Tống Triều Dương nói chuyện với cô thì cô mới bừng tỉnh. Lúc này cô phát hiện ra mình vẫn để Tống Triều Dương nắm tay thì hai tai cô nóng bừng đỏ ửng rồi khẽ rút tay về.

“Cám ơn anh.” Mễ Đoá Đoá và Tống Triều Dương vai kề vai bước đi, cô nói lời cảm kích từ tận đáy lòng.

Tống Triều Dương cười hê hê: “Cảm ơn gì chứ, cô là đồng nghiệp của tôi, bây giờ chẳng phải còn là sư phụ của tôi sao? Tất nhiên tôi phải bảo vệ cô rồi.”

Tiếng “sư phụ” khiến Mễ Đoá Đoá hơi bối rối nhưng cũng khiến cô nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cô nói: “Nếu không phải là anh thì ban nãy tôi đã bị bọn chúng bắt nạt rồi.”

Tống Triều Dương nhìn con đường này rồi hỏi: “Lúc trước cô tới đây kiểm tra chưa từng gặp chuyện như vậy sao?”

“Chưa, tổng cộng tôi tới nơi này hai lần, hơn nữa hai lần trước đều là Triều Dương dẫn tôi đi, chúng tôi kiểm tra xong thì đi luôn chứ không ăn cơm ở gần đó, thiết nghĩ Triều Dương cũng vì cảm thấy ở đây không ổn, tôi lại chẳng ngờ.”

“Nói cũng đúng, người xinh đẹp như cô quả thực là không thích hợp đi mấy cái nơi hẻo lánh gì cả, sau này chuyện như này vẫn nên dẫn tôi tới thì hơn, bảo vệ sư phụ là trách nhiệm của đồ đệ, vừa hay tôi cũng học tập cô luôn.”

Mễ Đoá Đoá cười giễu một tiếng rồi nói: “Tôi còn lâu mới là sư phụ của anh, anh còn lớn hơn tôi một tuổi đấy.”

“Người giỏi làm thầy mà, bây giờ chẳng phải tôi phải học hỏi cô sao, tất nhiên phải gọi cô là sư phụ rồi.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mễ Đoá Đoá ửng hồng, cô vội nói: “Thật sự không ổn đâu, chúng ta đều là đồng nghiệp, giúp đỡ lẫn nhau là việc nên làm. Trần tổng từng nói với chúng tôi một ban ngành quan trọng nhất là phải có tinh thần tập thể, nếu không thể phối hợp được với nhau thì chỉ là một đống cát, chỉ cần có thể phối hợp được với nhau thì mới có thể khiến một ban ngành phát huy được khả năng lớn nhất.”

Khi Mễ Đoá Đoá nhắc đến Trần Tú Như thì trong ánh mắt cô ngập tràn sự ngưỡng mộ, điều này khiến Tống Triều Dương không thể không phục sức hấp dẫn nhân cách của Trần Tú Như, Trần Tú Như này quả thực là một phụ nữ có năng lực xuất chúng.

“Đúng rồi, sao anh lợi hại vậy, ba người mà cũng không đánh lại được mình anh, hơn nữa anh lại còn xử lý bọn chúng vô cùng dễ dàng?” Đi tới đường lớn, trong lúc đợi taxi thì Mễ Đoá Đoá tò mò hỏi Tống Triều Dương.

Tống Triều Dương chớp chớp mắt nói: “Cô quên tôi vốn dĩ là bảo vệ à, trước đây tôi từng tập võ, ba tên lưu manh này uống rượu vào đứng còn chẳng vững nên tất nhiên là đánh không lại tôi rồi.”

“Ồ, cũng may là có anh, nếu không phải anh thì lần này tôi thảm rồi.” Hễ nhớ tới lúc bị ba tên lưu manh vây lại mà Mễ Đoá Đoá lại cảm thấy sợ hãi.

“Nói không chừng là do tôi xui xẻo đấy, nếu không thì ngày thường cô đâu có gặp đám lưu manh này đâu, đúng vào lúc ăn cơm với tôi thì lại đụng phải bọn chúng.”

Mễ Đoá Đoá lại cười giễu rồi nói: “Hình như đúng là vậy thật, con người anh nói chuyện thú vị thật đó.”

Tống Triều Dương cười ha hả: “Bình thường bình thường, may mà sư phụ không ghét tôi chứ nếu không thì tôi không thể cùng sư phụ đi lấy kinh rồi.”

“Vậy anh là nhị sư huynh.” Mễ Đoá Đoá nói xong liền bật cười chế giễu.

Nụ cười của Mễ Đoá Đoá rất đẹp, khi cô cười thì hai mắt cong lại như vầng trăng lưỡi liềm, hàng mi còn khẽ rủ xuống, thêm vào đó là tiếng cười ngọt ngào khiến người gặp được các thể loại mỹ nữ trên đời như Tống Triều Dương cũng phải bất giác tán dương.

“Tôi thật thà chất phát như vậy thì kiểu gì cũng phải là Sa sư đệ chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.