Điệp Viên Kỳ Quái

Quyển 2 - Chương 110: Thú vị



Bất chấp tất cả đi vào văn phòng, trong phòng làm việc lúc này ngoài một chiếc bàn làm việc rộng lớn và một chiếc ghế ra thì không có thứ gì khác, lúc này một cô gái đang đứng bên cạnh bàn, nhìn Tống Triều Dương và Mễ Đóa Đóa.

Mễ Đóa Đóa vừa bước vào cửa cũng bất ngờ trước vẻ đẹp và khí chất của giám đốc mới, cô mặc trang phục công sở màu đen, giày cao gót màu đen, mái tóc dài hơi uốn cong, cả người toát lên tinh thần chuyên nghiệp, Mễ Đóa Đóa thậm chí ngay lập tức có cảm giác tự thẹn vì không sánh bằng, cung kính nói: “Giám đốc, tôi là Mễ Đóa Đóa của phòng hành chính, anh ấy là Tống Triều Dương, cho hỏi giám đốc có yêu cầu gì để phòng hành chính chúng tôi bố trí.”

Mễ Đóa Đóa nói xong không thấy giám đốc trả lời nhưng phát hiện ra giám đốc hơi há miệng, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tống Triều Dương, hơn nữa trong sự kinh ngạc còn có cả sự khủng hoảng cực độ, như thể nhìn thấy một việc vô cùng đáng sợ.

Mễ Đóa Đóa còn chưa rõ chuyện gì xảy ra thì Tống Triều Dương đã vui mừng kêu lên: “Là chị sao, thật không ngờ chị lại là giám đốc tài chính của công ty tôi, hôm đó đụng vào chị, thành thật xin lỗi, chứng minh thư của chị bị rơi, tôi gọi chị, chị cũng không nghe thấy, cũng may hai hôm nay tôi bận, không có thời gian tới đồn cảnh sát, bây giờ sẽ trả lại cho chị.”

Giám đốc tài chính mới tới lại chính là Hà Uyển mà Tống Triều Dương gặp ở quán bar hôm đó, hai người tình một đêm xong, chứng minh thư của Hà Uyển liền rớt trong nhà nghỉ, Tống Triều Dương hai hôm nay thực sự đã quên mất.

Và cậu căn bản cũng không ngờ vẫn còn cơ hội gặp Hà Uyển, hơn nữa lại ở trong cùng một công ty, thấy biểu hiện của Hà Uyển liền biết Hà Uyển vô cùng sợ hãi khi gặp Tống Triều Dương ở đây, vì thế Tống Triều Dương mới lên tiếng ngay lập tức, để Hà Uyển yên tâm, bày tỏ cậu sẽ không nói bừa bãi.

Hà Uyển gặp Tống Triều Dương ở đây thực sự vô cùng sợ hãi, cô vốn không phải một người phụ nữ tùy tiện, hôm đó đúng là tâm trạng bị đả kích cực lớn, vì thế mới tới quán bar, vốn đi uống cho thật say nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại xảy ra tình một đêm với Tống Triều Dương.

Sau khi sự việc diễn ra cô vô cùng hối hận, chủ yếu vẫn là lo lắng rằng việc này có khi nào sẽ mang tới hậu quả gì đó, cô từng nghe nói có một số gã đàn ông sẽ chụp lén, hoặc thừa cơ uy hiếp, nhưng hai ngày đã qua cô không hề nhận được cuộc gọi nào khiến cô sợ hãi, cô cũng xem như yên tâm đôi chút.

Nào ngờ vốn tưởng rằng việc này sẽ rơi vào quên lãng, không ngờ vừa tới công ty chi nhánh liền gặp lại Tống Triều Dương, cô vốn luôn bình tĩnh, lúc này cũng bất giác trở nên hoảng hốt.

Nhưng Tống Triều Dương nói vậy cũng đã khiến cô phản ứng kịp, vội vàng nói: “Vậy cám ơn cậu nhé, tôi còn tưởng chứng minh thư của mình rơi đi đâu.”

Vừa nói cô vừa giơ tay nhận lấy chứng minh thư của Tống Triều Dương, nhưng lòng bàn tay thì bị Tống Triều Dương khẽ móc nhẹ, việc này khiến toàn thân cô run rẩy, nhưng không dám có bất cứ biểu hiện nào, cô lấy một tờ giấy trên bàn giao cho Mễ Đóa Đóa nói: “Đây là thứ tôi cần, còn những thứ khác, mọi người cứ sắp xếp là được.”

Mễ Đóa Đóa cầm lấy tờ giấy, bên trên là một số tài liệu của Hà Uyển, cô mỉm cười nói: “Giám đốc Hà, chúng tôi đi làm ngay đây.”

Tống Triều Dương và Mễ Đóa Đóa quay người bước đi, đợi khi cửa đóng lại, Hà Uyển lập tức ngồi xuống ghế, tay chống trán, cảm giác toàn thân không còn chút sức lực nào cả, người đàn ông xảy ra tình một đêm với mình lại ở cùng một công ty với cô, sau này phải đối mặt ra sao?

Điều chủ yếu là, hiện giờ Hà Uyển vẫn không biết Tống Triều Dương định đối xử với cô ra sao, tình hình của cô lúc này Tống Triều Dương chắc chắn có biết, nếu như Tống Triều Dương lấy điều này uy hiếp cô, vậy cô… thực sự không biết giải quyết ra sao.

Bóp trán mấy lần liên tiếp, Hà Uyển ép mình bình tĩnh lại, cô hít thở mấy hơi thật sâu, nhưng cứ có cảm giác bình thường mình vốn vẫn bình tĩnh, tại sao bây giờ lại không thể.

Cho dù gặp các loại sự việc trong công ty, Hà Uyển cũng nghĩ được ra cách đối phó, nhưng lần này liên quan tới việc cá nhân của mình, lại còn có chỗ yếu nằm trong tay người khác, cô thực sự bấn loạn.

“Mình phải nghĩ cách đuổi cậu ta ra khỏi công ty!”

“Không được, nếu như đuổi cậu ta đi, vậy thì chắc chắn cậu ta sẽ càng oán hận mình!”

“Vậy mình cho cậu ta tiền, bịt miệng cậu ta!”

“Có điều không biết cậu ta có phải người tham lam hay không, nếu như thế này, cậu ta chắc chắn sẽ cứ dùng việc này để uy hiếp mình, vậy sẽ là cục diện không thể nào kết thúc, thậm chí rất có thể sẽ yêu cầu mình quan hệ với cậu ta.”

Nghĩ tới điều này, mặt Hà Uyển lập tức đỏ bừng, cô là một người phụ nữ đã kết hôn, khi ở bên chồng, cô chưa bao giờ có cảm giác điên cuồng giống như cùng Tống Triều Dương hôm đó. Hai ngày nay mỗi khi nhớ tới việc này, Hà Uyển đều không kìm lòng được lén hồi tưởng lại, không chỉ kích thích, chủ yếu là cô thực sự thỏa mãn, cô chưa bao giờ cảm thấy khi nam nữ cùng làm việc đó lại tuyệt diệu tới vậy.

Tống Triều Dương và Mễ Đóa Đóa bước ra khỏi phòng giám đốc của Hà Uyển, Mễ Đóa Đóa bất ngờ tò mò khẽ nói: “Triều Dương, anh quen giám đốc Hà sao?”

“Không hẳn là quen, chỉ có một lần đi trên đường, bất ngờ đụng phải cô ấy, sau đó giám đốc Hà tưởng rằng tôi cố ý, xem tôi là người xấu, giận dữ bỏ đi, nếu không vừa rồi nhìn thấy tôi cũng không có thái độ đó.”

Mễ Đóa Đóa vốn dĩ rất ngạc nhiên với biểu hiện của Hà Uyển khi nhìn thấy Tống Triều Dương, nghe Tống Triều Dương nói vậy, cô liền cảm thấy bình thường.

“Ha ha, lẽ nào cô cho rằng tôi cô ý sao?” Tống Triều Dương cười hỏi Mễ Đóa Đóa.

“Đương nhiên tôi biết anh không cố ý.” Mễ Đóa Đóa khẳng định trả lời.

Tống Triều Dương rất ngạc nhiên nói: “Không phải chứ? Cô tin tưởng tôi vậy sao?”

“Tôi đương nhiên là tin rồi, hai ngày này Tiểu Tống và tôi cùng làm việc, luôn rất chú ý chừng mực, sao có thể là người như vậy được chứ?”

Tống Triều Dương thầm vã mồ hôi, trong lòng nghĩ thầm: “Tôi đúng là người như vậy, chỉ có điều cô gái như cô, tôi sợ rước họa vào người nên mới không dám làm bừa thôi.”

Có điều Mễ Đóa Đóa nói vậy vẫn khiến Tống Triều Dương có chút đắc ý, liền cười nói: “Vậy cô phải cẩn thận đấy, tôi đây rất giỏi ngụy trang.”

Mễ Đóa Đóa phì cười một tiếng nói: “Làm gì có ai ngụy trang lại đi nói ra chứ, Triều Dương, anh đừng đùa tôi nữa.”

Tống Triều Dương thực sự không ngờ mình lại khiến Mễ Đóa Đóa tin tưởng tới vậy, có điều cũng là một việc không tệ, cậu vốn không có ý gì với Mễ Đóa Đóa, nhưng nếu một mỹ nữ như thế này ngày nào cũng đề phòng cậu, chỉ e là cũng rất vô vị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.