Điệp Viên Kỳ Quái

Quyển 2 - Chương 115: Hù dọa



Đi xuống thang máy ở tầng 14, Hà Uyển sải bước muốn ra thang máy với Trần Tú Như, nhưng người loạng choạng một cái xém chút ngã xuống, chân vẫn mềm nhũn.

Trần Tú Như liền đỡ lấy Hà Uyển, quan tâm hỏi: “Giám đốc Hà, tôi thấy hôm nay cô vẫn nên nghỉ ngơi một chút đi, hay là tôi bảo tài xế đưa cô đến bệnh viện kiểm tra, chuyện công việc có thể tạm hoãn.”

Hà Uyển vội nói: “Không sao không sao, thang máy dừng lại là ổn rồi.”

Hai người bước ra thang máy, Trần Tú Như vẫn không yên tâm nhìn Hà Uyển, Hà Uyển mỉm cười nói: “Cô xem, bây giờ tôi thực sự không sao, cảm ơn Trần tổng quan tâm.”

Trần Tú Như cũng cảm thấy Hà Uyển đi bộ rất bình thường, gật đầu nói: “Nhưng sức khỏe quan trọng, nếu có chuyện gì có thể nói với tôi.”

“Được, vậy tôi chỉnh lý một chút, lát nữa đến phòng làm việc của Trần tổng.”

Hà Uyển về phòng làm việc của mình trước, ngồi trên ghế, mặt cô vẫn còn nóng, mình bị sao thế, rõ ràng bị Tống Triều Dương lợi dụng nhưng lại không có cảm giác tức giận, còn nữa, rõ ràng là thằng nhãi Tống Triều Dương này xém chút mất mặt, tại sao cô cũng phải lo lắng, cô nợ cậu ta hay bị gì vậy.

Lúc này Hà Uyển đột nhiên oán hận Tống Triều Dương, thậm chí còn nghĩ cách trả thù Tống Triều Dương, tâm tư của phụ nữ rất kỳ lạ, hôm qua cô còn rất sợ Tống Triều Dương, lúc này lại muốn trả thù, nếu để Tống Triều Dương biết được thì thực sự rất buồn bực.

Sáng hôm nay Tống Triều Dương vẫn còn đang làm quen công việc trong phòng hành chính, Mễ Đóa Đóa cũng tận tâm tận lực giúp cậu, làm lụng hết nửa ngày, Tống Triều Dương đã có sự hiểu biết toàn diện về công việc của phòng hành chính, bây giờ ít ra cũng biết mình nên làm gì mà không giống lúc mới đến, chuyện gì cũng phải nhờ Mễ Đóa Đóa giúp đỡ.

Khi sắp tan ca, có một người bước vào văn phòng, hơn bốn mươi tuổi, có chút mập, đầu hơi hói, mặt mày bóng loáng, trực tiếp nói với Mễ Đóa Đóa: “Mễ Đóa Đóa, em hãy đến phòng làm việc của tôi.” Nói xong liền bước ra ngoài.

Lúc này sắc mặt của Mễ Đóa Đóa khó coi vô cùng, Thẩm Nam Nam vẫn còn trong văn phòng phỉ nhổ nói: “Tên khốn này, Tiểu Mễ, em cẩn thận chút.”

Mễ Đóa Đóa lề mề đứng lên nói: “Em biết, nhưng hắn ta là phó phòng, em phải làm sao đây?”

Thẩm Nam Nam hừ lạnh nói: “Em vào trong đừng lại gần hắn ta quá, sau đó cũng đừng đóng cửa, nếu có chuyện gì la lớn lên, người như hắn ta chỉ chuyên ức hiếp kẻ nhát gan, em càng yếu đuối, hắn ta càng ức hiếp em.”

“Ừ.” Mễ Đóa Đóa gật đầu, sau đó sửa sang lại quần áo, quả thật có cảm giác như lên pháp trường.

Đợi Mễ Đoá Đóa ra ngoài, Tống Triều Dương nhỏ giọng hỏi: “Chị Thẩm, người lúc nãy là ai vậy?”

“Hắn ta là Triệu Định An phó phòng của phòng hành chính, là một tên lão lưu manh.” Thẩm Nam Nam căm hận nói: “Ỷ vào phía trên có người, tác oai tác quái trong công ty, hơn nữa hắn ta còn là lão lưu manh hèn hạ, thấy Tiểu Mễ xinh đẹp thường có ý đồ này nọ với Tiểu Mễ.”

Tống Triều Dương liền nhíu mày nói: “Hắn ta sẽ không làm bậy trong công ty chứ?”

Thẩm Nam Nam căm hận nói: “Hừ, hắn ta đúng thật không dám làm bậy, nhưng sàm sỡ một chút cũng không đáng là gì, công ty của chúng ta đang tốt, bị tên khốn này làm ô uế hết cả.”

Tống Triều Dương đứng lên nói: “Vậy chúng ta đi xem thử, đừng để Tiểu Mễ chịu thiệt thòi.”

Thẩm Nam Nam lập tức tốt lòng nhắc nhở: “Nè, cậu đừng làm càn, hắn ta nổi tiếng lòng dạ hẹp hòi, nếu cậu đắc tội hắn ta, hắn nhất định sẽ gây phiền phức cho cậu, dù sao cũng ở trong công ty, hắn ta cũng không thể làm gì được Tiểu Mễ, cùng lắm sàm sỡ thôi.”

Tống Triều Dương nhếch mép nói: “Yên tâm, em sẽ không làm càn.”

Bất kể thế nào, Mễ Đóa Đóa cũng từng giúp đỡ Tống Triều Dương, Tống Triều Dương không thể trơ mắt nhìn cô chịu thiệt, nhất là trong tay lão lưu manh thô tục này.

Phòng làm việc của phó phòng, lúc này cửa đóng chặt lại, Mễ Đóa Đóa đứng trước bàn làm việc, căng thẳng nhìn phó phòng Triệu Định An, lắp ba lắp bắp nói: “Phó phòng Triệu, anh tìm tôi có chuyện gì?”

Phòng làm việc phó phòng chỉ có một phòng, nhưng lại có đến ba bàn làm việc, sau khi Triệu Định An ngồi vào bàn làm việc, hắn híp mắt lại nhìn Mễ Đóa Đóa, con người của hắn rất háo sắc, thường ngày cứ thích sàm sỡ các nữ nhân viên, Thẩm Nam Nam đã từng bị sàm sỡ qua vài lần, nhưng Thẩm Nam Nam so với Mễ Đóa Đóa thực sự chênh lệch quá nhiều, Mễ Đóa Đóa trẻ trung xinh đẹp mà còn dịu dàng thẹn thùng, nhát gan, nào đanh đá như người phụ nữ Thẩm Nam Nam kia, sàm sỡ một chút còn được, nếu hơi quá mức người phụ nữ đó sẽ la lên, nên bây giờ Triệu Định An cũng không đi trêu ghẹo Thẩm Nam Nam nữa, mà đã khóa chặt mục tiêu là Mễ Đóa Đóa.

Nhưng thường ngày trong phòng làm việc của phó phòng không chỉ có mình hắn ta, hơn nữa Mễ Đóa Đóa cũng thường không cho hắn cơ hội, lần này cuối cùng đã có cơ hội, hắn đương nhiên phải lợi dụng thật tốt.

“Tiểu Mễ à, công việc gần đây dường như không được tốt lắm nhỉ?” Lắc lư chiếc ghế ông chủ, lúc này Triệu Định An nghiêm mặt, tỏ ra vẻ cấp trên đang bàn công việc.

Mễ Đóa Đóa liền giật nảy mình, vội nói: “Tôi làm không tốt chỗ nào, xin phó phòng Triệu chỉ dạy cho, tôi sẽ cố gắng sửa chữa.”

Triệu Định An nào biết Mễ Đóa Đóa làm không tốt chỗ nào, chỉ là cố tình dọa Mễ Đóa Đóa, lắc đầu nói: “Bây giờ công việc trong bộ phận chúng ta quả thật chỉ tàm tạm, cô chắc chắn cũng có trách nhiệm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.