Điệp Viên Kỳ Quái

Quyển 2 - Chương 119: Kiểm tra công tác



Nhà của Tống Triều Dương cũng chẳng có búa nhưng lại có một cái cờ-lê, đây là của chủ nhà để lại. Tuy dùng nó để đóng đinh không thuận tay lắm nhưng ít nhiều gì cũng đủ độ cứng, có thể tận dụng được. Đối với Tống Triều Dương mà nói, dùng nó để đóng đinh là thừa sức rồi.

Dưới sự chỉ điểm của Mạnh Phi Phi, Tống Triều Dương đã đóng hai cái đinh lên tường phòng khách nhà cô. Mạnh Phi Phi lập tức lấy ra hai bức hình được đóng khung và treo nó lên, trên đó đều là những bức ảnh nghệ thuật của Mạnh Phi Phi. Nhìn những bức ảnh ấy, Tống Triều Dương không kìm được khen ngợi: “Chị đã xinh đẹp như vậy rồi mà lại còn chụp ảnh nghệ thuật, đây há chẳng phải cố tình kích thích người khác sao?”

“Hê hê, tôi treo ở trong nhà chứ có để bên ngoài đâu.” Nghe thấy Tống Triều Dương khen mình như vậy, Mạnh Phi Phi cũng cảm thấy vô cùng vui sướng.

“Thế mà chị còn bảo muốn mình trông xấu xí, bây giờ lại thích khoe mẽ vậy, rõ ràng là đang nói dối mà.”

“Còn lâu ý, bây giờ ngoại hình của tôi như này thì tôi cũng chẳng có cách nào cả. Nếu không thể thay đổi thì chỉ đành hưởng thụ thôi.”

Tống Triều Dương bật cười, Mạnh Phi Phi quả đúng là một cô gái thú vị. Khi nói chuyện với cô, cậu lúc nào cũng phải phì cười. Tiếp xúc với nhiều người con gái như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên Tống Triều Dương gặp được cô gái có tính cách như Mạnh Phi Phi.

Thấy Mạnh Phi Phi vẫn đang thưởng thức tác phẩm nghệ thuật của mình thì Tống Triều Dương lắc đầu cười: “Đợi tôi đi rồi thì chị hẵng tự sướng, bây giờ còn chỗ nào cần đóng đinh nữa không?”

“Để tôi nghĩ xem, có! Đóng một cái ở đầu giường phòng ngủ nữa!” Mạnh Phi Phi lập tức đưa Tống Triều Dương tới phòng ngủ.

Cánh cửa phòng ngủ vốn dĩ đang đóng, Tống Triều Dương đi theo Mạnh Phi Phi đi vào phòng ngủ, cậu nhìn vào đó cảm giác mũi mình hơi rực lên. Căn phòng này quả thực quá cuốn hút và mê hoặc đối với một người đàn ông.

Vài chiếc quần tất có cả màu đen lẫn màu da được vứt ở trên giường lẫn dưới đất. Chẳng hiểu a đầu này giữa mùa đông lấy quần tất ra làm gì.

Không chỉ có quần tất mà trên giường còn vứt lung tung mấy bộ nội y, hơn nữa còn đều là những loại ren vô cùng khêu gợi. Kể cả Tống Triều Dương có học rộng biết nhiều thì lúc này đột nhiên trông thấy cảnh tượng ấy cũng cảm thấy khó kiềm chế.

“A!” Mạnh Phi Phi kêu lên một tiếng rồi vội vàng xông vào luống cuống thu dọn đống nội y đó rồi mở tủ quần áo vứt hết vào trong.

Thu dọn xong xuôi cô mới quay ra, mặt mũi đỏ bừng nói: “Tôi… tôi giặt xong phơi khô còn chưa kịp cất.”

Tống Triều Dương vừa tức vừa buồn cười nói: “May mà tôi không phải kẻ háo sắc chứ nếu không thì nhìn thấy đống nội y cô bày ở đó chắc chắn sẽ không kìm được mà đã cưỡng bức cô rồi.”

Mạnh Phi Phi vô cùng bối rối nhưng cô nhanh chóng nghịch ngợm lè lưỡi ra rồi nói: “Tôi biết Tiểu Tống là người tốt mà, nếu không thì đã chẳng dám để anh vào nhà.”

“Không cần phải nịnh bợ tôi đâu, mau để tôi đóng đinh xong còn đi về.”

Mạnh Phi Phi nhảy lên giường trước, cô dịch cái gối ra rồi chỉ vào vị trí ở giữa giường nói: “Chỗ này này.”

Tống Triều Dương cũng lên giường rồi đóng một cái đinh ở đó. Có điều cậu lên giường của một người phụ nữ mà không làm gì cả là chuyện trước giờ chưa từng xảy ra.

Đóng đinh xong, Mạnh Phi Phi liền đi lấy một giá tranh lớn nói với Tống Triều Dương: “Tiểu Tống à, giúp tôi treo cái này lên.”

Tống Triều Dương đỡ lấy, cậu thưởng thức một hồi, đây là bức ảnh sexy của Mạnh Phi Phi, cô không mặc nhiều đồ ở trên người mà chỉ mặc một chiếc áo hai dây, một chiếc quần short ngắn, đúng thật là nóng hết cả mắt. Bức ảnh như này mà treo ở trong phòng ngủ quả thật không tồi, nếu nó được treo ở phòng khách thì lại quá bắt mắt, cậu thật may mắn khi được chiêm ngưỡng.

“Đừng xem nữa, mau giúp tôi treo lên đi!” Lúc này mặt mũi Mạnh Phi Phi đỏ ửng, cô giục.

Tống Triều Dương cười hê hê: “Cô chụp xong rồi mà không cho tôi xem à, may mà cô không ăn mặc như này đi lại trước mặt tôi chứ nếu không thì tôi đã biến hình thành con dê xồm rồi.”

Mạnh Phi Phi đỏ mặt nói: “Đáng ghét, Tiểu Tống cứ trêu tôi.”

Tống Triều Dương treo bức ảnh lên rồi lại để cho Mạnh Phi Phi điều chỉnh lại phương vị. Đến khi Mạnh Phi Phi cảm thấy ổn rồi thì mới nhảy xuống khỏi giường.

Sau khi ra khỏi phòng ngủ, Mạnh Phi Phi nói với Tống Triều Dương: “Cảm ơn Tiểu Tống nhé.”

“Không cần khách sáo, đều là hàng xóm cả mà, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm. Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi về đây.”

“OK OK.” Mạnh Phi Phi tiễn Tống Triều Dương ra khỏi cửa. Đến khi Tống Triều Dương mở cửa nhà mình thì Mạnh Phi Phi đột nhiên nói: “Tiểu Tống à, sau này có thể tới nhà anh ăn nhờ cơm được không?”

Tống Triều Dương quay đầu lại nhìn Mạnh Phi Phi, ngay lập tức Mạnh Phi Phi cảm thấy ngượng ngùng lè lưỡi nói: “Tôi có thể mua thức ăn, chỉ là tôi không biết nấu mà thôi.”

“Được thôi, nếu tôi có thời gian thì có thể để cô tới ăn nhờ cơm.”

“Oh yeah, tôi gặp được một hàng xóm tốt bụng rồi. Tiểu Tống à, cảm ơn anh nhé! Ngày mai tôi bay, khi nào quay lại thì tôi sẽ mua thức ăn.”

Nhìn bộ dạng hưng phấn của Mạnh Phi Phi, Tống Triều Dương cũng bị lây theo, cậu cười nói; “Được, như vậy thì tôi còn tiết kiệm được tiền nữa kìa. Dù sao thì một người hay hai người ăn cũng chẳng có gì khác biệt cả.”

“Quyết vậy nhé!” Mạnh Phi Phi vẫy vẫy tay với Tống Triều Dương, cô nở một nụ cười tươi rói rồi rụt đầu lại đóng cửa nhà.

Tống Triều Dương lắc lắc đầu, khuôn mặt vẫn còn đem theo nụ cười đi về nhà. Có thể gặp được một người hàng xóm như vậy thì quả thực sau này khi cậu về nhà sẽ không cảm thấy vô vị nữa.

Vừa ngồi xuống thì Trần Tú Nhiên lại gọi điện thoại tới. Tống Triều Dương chần chừ một lúc rồi tiện tay nghe máy. Trần Tú Nhiên ở đầu dây bên kia lập tức cười khúc khích nói: “Anh rể à, anh đang ở đâu đấy?”

“Anh đang ở ngoài.” Tống Triều Dương ngồi ở ghế sô pha thuận mồm đáp, tuyệt đối cậu không thể nói là đang ở nhà.

“Đó là ở đâu? Có xin chị em nghỉ phép chưa?”

“Anh và vài đồng nghiệp có việc ở bên ngoài, nói chuyện với chị em rồi.”

“Vậy sao, nhưng chị em nói là anh vừa đi ra ngoài mà anh đã ở với đồng nghiệp nhanh như vậy rồi à?”

Tống Triều Dương thầm toát mồ hôi, nếu Trần Tú Như nhận được điện thoại của Trần Tú Nhiên thì sao lại không báo với cậu một tiếng chứ? Lúc này tai cậu liền nghe thấy tiếng báo có cuộc gọi đến, Tống Triều Dương nhìn điện thoại thấy gọi tới sim 2, cũng chính là số chuyên dùng để liên lạc với Trần Tú Như. Bây giờ Trần Tú Như mới gọi tới thì rõ là đã muộn rồi.

“Vậy mà nhanh sao, xe của đồng nghiệp ở ngay bên ngoài khu căn hộ đợi tôi mà.”

“Vậy sao, anh rể? Nói dối thì không phải là đứa trẻ ngoan đâu. Tại sao trước giờ em gọi cho hai người thì hai người luôn không ở với nhau thế?”

“Ai mà biết chứ, có lẽ là trùng hợp thôi.” Tống Triều Dương cũng chỉ có thể nói ra cái lý do ấy mà thôi, có điều cậu lại nghĩ ra ngay một lý do hay hơn: “Chẳng phải là anh sợ ảnh hưởng chị em làm việc sao, vì vậy mà mọi người ở công ty đều không biết mối quan hệ giữa hai bọn anh. Trong mắt mọi người thì anh vẫn độc thân nên dĩ nhiên là thường xuyên ra ngoài chơi rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.