Điệp Viên Kỳ Quái

Quyển 2 - Chương 121: Ghen tuông



Tống Triều Dương bật cười hê hê, cậu cởi giày rồi nói: “Sớm biết chị cho tôi ở đây thì tôi đã trả lại phòng mà tôi đang thuê rồi.”

Trần Tú Như chau mày: “Cậu chỉ có thể ở đây một thời gian thôi, chỉ cần Tú Nhiên tuyệt vọng thì cậu không được ở đây nữa.

“Nhưng tiết kiệm chút nào hay chút ấy chứ, tôi cũng có lắm tiền như sếp đâu.”

Trần Tú Như cảm thấy có chút không vui về cái cách Tống Triều Dương hám tiền như vậy. Một nhân viên bình thường quả thực là kiếm được không nhiều, ở cái thành phố mà cái gì cũng cao duy chỉ có lương là thấp này thì tham tiền một chút quả thực cũng chẳng phải tật gì lớn.

Tống Triều Dương đi vào phòng ngủ của mình, bên trong có một cái giường, trên gường cũng có chăn gối. Ngoài ra còn có cả một cái tủ quần áo, tuy hơi đơn giản nhưng hình như cũng vẫn hơn chỗ mà cậu đang ở. Tống Triều Dương vứt túi của mình lên giường rồi nói: “Không tồi.”

Trần Tú Như đứng khoanh tay ngoài cửa nói: “Tuy tôi để cậu ở đây nhưng vẫn có vài yêu cầu tôi phải nói trước với cậu.”

Tống Triều Dương quay người lại nhìn Trần Tú Như rồi nói: “Tôi bảo này, là chị mời tôi đến đây ở, OK? Chị lại còn ra điều kiện với tôi nữa, đây há chẳng phải nói không thông sao?”

Trần Tú Như gật gật đầu rồi nói: “Tôi biết, nhưng vẫn có những chuyện cần phải nói trước vẫn hơn, để tránh việc sau này hai bên cảm thấy không vui vẻ.”

“Được rồi, chị nói đi.” Tống Triều Dương bất lực ngồi lên giường.

“Điều đầu tiên, nếu không được sự cho phép của tôi thì cậu không được vào phòng tôi.”

“Không vấn đề.”

“Điều thứ hai, xin hay giữ gìn vệ sinh, thực sự là tôi không quen với việc một người đàn ông lôi thôi ở trong nhà của mình.”

“Cái này cũng không vấn đề gì, tôi không phải là người lôi thôi.”

“Điều thứ ba, cậu không được hút thuốc trong nhà.”

“Cái này không được, đây là thói quen của tôi. Hơn nữa khi ở nhà ba mẹ chị thì tôi cũng hút, ba chị cũng hút, chẳng phải chị cũng đồng ý sao?”

“Không giống nhau, là tôi không cách nào ngăn chặn được ba tôi, hơn nữa trước mặt ba tôi thì tôi cũng không thể quá gò bó cậu. Bây giờ ở đây chỉ có hai chúng ta, cậu không được hút thuốc.”

Tống Triều Dương lập tức bật dậy rồi xách túi lên nói: “Xin lỗi nhé, cái này tôi không giúp được đâu.” Sau đó cậu đi ra ngoài cửa.

Trần Tú Như ngây ra nhìn Tống Triều Dương, từ trước đến nay hễ là cô ra yêu cầu với đàn ông thì chưa từng có một ai phản đối nhưng chỉ một cái yêu cầu đơn giản như là không hút thuốc thôi mà chẳng những Tống Triều Dương không dồng ý, ngược lại còn định đi luôn, thực sự là cậu không coi cô ra cái gì.

Nếu như bình thường thì tuyệt đối Trần Tú Như sẽ không bao dung nhẫn nhịn cho người đàn ông như thế này nhưng lúc này quả thực là cô không thể không cúi đầu. Cô lập tức chạy lên chặn Tống Triều Dương lại rồi nói: “Vậy được rồi, cái này không tính, cậu có thể hút thuốc trong nhà nhưng nhất định phải hút trong phòng bếp, hơn nữa còn phải bật máy hút mùi lên.”

Tống Triều Dương liếc mắt ngao ngán: “Sếp à, cô nhiều quy tắc quá đấy.”

Khuôn mặt Trần Tú Như lộ vẻ áy náy, cô nói: “Xin lỗi nhé, thực sự là tôi rất ghét mùi thuốc, đây đã là giới hạn lớn nhất mà tôi có thể chấp nhận được rồi.”

“Được rồi, ai bảo chị là sếp lớn của tôi cơ. Nếu tôi còn không đồng ý nữa thì về công ty chị sẽ xử đẹp tôi mất.”

“Hứ, Trần Tú Như tôi trước giờ công tư phân minh, bất kể ân oán cá nhân có lớn tới mức nào thì tôi cũng sẽ không kéo theo công việc đâu.”

Tống Triều Dương nhoẻn miệng cười: “Được, vậy tôi an tâm rồi, hỏi một chút nhé, ngoài ba điều kiện này ra còn có điều kiện gì nữa không?”

Trần Tú Như lắc lắc đầu rồi nói: “Hết rồi.”

“Vậy thì ok, tôi đi tắm cái đã.”

“Đợi đã.” Trần Tú Như vội gọi giật Tống Triều Dương lại rồi cô vội sải bước đi vào nhà vệ sinh.

Tống Triều Dương không đi theo mà đứng dựa vào cửa cười hê hê: “Không cần phải vậy chứ, cũng có phải là tôi chưa từng nhìn thấy nội y của chị ở nhà ba mẹ chị dâu.”

Trần Tú Như đang thu dọn nội y treo trong nhà vệ sinh, cô nghe thấy Tống Triều Dương nói vậy lập tức cảm thấy bức bối. Tống Triều Dương không những từng nhìn thấy nội y của cô mà cô còn từng mua cái vật dụng thiết thân như nội y cho Tống Triều Dương nữa kìa, cũng chẳng biết là cái tên này có đang mặc nội y cô mua hay không.

Có điều Trần Tú Như vẫn thu dọn lại rồi nói: “Khi đó là bất đắc dĩ, bây giờ khác rồi. Chúng ta vẫn nên chú ý một chút thì hơn. Tuy tôi tin vào nhân phẩm của cậu nhưng con người phạm sai lầm cũng chỉ trong tích tắc mà thôi, chỉ cần một chút kích thích nhỏ cũng có thể dẫn đến việc xảy ra hậu quả nghiêm trọng.

Tống Triều Dương khinh bỉ nói: “Sức đề kháng của tôi lớn lắm, trừ khi chị cố ý quyến rũ tôi chứ nếu không thì chắc chắn tôi sẽ không làm gì chị hết. Điểm này chắc chị cũng rõ, khi ở nhà ông nội chị hai chúng ta ở trong tình cảnh đó mà chẳng phải tôi cũng chẳng làm gì chị sao?”

Khuôn mặt Trần Tú Như lập tức ửng hồng lên nhưng cô lại sa sầm ngay nét mặt rồi nói: “Hy vọng sau này cậu sẽ quên chuyện này đi.”

“Hê hê, chỉ là tôi đang chứng minh nhân phẩm của mình tuyệt đối không có vấn đề gì mà thôi, tránh chị mất niềm tin nơi tôi.”

“Tôi đã rất tin tưởng cậu rồi, nếu không thì sao có thể để cậu vào ở nhà tôi chứ.”

“Vậy thì được. Nếu chị đã có niềm tin như vậy rồi thì tôi đi tắm đây.”

Lúc này Trần Tú Như mới nhớ ra là mình vẫn cứ đứng ở cửa nhà vệ sinh, trên tay vẫn cầm một đống nội y. Cô vội vã đi ra khỏi nhà vệ sinh rồi vào phòng ngủ.

Tống Triều Dương cười hê hê một lúc rồi đi vào nhà vệ sinh. Cái nhà vệ sinh này rất lớn, nó khiến Tống Triều Dương rất hài lòng, đặc biệt là căn phòng này có có một mùi hương nhè nhẹ rất quyến rũ, chính là mùi hương ngày thường trên người Trần Tú Như, ngửi rất dễ chịu.

Tắm xong, cả người Tống Triều Dương cảm thấy vô cùng sảng khoái, cậu mặc một bộ đồ ngủ trên người, đây là bộ đồ mà cậu cố tình đem theo. Lần này không giống như lần trước tới nhà ba mẹ của Trần Tú Như nên cậu đã chuẩn bị đầy đủ.

“Cậu có điện thoại.” Trần Tú Như chỉ về cái điện thoại đặt trên bàn trà rồi dùng ánh mắt vô cùng kỳ lạ nhìn Tống Triều Dương.

Tống Triều Dương nhấc máy lên, trên đó có hai cuộc gọi nhỡ, hơn nữa thì đều là của Hà Uyển. Cậu không lưu số của Hà Uyển vào nhưng số điện thoại này tất nhiên là Trần Tú Như biết rất rõ, chẳng trách mà ánh mắt của cô nhìn cậu lại kỳ lạ như vậy.

Tống Triều Dương chẳng để tâm đến việc Trần Tú Như nhìn mình như thế nào nhưng cậu lại suy nghĩ cho Hà Uyển nên cười nói: “Giám đốc Hà hình như tìm tôi có chuyện gì đó, tôi đi gọi điện thoại đây.”

Sau khi về phòng mình, Tống Triều Dương đóng cửa lại luôn, lúc này cậu mới gọi tới số máy của Hà Uyển. Điện thoại vừa kêu lên một tiếng thì Hà Uyển đã bắt máy rồi.

“Alo, cậu đang ở cùng bạn gái nên không tiện nghe điện thoại của tôi phải không?” Hà Uyển vừa nghe máy đã liền chất vấn Tống Triều Dương.

Tống Triều Dương cười hê hê nói: “Đúng là tôi ở cùng với một người phụ nữ nhưng cô ấy không phải bạn gái của tôi.”

“Hứ, đồ lưu manh, ở với ai thế?” Ngữ khí của Hà Uyển có chút khó chịu, cô mắng Tống Triều Dương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.