Điệp Viên Kỳ Quái

Quyển 2 - Chương 123: Học sinh



Rất muốn bỏ mặc không lo, nhưng thấy trong nhà vệ sinh của mình vẫn còn đồ lót chưa giặt, Trần Tú Như liền khó chịu vô cùng.

“Bỏ đi bỏ đi, dù sao cũng từng giặt cho cậu ta rồi, hơn nữa hai ngày nay có chuyện phải nhờ cậu ta, cứ giặt giúp cậu ta vậy.” Trần Tú Như tự an ủi mình, sau đó giặt luôn cả đồ lót của Tống Triều Dương, trong lòng vẫn cảm thấy rất ấm ức.

Một đêm không nói chuyện, sáng ngày hôm sau, hai người gặp mặt trong nhà vệ sinh, khi Tống Triều Dương bước vào, Trần Tú Như đang đánh răng.

“Không thấy tôi đang đánh răng sao? Cậu vào đây làm gì?” Trần Tú Như miệng đầy bọt lườm Tống Triều Dương.

Tống Triều Dương ra ngoài nói: “Vậy chị nhanh chút, tôi đang đợi đi vệ sinh đấy.”

Trần Tú Như nhíu mày, nói đến đi vệ sinh, cô liền nghĩ đến cô dùng chung một bồn cầu với Tống Triều Dương, nói thật thì cô thực sự rất xấu hổ, chỗ mình để trần ngồi lên, Tống Triều Dương vẫn phải ngồi, mà vừa nghĩ đến bồn cầu cô ngồi, Tống Triều Dương cũng từng để trần ngồi lên, tóm lại rất không thoải mái.

Nhưng đây vốn là điều không thể tránh khỏi, Trần Tú Như đành phải cắn răng chịu đựng, cũng không thể bảo Tống Triều Dương đừng đi vệ sinh ở nhà cô được.

Đánh răng và rửa mặt xong, lúc này Trần Tú Như mới bước ra, Tống Triều Dương lẩm bẩm một câu “Nhịn chết tôi rồi”, sau đó vội đi vào nhà vệ sinh, rầm một tiếng khóa cửa lại.

Trần Tú Như nhìn Tống Triều Dương như vậy, trong lòng không hiểu sao lại vui lên, sớm biết cậu ta nhịn như vậy thì cô nên ở trong lề mề thêm một chút nữa mới đúng, nhưng nghe thấy tiếng nước chảy ào ào ở trong, Trần Tú Như lập tức nhíu mày.

Đợi Tống Triều Dương ra ngoài, cô khoanh tay bất mãn nói: “Phiền cậu lần sau ngồi xuống đi vệ sinh được không?”

“Ngồi? Tôi đâu phải phụ nữ, chẳng lẽ chị không biết đàn ông đi tiểu đều đứng à?” Người phụ nữ này lo trời lo đất, còn phải lo luôn việc cậu đi vệ sinh.

“Cậu ở chỗ khác tôi không lo, nhưng đây là nhà tôi, cậu đứng tiểu... Thường sẽ tung tóe ra khắp nơi, dọn dẹp cũng không tiện, phiền cậu thông cảm cho tôi, sau này ngồi đi được không?”

“Trời, thật phiền phức, được rồi được rồi, sau này tôi sẽ ngồi xuống, một người đàn ông như tôi mà phải đến bước đường ngồi xuống để tiểu tiện, thật là bất hạnh.”

Trần Tú Như không ngờ Tống Triều Dương dễ dàng thỏa hiệp như vậy, trên mặt cũng nở nụ cười nói: “Vậy cảm ơn cậu, ít ra tôi cũng có thể thả lỏng một chút.”

“Được rồi, chị có quá nhiều quy tắc, vẫn là nên sớm giải quyết chuyện của Tú Nhiên, vậy tôi cũng có thể tự do rồi, khó trách chị không quen bạn trai, chị nhiều tật xấu như vậy, có đàn ông nào chịu đựng được chứ?”

Lời nói của Tống Triều Dương bỗng chốc khiến Trần Tú Như trợn tròn mắt, nhưng cũng chẳng thèm so đo với Tống Triều Dương, vào trong vệ sinh bồn cầu một phen, nghĩ lại mình thân là sếp, sao phải rửa bồn cầu cho nhân viên của mình, trong lòng thực sự rất buồn bực.

Lúc này Tống Triều Dương đứng ở cửa nhìn Trần Tú Như vểnh mông lên vệ sinh bồn cầu, lắc qua lắc lại thực sự rất đẹp, bây giờ cậu mới phát hiện, mông của Trần Tú Như cũng rất đầy đặn, mông như vậy nếu sờ vào nhất định rất thú vị.

Đang thưởng thức, Trần Tú Như đột nhiên quay đầu lại, Tống Triều Dương vì muốn che giấu việc mình đang thưởng thức mông cô, lập tức cười hi hi nói: “Hì hì, tôi nói này, nếu để nhân viên trong công ty chúng ta thấy được chị làm việc này và tôi còn đứng bên cạnh nhìn, chị nghĩ họ có ngạc nhiên đến trợn tròn mắt không.”

Trần Tú Như bực bội trợn mắt với Tống Triều Dương nói: “Sếp cũng là người, cũng có cuộc sống riêng tư của mình, trong nhà việc gì cũng phải làm.”

Tống Triều Dương cười haha nói: “Dù sao thì bây giờ tôi rất có cảm giác thành tựu, đời này có thể để một người sếp phục vụ vài ngày, nghĩ thôi cũng thấy tuyệt rồi.”

“Nhanh chóng dọn dẹp đi làm đi, nếu cậu đi trễ tôi nhất định sẽ trừ tiền lương cậu.”

“Chị còn chưa đi mà, tôi gấp cái gì.” Tống Triều Dương vẫn ung dung.

“Nhắc nhở cậu, tuy tôi có xe nhưng tôi sẽ không dẫn cậu đi theo đâu, cậu tự nghĩ cách đi, hoặc là ngồi xe buýt hoặc bắt xe.”

Tống Triều Dương trợn tròn mắt nói: “Tôi nói này, chị làm như vậy có quá vô lý không?”

“Hết cách, tôi không muốn gây ra bất kì tin đồn nào, đành phải để cậu thiệt thòi vậy, cùng lắm tôi hoàn trả tiền xe mấy ngày này cho cậu.”

Tống Triều Dương hừ một tiếng, quay người về phòng thay quần áo, giờ này xe buýt đều rất đông, cậu không muốn đến trễ đâu.

Chỗ ban đầu Tống Triều Dương ở không xa công ty lắm nên đi bộ là được, nhưng chỗ của Trần Tú Như ở lại rất xa công ty, cậu chỉ có thể ngồi xe buýt.

Tống Triều Dương lần đầu tiên đáp phương tiện giao thông công cộng ở Đồng Giang, đến trạm xe mới phát hiện người ở đây nhiều đến mức nào, những người đi làm, đi học đều chen xe buýt vào thời điểm này.

Liên tiếp hai chuyến xe chạy qua, Tống Triều Dương vẫn muốn văn minh xếp hàng đi lên, nhưng người ta đều ùn ùn kéo lên, qua hai chuyến xe cậu cũng chưa chen lên được, thấy thời gian đã không còn sớm, không chen lên nữa e rằng sẽ trễ mất, Tống Triều Dương đành đợi khi chuyến xe thứ ba đến trực tiếp chen lên luôn.

Với sức khỏe của cậu, chen xe buýt dễ như chơi, cậu thuận lợi chen vào trong xe buýt.

Mà sau khi lên xe buýt, cậu mới phát hiện trong xe không khác gì với hôm chen thang máy nọ, thậm chí có hơn chứ không kém, người chen người, người ép người, toàn bộ xe buýt hệt như một hộp cá mòi.

Tống Triều Dương bị ép ở chính giữa, xung quanh đều là người, nhưng cậu không buồn bực gì cả, đây chính là cuộc sống của người bình thường.

Chiếc xe khởi động lắc lư một chút, người trong xe cũng rung chuyển theo, Tống Triều Dương đưa tay nắm lấy tay vịn, đứng vững lại, mà người ở phía sau lại dán sát vào lưng cậu, dù là mùa đông, quần áo mặc khá nhiều, nhưng Tống Triều Dương vẫn có thể cảm nhận được cảm giác mềm mại ở sau lưng, rõ ràng phía sau là một người phụ nữ.

Quay đầu qua thì thấy một cô gái mặc áo lông vũ, cô gái không lớn, chắc chỉ có mười sáu, mười bảy tuổi, người không lùn lắm, khoảng chừng một mét sáu mươi lăm, dù sao cô gái đến tuổi ấy tuổi thì đã dậy thì hoàn thiện rồi, chiều cao cũng gần như phát triển hết rồi.

Phía sau đeo một chiếc cặp, tóc buộc thành đuôi ngựa, mặt trái xoan, cằm hơi nhọn, hai con mắt to tròn nhìn Tống Triều Dương, nở một nụ cười ngại ngùng, hiển nhiên đã biết được vừa nãy bộ ngực cô ta đụng phải Tống Triều Dương.

Tống Triều Dương mỉm cười đáp lại, sau đó quay đầu, thực sự là một cô gái xinh đẹp, nếu cô ta trưởng thành chắc chắn cũng là đẳng cấp như Trần Tú Như, nhưng Tống Triều Dương không có hứng thú với trẻ con, đặc biệt là học sinh đang đi học.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.