Điệp Viên Kỳ Quái

Quyển 2 - Chương 129: Tranh chấp



Triệu Định An ra oai rồi cố tình liếc Tống Triều Dương một cái, ánh mắt đó vừa khinh bỉ lại vừa chế giễu rồi hắn quay người đi ra ngoài.

Triệu Định An vừa đi thì Thẩm Nam Nam đẩy ghế trượt sang cạnh chỗ của Tống Triều Dương khẽ nói: “Tiểu Tống à, cậu phải cần thận đấy, tên này thích chơi hiểm, nói không chừng sẽ ra tay với cậu bất cứ lúc nào.”

Tống Triều Dương nhoẻn miệng cười rồi cảm kích nói: “Cám ơn chị Thẩm, binh tới tướng chặn, nước tới đất lấp, em cũng chẳng sợ anh ta.”

Thẩm Nam Nam lườm Tống Triều Dương một cáu rồi nói: “Dù sao thì chuyện gì cũng phải chú ý chút, đừng có để hắn ta bắt thóp thì hắn cũng chẳng làm gì được cậu. Dù sao thì cái công ty này cũng là do Trần tổng quyết nên hắn ta cũng chẳng gây ra được sóng gió gì lớn đâu.”

Lúc này Mễ Đoá Đoá liền dứng dậy thò đầu vào nói: “Triều Dương à, là do tôi không tốt, hại anh đắc tội với anh ta.”

Tống Triều Dương quay đầu sang cười với Mễ Đoá Đoá: “Tôi là người như vậy đấy, kể cả không có cô thì nhất định tôi cũng sẽ đắc tội với hắn, tôi ghét nhất là cái kiểu như hắn ta đấy.”

Lúc này Lý Chí Sâm cũng áp sát vào nói: “Mọi người đều không cần tự trách gì cả, bây giờ tốt nhất là nghĩ xem Triệu Định An sẽ đối phó với Tiểu Tống như nào để chúng ta nghĩ cách trước.”

Thẩm Nam Nam cũng gật đầu lia lịa: “Đúng đúng, đây là cái chủ yếu, chỉ cần chúng ta có chuẩn bị trước, tới lúc đó không dính bẫy của hắn thì hắn ta cũng chẳng làm được gì Tiểu Tống cả.”

“Cái tên đó suốt ngày dùng xe của chúng ta, để tôi xem liệu có thể moi được gì từ miệng của hắn ra hay không.” Lúc này Hà Đông cũng nhập bọn.

Trần Hưng Lâm cũng nói hùa theo: “Đúng, hắn ta là phó phòng thôi mà suốt ngày cứ ra vẻ, tôi nhìn thấy hắn là khó chịu rồi, đã vậy lại còn thích chém gió nữa, tới lúc đó tôi hỏi dò mấy câu có khi lại tiết lộ ra cái gì đó rồi tôi và Tiểu Hà sẽ thông báo cho Tiểu Tống.

Lúc trước Tống Triều Dương vẫn hay nghe đến chuyện đám dân văn phòng thích đấu đá lẫn nhau, đặc biệt là người ở cùng một phòng thì lại càng bằng mặt không bằng lòng. Nhưng bây giờ xem ra ít nhất thì những đồng nghiệp này đều rất tốt, cậu cười nói: “Mọi người giúp đỡ tôi như vậy, sau này bất luận ra sao thì tôi cũng nhớ đến việc mọi người đối xử tốt với tôi. Khi nào có lương tôi mời mọi người đi uống nhé.”

Có câu bảo đảm này của Tiểu Tống thì mọi người lại càng hưng phấn. Thực ra mọi người cũng chẳng ham hố gì cái bữa cơm này của Tống Triều Dương, mà là tất cả bọn họ đều nhìn ngứa mắt cái tên Triệu Định An này. Cô gái xinh đẹp nhỏ bé như Mễ Đoá Đoá là bảo bối của bọn họ, kể cả không có ý gì với cô nhưng xuất phát từ trái tim của người đàn ông thì cũng chẳng ai hy vọng cô rơi vào tay của tên khốn kiếp như Triệu Định An cả, vậy nên lần này bọn họ đều đồng tâm hiệp lực đối phó với Triệu Định An.

Buổi sáng, Tống Triều Dương và Mễ Đoá Đoá lại đi mua hai cái laptop, đây là cái mà bên tài vụ cần phải thay. Đến khi cài đặt xong thì đã qua giờ ăn rồi nên hai người họ ăn đơn giản ở ngoài, lúc này mới về tới công ty.

Vừa đến công ty thì một thanh niên của bên tài vụ đã tới nhận máy tính rồi.

Trước giờ đều là Mễ Đoá Đoá phụ trách phát vật dụng văn phòng. Rất nhiều người ở công ty đều mượn cái cớ này để tới bắt chuyện với Mễ Đoá Đoá. Sau khi cậu trai trẻ đó đi vào thì không đi ra ngay mà bắt chuyện vài câu với Mễ Đoá Đoá.

Mễ Đoá Đóa cũng mỉm cười đáp lại. Cô là một cô gái có tính nết tốt, chỉ cần không động chân động tay với cô, không đùa quá đáng với cô thì cô đều có thể hoà hợp với các đồng nghiệp.

Đang nói chuyện thì Triệu Định An lại bước vào, hắn ta bước thẳng tới trước mặt Tống Triều Dương rồi nói: “Nghe nói công ty lại cần hai cái máy tính sao?”

Ngay lập tức cả văn phòng trở nên im phăng phắc. Lúc này Triệu Định An tới tìm Tống Triều Dương thì rõ ràng là muốn nhắm vào cậu rồi, không biết cái tên Triệu Định An này hỏi chuyện máy tính để làm gì.

Tống Triều Dương cười nhạt rồi nói: “Đúng vậy, là đơn hàng của bên tài vụ, chúng tôi đã vào rồi.”

Triệu Định An đanh mặt lại nói: “Vậy cậu giữ đi, cái máy tính này tôi đã đồng ý cho lão Lý ở bên kinh doanh rồi.”

Mễ Đoá Đoá lập tức kinh ngạc nói: “Trưởng phòng Triệu, đây là đơn mà bên tài vụ trực tiếp lấy, Trần tổng cũng đã ký tên rồi, chúng tôi không có lý do gì để giữ lại mà không đưa cho họ.”

Triệu Định An trợn mắt nói: “Tôi là cấp trên của các người, tôi nói mà mọi người không nghe sao?”

Mễ Đoá Đoá chẳng biết phải nói gì nữa nhưng Tống Triều Dương lại không chút kiêng nể nói: “Trưởng phòng Triệu à, anh nói đúng lắm nhưng chuyện này có đơn của sếp lớn, nếu chúng tôi giữ lại mà không gửi đi thì trách nhiệm thuộc về ai?”

Triệu Định An hừ một tiếng rồi nói: “Đơn sau tôi sẽ bù, chỉ có thể đưa cho họ một cái máy tính thôi.

Thẩm Nam Nam liên tục ra hiệu bằng mắt với Tống Triều Dương bảo cậu đồng ý đi nhưng Tống Triều Dương lại lắc đầu nói: “Xin lỗi anh, phó phòng Triệu, tôi chỉ làm việc theo trình tự của công ty thôi. Tuy anh là lãnh đạo của chúng tôi nhưng chuyện đã thông qua trưởng phòng Trịnh rồi. Nếu chúng tôi không giao máy tính cho phòng tài vụ thì khi phòng tài vụ truy hỏi chúng tôi cũng chẳng gánh được cái trách nhiệm này.”

Triệu Định An phẫn nộ đập bàn hô lên: “Cậu đúng là làm phản rồi, lời của phó phòng tôi nói ra mà nhân viên quèn như cậu cũng không nghe sao? Cậu tới công ty mà chưa từng học cái phải phục tùng lãnh đạo cấp trên à? Việc cậu phải làm là phụ trách với lãnh đạo trực tiếp là tôi. Cậu không phục tùng lãnh đạo, liệu có phải muốn cút ngay lập tức hay không?”

“Anh là lãnh đạo của tôi nhưng tôi lại phục tùng quy định của công ty hơn. Quy định của công ty là như vậy, ai lấy đơn thì chúng tôi đưa đồ cho người đấy. Anh thân là phó phòng của ban hậu cần, lẽ nào không biết chế độ quy định của ban hậu cần hay sao?”

Tống Triều Dương nói chuyện không mềm không rắn nhưng lại chống đối với Triệu Định An, không hề nể mặt hắn ta chút nào.

“Được được, hôm nay tôi cứ đưa máy tính đi đấy, để tôi xem xem ai dám không để tôi cầm đi.” Nói xong, Triệu Định An liền đi vòng sang một bên rồi cầm một trong hai cái laptop ở trên bàn của Mễ Đoá Đoá đi.

Thế nhưng hắn ta vừa quay người lại thì đã bị Tống Triều Dương chặn đứng rồi. Triệu Định An mặt mũi tái mét nói: “Cậu tránh ra cho tôi.”

“Để máy tính xuống thì anh có thể đi.”

“Tiểu Tống, mau tránh ra.” Thẩm Nam Nam và Lý Chí Sâm đều vội kêu lên, Mễ Đoá Đoá cũng sốt sắng đến mức không biết phải làm thế nào. Kể từ khi cô tới công ty đến nay chưa từng gặp vấn đề nào nan giải như thế này, nên vốn dĩ cũng chẳng biết nên xử trí ra sao.

Tống Triều Dương cười khẩy rồi nói: “Trưởng phòng Triệu, không có đơn thì tôi sẽ không để anh mang máy đi đâu.”

“Cút ra!” Triệu Định An lúc này đã hoàn toàn bốc hoả, hôm nay hắn ta muốn đến để làm mất mặt Tống Triều Dương, mà chẳng ngờ cậu ta lại chẳng thèm coi phó phòng ra cái gì. Hắn không nhịn được nữa, vừa gầm lên vừa lấy một tay đẩy ngực Tống Triều Dương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.