Điệp Viên Kỳ Quái

Quyển 2 - Chương 132: Chăm sóc



Cơ thể Trần Tú Như rất mềm mại, không hề có chút sức lực nào cả, sau khi đỡ dậy, liền gục lên ngực Tống Triều Dương, chăn cũng trượt xuống chân.

Tống Triều Dương vội vàng đi lấy thuốc, cúi đầu nhét thuốc vào miệng Trần Tú Như, nhưng bất ngờ phát hiện thấy ngực Trần Tú Như hơi hở, từ vị trí của cậu nhìn xuống, vừa hay có thể nhìn thẳng xuống cổ áo, một vùng da trắng mịn màng, bên trong lại không mặc áo ngực, hai bên ngực tròn trịa khiến Tống Triều Dương hoa mắt.

Trần Tú Như đúng là rất quyến rũ, nhìn kích thước này chắc phải tới size C, thậm chí rất có thể đạt tới size D, đối với các cô gái, đây tuyệt đối là bầu ngực vĩ đại, là sự kiêu hãnh và vốn liếng của một cô gái, cũng chính là thứ khiến đàn ông điên cuồng.

Có điều lúc này Tống Triều Dương không dám nhìn lâu, cơ thể nóng bừng của Trần Tú Như khiến cậu vứt bỏ hết tạp niệm trong đầu, nhét hai viên thuốc hạ sốt vào miệng Trần Tú Như, sau đó lại đưa cốc nước tới bên miệng Trần Tú Như.

Trần Tú Như lúc này cũng có chút ít tri giác, mơ mơ màng màng uống hai ngụm nước, nuốt thuốc xuống bụng.

Tống Triều Dương lại đặt Trần Tú Như xuống, kéo chăn đắp cho cô.

Trong tủ thuốc của Trần Tú Như, Tống Triều Dương còn tìm được một lọ cồn y tế, cậu lập tức lấy ra, cồn dễ bốc hơi, nhiệt độ thường cũng có thể bốc hơn, và khi người sốt cao càng khiến cồn dễ dàng bốc hơn hơn, như vậy sẽ mang đi rất nhiều nhiệt lượng, có lợi khi hạ sốt.

Cẩn thần kéo chăn dưới chân Trần Tú Như ra, để lộ chân của Trần Tú Như ra ngoài, chủ yếu là để lộ ra bàn chân của cô.

Đây là lần đầu tiên Tống Triều Dương cách chân Trần Tú Như gần tới vậy, đặc biệt là Trần Tú Nhiên từng hỏi giữa hai người họ rốt cuộc chân ai đẹp hơn, vì thế Tống Triều Dương liền so sánh theo phản xạ.

Không nói chứ, chân hai người ít nhiều cũng có khác biệt, chân của Trần Tú Như hơi đẫy đà, chân của Trần Tú Nhiên hơi nhỏ, mềm mại hơn, khỏe khoắn hơn, điều này có được là do cô luyện tập vũ đạo thời gian dài, từ đó có thể thấy được, thực sự thì chân Trần Tú Nhiên đẹp hơn một chút, điều này khiến Tống Triều Dương hiểu được tại sao Trần Tú Nhiên cứ luôn nghi ngờ quan hệ của Tống Triều Dương và Trần Tú Như, cặp đôi song sinh này xét về dung mạo điểm khác biệt lớn nhất nằm ở đâu, rõ ràng là ở đôi chân, nếu như hai người đều cùng một kiểu tóc, vậy thì thật sự khó phân biệt được.

Có điều nghĩ thông suốt rồi thì lúc này cũng không thể nghĩ ngợi nhiều, Tống Triều Dương lấy tăm bông thấm cồn lau lòng bàn chân cho Trần Tú Như, từ trước tới giờ vẫn có người nói lòng bàn chân là trái tim thứ hai của cơ thể, dùng cồn lau lòng bàn chân, lòng bàn tay, nách, ngực sẽ là cách tốt nhất để hạ sốt, và đặc biệt lòng bàn chân là có tác dụng nhất.

Tăm bông vừa chạm vào lòng bàn chân, Trần Tú Như liền rụt lại theo phản xạ, Tống Triều Dương tay trái nắm lấy cổ chân Trần Tú Như, tránh cô lại rút lại lần nữa, tay phài thì cầm tăm bông chậm rãi lau cồn.

Lòng bàn chân Trần Tú Như có lẽ khá nhạy cảm, lúc này mặc dù không thể rụt về nhưng năm ngón chân đều đã cong lại, nếu như không phải cô đang bị bệnh, thì Tống Triều Dương thực sự rất muốn chơi thêm một lúc.

Lau cồn lên hai chân, Tống Triều Dương lại lau lòng bàn tay cho Trần Tú Như, còn nách và ngực, tạm thời để đó, nếu như Trần Tú Như tỉnh dậy biết được rằng cậu động vào những chỗ nhạy cảm đó, chỉ sợ rằng tốt bụng giúp cô ấy thì cũng vẫn bị cô ấy ghi hận.

Cồn nhanh chóng phát huy tác dụng, Tống Triều Dương cứ mười phút lại xoa cồn vào lòng bàn tay cho Trần Tú Như, duy trì như vậy chừng bốn năm lần, nhiệt độ cơ thể của Trần Tú Như cuối cùng cũng giảm xuống, đầu óc cũng tỉnh táo lại.

“Thế nào rồi? Có đỡ hơn không?” Trần Tú Như vừa mở mắt ra, Tống Triều Dương liền quan tâm hỏi, tuy đã hạ sốt nhưng Tống Triều Dương vẫn hỏi cô, nếu như còn những triệu chứng khác thì phải đi bệnh viện.

Trần Tú Như nhìn Tống Triều Dương, sắc mặt mặc dù vẫn rất khó coi nhưng đã không đỏ bừng bừng giống như vừa rồi nữa, mà trở nên rất nhợt nhạt, có phần yếu ớt nói: “Đỡ hơn rồi, cám ơn cậu.”

“Chỉ là việc vặt thôi, tối qua ăn cơm vẫn bình thường, sao đột nhiên lại sốt chứ?”

“Tôi tắm xong cảm thấy hơi nóng nên không mặc nhiều đồ, sau đó lại xem một ít tài liệu, có lẽ lúc đó bị lạnh.”

“Vậy không sao đâu, ngủ đi.”

“Ừ… cậu cũng ngủ đi, tôi chắc không sao đâu.”

“Chị ngủ trước đi, tôi quan sát một lúc, nếu như chị lại sốt nữa, không có sức gọi tôi, khi đó sẽ dễ sốt thành ngớ ngẩn đấy, tôi ở cùng chị, tới khi đó có giải thích cũng không rõ ràng, lại bị làm thành mưu sát gì đó thì xui xẻo lắm.”

Trần Tú Như lườm Tống Triều Dương, có điều không giống như kiểu có khí thế, nhưng cũng không cương quyết, bây giờ tuy cô vẫn đang tỉnh nhưng toàn thân không có chút sức lực nào cả, rất khó chịu, cô nhắm mắt nhanh chóng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Cũng không biết qua bao lâu, Trần Tú Như tỉnh lại, mở mắt thì nhìn thấy một người đang gục xuống bên giường, chính là Tống Triều Dương, cậu ngồi trên ghế, nửa người nhoài trên giường, hai tay gối dưới đầu, cô lập tức giật mình, có điều nhanh chóng nhớ lại việc tối qua, ánh mắt Trần Tú Như bỗng nhiên trở nên vô cùng dịu dàng.

“Không ngờ thằng nhóc này đã chăm sóc mình cả đêm.” Trần Tú Như không phải là người dễ dàng cảm động, trong tình hình bình thường, cô đều rất lý trí, nhưng lúc này thực sự có chút xúc động.

Cẩn thận ngồi dậy, Trần Tú Như vỗ vai Tống Triều Dương, Tống Triều Dương lập tức tỉnh dậy, nhìn thấy Trần Tú Như đã ngồi dậy, cậu liền hỏi: “Không sao chứ?”

“Không sao.” Trần Tú Như gật đầu.

Tống Triều Dương giơ tay sờ trán Trần Tú Như, ngáp một cái nói: “Quả nhiên không sốt nữa rồi.”

Đối với Trần Tú Như mà nói, một người đàn ông sờ trán cô như vậy, điều này cô sẽ tuyệt đối không cho phép, nhưng lúc này đây, cô lại để Tống Triều Dương chạm vào rất tự nhiên, hơn nữa trong lòng lại còn cảm thấy ấm áp nói: “Tối qua cậu vất vả rồi.”

“Ai bảo chị là sếp tổng của tôi chứ, tôi đang nịnh nọt chị mà.” Tống Triều Dương cười hì hì, đứng dậy vươn vai, nói: “Vẫn còn chút thời gian, tôi về ngủ bù một lát, tới giờ đi làm chị gọi tôi, bữa sáng tôi sẽ không chuẩn bị giúp chị nữa.

Tống Triều Dương nói xong liền rời đi.

Trần Tú Như nhìn cửa phòng đóng lại, hơn hai mươi phút không nhúc nhích, sau đó khẽ lắc đầu rồi mới nhớ ra, trên người vẫn còn mùi cồn nồng nặc, mùi cồn trong lòng bàn tay không nói làm gì, mùi trên chân lập tức khiến cô nhớ tới tối qua Tống Triều Dương không biết đã xoa bóp chân cô bao nhiêu lần, điều này khiến mặt cô lập tức đỏ bừng, chân cô chưa từng có người đàn ông nào sờ vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.