Điệp Viên Kỳ Quái

Quyển 2 - Chương 133: Giải quyết



Sau khi dậy, Trần Tú Như tuy đầu óc có chút choáng váng nhưng chí ít vẫn có thể gắng gượng được, nếu như không có Tống Triều Dương chăm sóc tối qua, cô thực sự không biết mình sẽ thành ra như thế nào.

Thu dọn qua loa một chút, Trần Tú Như thấy thời gian cũng đã tới rồi, giơ tay định gõ cửa phòng Tống Triều Dương, nhưng cuối cùng vẫn đặt tay xuống, tối qua chắc Tống Triều Dương không ngủ ngon, hôm nay hãy để cậu ta nghỉ ngơi một chút, chỉ có điều… hình như không dễ dàng xin nghỉ phép cho lắm, không thể nào lại để sếp tổng là cô đi xin nghỉ phép giúp cậu ta?

Tới công ty, Trần Tú Như vẫn gọi điện cho Trịnh Lệ Tú, nói với cô ấy rằng Tống Triều Dương đã được mình cử đi công tác, vì thế hôm nay không tới làm.

Có sếp tổng giải thích, Trịnh Lệ Tú đương nhiên không thể tính là Tống Triều Dương trốn việc, nhưng trong lòng vẫn ngẫm nghĩ, Tống Triều Dương thì ra đúng là người do Trần tổng sắp xếp, nếu không Trần Tú Như cũng sẽ không đích thân xin nghỉ phép cho Tống Triều Dương, thì ra mình thực sự không thể xem thường cậu Tống Triều Dương này rồi.

Quan hệ nhân sự trong công ty, thực ra cũng giống như trong cơ quan chính phủ vậy, người lãnh đạo thường sẽ suy đoán suy nghĩ của cấp trên, nếu như không cẩn trọng đắc tội với lãnh đạo, sau này chắc chắn mình sẽ gặp phiền toái, cho dù Trần Tú Như trong công việc vẫn rất công bằng, nhưng dù sao thì trước đây cô ấy cũng chưa từng sắp xếp người của mình, vì thế đối với Tống Triều Dương vẫn nên cẩn thận thì hơn.

Trần Tú Như không muốn quấy rầy Tống Triều Dương, nhưng điện thoại của Tống Triều Dương đã đổ chuông từ lâu.

Tống Triều Dương đang ngủ say, tối qua cậu thực sự không được ngủ ngon giấc, mặc dù một tối không ngủ đối với thể chất như cậu mà nói căn bản không là gì, nhưng ở thành phố sắp ba tháng rồi, cậu cũng đã quen với cuộc sống dễ chịu này, không ngủ thực sự khó chịu, nhìn số điện thoại hiển thị, là Sở Yến Yến, lại nhìn giờ, cậu bất giác gượng cười, nghe máy, bên kia lập tức vọng tới tiếng gọi của Sở Yến Yến: “Chú ơi, sao chú chưa tới vậy?”

Tống Triều Dương ngáp dài nói: “Tối qua không ngủ được, hôm nay lên công ty muộn, cô cứ đi học đi.”

“Chú chết tiệt, chú xấu lắm đấy nhé, không đi làm cũng không báo cho cháu một tiếng, hại cháu đợi mãi, sắp đi muộn rồi.”

“Xin lỗi nhé, hơn nữa hai ngày này tôi cũng sẽ dọn nhà, cô chỉ có thể tự đi học một mình thôi.”

“Hừm, mặc kệ chú đấy!” Sở Yến Yến nói xong liền tức giận cúp máy.

Tống Triều Dương vứt điện thoại sang một bên sau đó ngã ra giường ngủ tiếp, đã qua giờ đi làm mà Trần Tú Như vẫn không gọi cậu, rõ ràng là trong lòng cảm kích, để cậu ở nhà nghỉ một hôm, có sếp tổng chống lưng, cậu đương nhiên có thể nghỉ phép một ngày.

Có điều mới ngủ được một lát thì điện thoại lại đổ chuông, là số điện thoại của Trần Tú Nhiên, điều này khiến Tống Triều Dương có phần rầu rĩ, nghe điện thoại nói: “Tú Nhiên à, có việc gì vậy?”

Trần Tú Nhiên cười hì hì nói: “Anh rể, anh đi làm rồi sao?”

“Chưa, anh đang ngủ ở nhà, hôm qua chị em bị sốt, anh trông cô ấy một đêm, giờ đang ngủ bù.”

“A, chị em bị sốt? Giờ sao rồi?”

“Không sao, đi làm rồi, Tú Nhiên, nếu em không có việc gì thì anh ngắt máy nhé, buồn ngủ lắm!”

“Đợi đã anh rể, hì hì, em cảm thấy anh như vậy quá mệt, không có tinh thần gì cả.”

“Tú Nhiên à, giờ anh đang ở nhà chị em, em có cần gọi máy bàn thử không?”

Trần Tú Nhiên cười khanh khách, nói: “Căn bản không cần, vậy em hỏi anh một câu, anh rể, anh và chị em đã dọn về ở chung rồi, có phải đã ngủ với nhau từ lâu rồi không?”

Tống Triều Dương lập tức mặt sa sầm, không ngờ Trần Tú Nhiên lại hỏi vấn đề thế này, nhưng đột nhiên nảy ra ý định, có chút bối rối nói: “Mặc dù anh và chị gái em ở cùng nhau nhưng em cũng biết tính chị em đó, đâu có thể dễ dàng đồng ý, vì thế hiện giờ chúng tôi vẫn rất trong sáng, lần trước về nhà chị em chỉ là vì muốn chú dì yên tâm nên mới để tôi ở cùng phòng với cô ấy, thực ra chúng tôi chưa xảy ra chuyện gì cả.”

Trần Tú Nhiên lập tức kinh ngạc kêu lên: “Không phải đấy chứ? Hai người thực sự đang hẹn hò!”

Tống Triều Dương thở phào, biết rằng phán đoán của mình là chính xác, Trần Tú Nhiên chắc chắn đã nhìn ra cậu và Trần Tú Như không gần gũi lắm, vì thế mới tưởng rằng hai người là giả, liền nói; “Đương nhiên là hẹn hò rồi, nếu không còn có thể làm gì chứ?”

“Chán quá, chán chết đi được.” Trần Tú Nhiên rõ ràng vô cùng bực bội.

Tống Triều Dương khẽ cười một tiếng nói: “Tôi cảm thấy cũng không tệ, việc này rồi đâu sẽ có đó.”

“Hiện giờ vẫn có người đàn ông như anh, chị em đúng là đã nhặt được của báu, đàn ông ai mà chẳng chưa được vài ngày đã muốn lên giường chứ, aizz…”

“Được rồi, Tú Nhiên, anh nói thực với em, em đừng ra sức khảo sát bọn anh nữa, làm vậy anh cũng có chút căng thẳng, sợ khiến em hiểu nhầm, tối cũng không dám ra ngoài, em hãy cho anh nghỉ phép vài ngày đi.”

“Được thôi, được thôi, em không làm phiền anh nữa, anh rể này, việc anh hứa với em không thể không làm đâu đấy.”

“Yên tâm đi, việc anh hứa với em nhất định sẽ làm.”

“Em biết anh rể là tuyệt nhất, hì hì, vậy cũng chúc anh sớm ngày cưa đổ chị em nhé, ha ha…”

Cảm xúc của Trần Tú Nhiên thay đổi rất nhanh, vừa vẫn còn bực bội giờ đã vui vẻ trở lại, hai người trò chuyện mấy câu sau đó Trần Tú Nhiên liền tắt máy.

Cũng may Trần Tú Nhiên không lập tức gọi điện tới, Tống Triều Dương liền thu dọn đồ đạc, trước khi Trần Tú Như rời đi, Tống Triều Dương vẫn gọi điện cho Trần Tú Như.

“Tôi đi đây.”

“Cậu đi cái gì chứ?” Trần Tú Như ngồi trong văn phòng đọc tài liệu, nghe thấy Tống Triều Dương nói một câu không đầu không cuối như vậy liền ngờ vực hỏi.

“Tú Nhiên sẽ không tới làm phiền chúng ta nữa.”

“Tại sao? Cậu nói thật rồi sao?” Trần Tú Như lập tức kêu lên thất thanh.

“Không…” Tống Triều Dương liền nói lại những gì đã nói với Trần Tú Nhiên.

Trần Tú Như nghe xong vô cùng bối rối, có điều như vậy có thể khiến em gái tin tưởng, cuối cùng cũng có thể thở phào, nói: “Cám ơn cậu nhiều nhé, nhưng nếu như cần, vẫn mong cậu giúp tôi.”

“Không vấn đề gì, chỉ cần không phải ngày nào cũng cần phải trói với nhau thế này, sau này có việc, gọi là tôi tới liền.”

“Được thôi…” Trần Tú Như đang định cúp điện thoại thì nghĩ tới việc Tống Triều Dương hôm nay không đi làm liền nói: “Hôm nay tôi đã xin nghỉ phép một ngày cho cậu, cậu hãy nghỉ ngơi một hôm đi, mai lại đi làm, việc của tôi và Tú Nhiên tôi sẽ giải quyết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.