Điệp Viên Kỳ Quái

Quyển 2 - Chương 137: Mỹ nữ cảnh sát



"Làm gì à? Anh ở đây cạy cửa bị tôi tóm tại trận, anh còn có gì để nói nữa?” Nữ cảnh sát này cảm nhận được lực giãy giụa của Tống Triều Dương không hề nhỏ nên cô vừa dùng sức vặn cánh tay của Tống Triều Dương vừa đẩy Tống Triều Dương vào cửa. Vì sợ Tống Triều Dương chạy mất nên cô không những mượn sức từ hai tay mà chân cũng nhấc lên khoá hông của Tống Triều Dương lại.

“Đồng chí cảnh sát, cô hiểu nhầm rồi, tôi không phải kẻ trộm.” Tống Triều Dương lập tức hô lớn lên.

“Tử tế vào.” Cảm nhận được Tống Triều Dương vẫn đang giãy giụa, nữ cảnh sát lại dùng sức mạnh hơn nữa. Đây là lần đầu cô bắt trộm nên vừa căng thẳng lại vừa hưng phấn, cô cảm thấy tư thế này dường như hơi khó khống chế Tống Triều Dương. Đột nhiên cô ngáng chân Tống Triều Dương khiến cậu ngã xuống đất. Sau đó cô dùng hai tay tóm lấy cổ tay phải của Tống Triều Dương, chân phải lại khoá lấy hông của cậu.

Khi còn học ở trường cảnh sát thì cô biết đây là phương pháp tốt nhất để khống chế những kẻ côn đồ. Bình thường khi đối phương bị bẻ tay, hông bị đè xuống thì sẽ rất khó để phát huy sức lực. Nếu có còng thì lúc này phải còng tay Tống Triều Dương lại thì coi như là đã kết thúc rồi nhưng trên người cô lúc này lại chẳng có còng nên nhất thời không biết nên xử trí thế nào.

“Đồng chí cảnh sát à, tôi thực sự không phải là trộm, tôi ở cái phòng giữa kia kìa.” Tống Triều Dương lập tức giả bộ đau khổ giải thích.

“Phòng ở giữa? Anh cũng biết tìm lý do thật đấy. Anh ở phòng giữa thì mở khoá phòng bên cạnh này làm gì?”

“Hàng xóm của tôi mất chìa khoá, bây giờ đang đi tìm thợ mở khoá rồi. Tôi đang thử xem liệu có thể mở khoá cho cô ấy hay không thì không cần phải tìm thợ nữa.”

“Anh đúng là biết tìm lý do thật đấy, đừng có phí lời với tôi. Muốn nói gì thì đến đồn công an hẵng nói.” Nữ cảnh sát lạnh lùng hứ một tiếng, cô định lấy điện thoại ra gọi về đồn xin viện trợ nhưng sợ nhỡ đâu lỏng tay ra thì cái tên này sẽ dùng sức phản kháng, tới lúc đó thì cô lại không khống chế nổi hẳn.

“Đồng chí cảnh sát à, không cần phải làm vậy chứ, đau lắm đấy.” Tống Triều Dương bị một mỹ nữ đè xuống, tuy cũng thích đấy nhưng tư thế này quả thực là hơi mất mặt. Nếu không phải cậu không muốn lộ ra thực lực của mình trước mặt cảnh sát thì đã có thể nhẹ nhàng khuất phục nữ cảnh sát này rồi.

“Ở yên đấy, nếu không thì đừng trách tôi không khách khí.” Nữ cảnh sát hung dữ hô lên một tiếng rồi lấy một tay đập một cái vào đầu Tống Triều Dương. Khi cô thấy Tống Triều Dương đã nghe lời rồi thì mới cẩn thận dè dặt sờ vào điện thoại của mình.

Tống Triều Dương cảm thấy hơi bức bối, a đầu này lại còn dám đập vào đầu cậu. Nếu cậu không cho cô ta nếm mùi khổ sở thì chuyện này mà để chiến hữu của cậu biết được thì e là chẳng còn mặt mũi nào nữa.

Lúc này cậu đột nhiên vặn người lại, định giãy ra. Nữ cảnh sát lập tức giật bắn mình, toàn thân cô nhào tới đè cả người lên Tống Triều Dương. Cô cũng cũng chẳng nới lỏng tay của Tống Triều Dương mà kẹp chặt lấy cổ của cậu.

Sau lưng Tống Triều Dương đột nhiên cảm giác thấy một cái gì có sức đàn hồi ép vào thì lập tức cảm thấy vừa tức vừa buồn cười. Nữ cảnh sát này non thật đấy, bắt người mà bắt như này thì há chẳng phải tự bán mình sao.

Có điều như này lại càng thích thú. Tống Triều Dương lập tức muốn trêu đùa, để nữ cảnh sát này coi cậu là trộm, hơn nữa lại còn đè lên cậu như thế. Nếu không đòi lại lãi hôm nay thì làm sao cậu xứng đáng với bản thân, thế nên lúc này cậu lại vừa la lớn “Tôi không phải trộm” vừa dùng sức giãy giụa.

Nữ cảnh sát ngạc nhiên, cô chẳng ngờ là lần đầu tiên bắt trộm lại gặp phải tên khó khống chế như này, đã vậy sức lực của đối phương rõ ràng còn mạnh hơn cô. Bây giờ cô lại nhất thời không tóm được chỗ hiểm của Tống Triều Dương, lúc này muốn khống chế cậu quả thực là rất khó khăn.

Nhưng cô lại không can tâm để Tống Triều Dương chạy mất nên cô cũng cố hết sức để siết cổ Tống Triều Dương lại, hy vọng có thể làm Tống Triều Dương không kêu được nữa, như vậy thì có thể khống chế được cậu rồi.

Tống Triều Dương càng giãy giụa thì sự tiếp xúc và cọ xát cơ thể giữa cậu và nữ cảnh sát này lại càng nhiều. Điều này khiến Tống Triều Dương hời to, bây giờ cậu chẳng vội thoát, tỏ ra khiến nữ cảnh sát khó mà khống chế được nhưng cũng chẳng giãy ra, hai người họ cứ kiên trì như vậy.

Càng lúc Tống Triều Dương càng giãy giụa mạnh hơn, đột nhiên cậu thẳng hông lên rồi đột ngột quay người lại ép vào thân dưới của nữ cảnh sát đó. Tống Triều Dương nặng hơn 75KG lúc này đã ép chặt lấy nữ cảnh sát, ngay lập tức cậu khiến nữ cảnh sát đó phải bức bối kêu lên một tiếng, sức lực hai tay tự nhiên yếu đi. Tống Triều Dương lập tức tranh thủ vặn người lại, tuy cậu vẫn chưa thoát khỏi hai vòng tay của nữ cảnh sát đó nhưng đã hoàn toàn đối diện với cô rồi.

Cuối cùng Tống Triều Dương cũng nhìn rõ được dung mạo của nữ cảnh sát.

Tóc của nữ cảnh sát không quá dài cũng chẳng quá ngắn, chỉ vừa mới tới cổ, lúc này tóc cô hơi rối, trên mặt ướt đẫm mồ hôi, tóc và mồ hôi dính lên mặt khiến cô lúc này trông khá thê thảm.

Nhưng điều này cũng chẳng giảm sút đi vẻ đẹp của cô. Đôi mắt to tròn long lanh đầy vẻ phẫn nộ, khuôn mặt nhỏ nhắn do vận động kịch liệt mà đỏ ửng bất thường, hàm răng trắng nghiến chặt lại, mũi cô cũng vì vận động kịch liệt mà không ngừng thở hổn hển.

Đẹp! Thực sự là quá đẹp!

Đây là suy nghĩ đầu tiên của Tống Triều Dương khi nhìn thấy nữ cảnh sát này. Nữ cảnh sát vẫn đang mặc bộ cảnh phục trên người, lúc này sơmi xộc xệch, cổ áo hơi hé ra lộ ra phần cổ trắng ngần, lại càng tôn thêm vẻ quyến rũ khó cưỡng của bộ cảnh phục.

Lúc này hai cánh tay của nữ cảnh sát vẫn đang siết chặt cổ của Tống Triều Dương khiến nửa thân trên của cậu gí sát vào người cô. Ngực đối ngực, cảm nhận được tính đàn hồi của ngực đối phương lại càng mạnh mẽ hơn, hơi thở ấm nóng từ miệng của nữ cảnh sát không ngừng phả vào mặt của Tống Triều Dương, nó còn có cả một mùi hương dìu dịu nữa.

Tình cảnh lúc này đối với một người đàn ông khoẻ mạnh như Tống Triều Dương thì sao có thể nhịn được. Một chỗ nào đó trên cơ thể cậu đã có phản ứng, trong lòng lập tức dấy lên một suy nghĩ tà ác muốn phạm pháp với nữ cảnh sát này.

Nhưng suy nghĩ này cũng chỉ dấy lên một chút thôi, tố chất tâm lý như Tống Triều Dương làm sao có thể dễ dàng bị ý niệm tà ác này khống chế cơ chứ. Hai tay cậu chống xuống đất rồi hét lên: “Đồng chí cảnh sát, quả thật tôi không phải trộm, cô tha cho tôi đi, tôi đảm bảo không chạy đâu.”

“Đừng có mơ!” Nữ cảnh sát lúc này vô cùng cố chấp, hai tay cô siết chặt không buông, hai chân lúc này vặn lại quấn chặt lấy chân của cậu. Vừa rồi ở trên đất dĩ nhiên cô có ưu thế, có quyền chủ động. Bây giờ cô bị Tống Triều Dương đè xuống đất rồi, vì để đề phòng Tống Triều Dương chạy mất nên cô chỉ có thể dùng cách này để chặn cậu lại mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.