Điệp Viên Kỳ Quái

Quyển 2 - Chương 144: Mượn quần áo



Hai người họ yên lặng nằm một lúc, Tống Triều Dương hút xong điếu thuốc rồi nói: “Này, còn không dậy đi à, hôm nay chị định không đi làm sao?”

“A, muộn như này rồi à, phải đi làm thật rồi.” Hà Uyển lập tức ngồi dậy nhưng khi cô vừa xuống giường thì khuôn mặt liền khổ sở nói: “Xong rồi, bộ đồ này của tôi sao mà đi làm đây?”

Tối qua khi Hà Uyển uống rượu ở bar đã làm dây không ít rượu lên người, khi tắm cùng Tống Triều Dương do quá điên cuồng nên đã làm quần áo ướt sạch, lúc này căn bản là vẫn chưa khô, hơn nữa kể cả có khô thì cũng nhăn nhúm. Đối với một giám đốc như cô mà nói thì quả thật là quá mất hình tượng.

“Này này, mau giúp tôi nghĩ cách đi.” Hà Uyển vứt quần áo lên người Tống Triều Dương, cô chỉ mặc độc chiếc quần tam giác.

Tống Triều Dương cười hê hê rồi nói: “Vậy chị xin nghỉ một ngày đi, cứ nói là hôm nay không được khoẻ muốn nghỉ ngơi một ngày.”

“Không được không được, bây giờ công ty lắm việc như vậy sao tôi xin nghỉ được. Tôi không biết, bây giờ cậu phải đi tìm cho tôi một bộ quần áo.”

“Tôi đi đâu tìm cho chị bây giờ, bây giờ kể cả cửa hàng cũng còn chưa mở cửa nữa kìa.”

“A a, đều tại cậu làm ướt quần áo của tôi, cậu không chịu trách nhiệm thì ai chịu trách nhiệm đây?” Hà Uyển nhảy lên giường rồi dùng sức kéo Tống Triều Dương: “Nếu cậu không nghĩ cách cho tôi thì sau này tôi sẽ ở lỳ đây không đi đâu hết, vừa hay bây giờ tôi cũng chẳng có chỗ nào để đi nữa.”

“Không phải chứ?” Tống Triều Dương giật thót mình. Nếu người phụ nữ vừa ly hôn Hà Uyển này mà ăn vạ cậu thì đau đầu đây. Hà Uyển tuy xinh đẹp, lại còn là một giám đốc nhưng Tống Triều Dương lại không muốn bị một người phụ nữ gò bó, kể cả là người đẹp như Hà Uyển cũng không được.

“Hứ, cậu mà không giúp tôi tìm được một bộ đồ thì tôi sẽ làm vậy.” Hà Uyển lườm Tống Triều Dương một cái rồi nói: “Tôi hạn cho cậu xử lý trong vòng mười lăm phút.” Sau đó cô xách cái túi của mình lên chạy vào nhà vệ sinh trang điểm.

Tống Triều Dương cảm thấy cạn lời, có điều cũng chẳng phải là không có cách. Cậu ngồi dậy mặc quần áo vào rồi sang bên nhà Mạnh Phi Phi ở bên cạnh. Dáng người của Mạnh Phi Phi và Hà Uyển cũng tương đương nhau, hình như a đầu này cũng lắm quần áo lắm, mượn tạm một bộ chắc không sao.

Có điều cậu gõ cửa một hồi mà bên trong cũng chẳng có ai đáp lại, thiết nghĩ tiếp viên như Mạnh Phi Phi nửa đêm phải đi bay rồi nên Tống Triều Dương bèn lấy chìa khoá nhà của Mạnh Phi Phi mở cửa.

Trong phòng khách vô cùng yên tĩnh, dường như là không có ai. Tống Triều Dương đi thẳng vào phòng ngủ của Mạnh Phi Phi, cậu biết là trong phòng ngủ có tủ quần áo, quần áo của cô đều ở đó, hơn nữa thì Mạnh Phi Phi không ở nhà nên cậu lấy một bộ lại càng tiện.

Nhưng khi mở cánh cửa phòng ngủ ra thì Tống Triều Dương lập tức trợn tròn mắt, cậu nhìn thấy Mạnh Phi Phi đang ngủ say trên giường, điều hoà trong phòng bật rất ấm nên cô không hề đắp chăn. Cái quan trọng nhất là a đầu này… không mặc quần áo.

“Bà nội ơi, a đầu chết tiệt này, cô ở nhà mà sao không nói một tiếng chứ.” Tống Triều Dương thầm lẩm bẩm trong lòng rồi lập tức thận trọng đi ra khỏi phòng ngủ và đóng cửa lại. Cơ thể của gái xinh tuy đẹp nhưng nếu bị người ta phát hiện ra thì cậu phiền phức to.

Điều chỉnh lại hơi thở xong, Tống Triều Dương gõ mạnh mấy tiếng vào cửa phòng ngủ rồi hét lớn lên: “Phi Phi, cô tỉnh chưa, tôi có chuyện cần cô giúp.”

Cậu hét lên mấy tiếng thì bên trong mới vọng ra giọng nói hoảng loạn của Mạnh Phi Phi: “A, Tiểu Tống, có chuyện gì à? Tôi vẫn đang ngủ.”

Tống Triều Dương toát mồ hôi hột, a đầu nay ngủ giỏi thật đấy. Nếu khi cô ngủ mà có vứt cô ra đường thì chắc cô cũng chẳng hay. Cô gái như này quả thực là khó kiếm trên thế giới.

“Như này, bạn tôi cần một bộ quần áo nhưng bây giờ cửa hàng còn chưa mở cửa, tôi cũng chẳng có chỗ nào để mua cả. Tôi thấy dáng vóc của cô và cô ấy ngang nhau nên định mượn cô một bộ, cô thấy có được không?”

“Được chứ, anh đợi một chút nhé, tôi lấy cho anh.”

“Được, cảm ơn cô nhé.”

Đợi khoảng tầm năm sáu phút sau thì Mạnh Phi Phi mở cửa phòng ngủ, trên người cô mặc một bộ đồ ngủ, tóc để xoã, lại còn đang ngáp. Tay cô cầm một bộ quần áo, cô nói: “Tiểu Tống, anh thấy bộ này có được không, tôi mới mặc có một lần thôi.”

Tống Triều Dương cầm lấy rồi nói: “Hòm hòm là được rồi” rồi quay người đi.

Lúc này Mạnh Phi Phi liền đuổi theo cười hỉ hả hỏi: “Này, Tiểu Tống, cô gái đó là bạn gái anh à?”

“Cái này… không phải.”

“A, không phải bạn gái mà lại đưa về nhà?”

Tống Triều Dương toát mồ hôi, cậu nói: “Bị cô nói trúng rồi, bộ này khả năng là có đi mà không có về đâu, tốt nhất là cô lấy bộ rẻ rẻ thôi, tránh việc tôi không đền được.”

“Không sao, bộ này tôi không thích lắm, nếu không thì vứt đi cũng phí, coi như tặng anh đấy, anh lại cho tôi lý do đến nhà anh ăn chực rồi.”

Tống Triều Dương lắc lắc đầu rồi về nhà mình. Cậu vứt quần áo cho Hà Uyển vừa từ trong nhà vệ sinh đi ra.

“Cậu kiếm được thật này, lợi hại đấy. Bộ này không phải đồ mới, cậu lấy ở đâu đấy?” Vừa khen Tống Triều Dương xong nhưng nhìn quần áo đã bị người khác mặc rồi, Hà Uyển liền chau mày lại.

Tống Triều Dương không vui nói: “Chị không mặc thì thôi, tôi cũng hết cách rồi.”

“Ai bảo tôi không mặc, chỉ là tôi mặc đồ người khác từng mặc thấy không quen lắm thôi.”

“Vậy thì tuỳ chị.” Tống Triều Dương nói xong liền vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.

Khi Tống Triều Dương đi ra thì nhìn thấy Hà Uyển đã mặc quần áo của Mạnh Phi Phi rồi. Hà Uyển mặc lên hơi rộng, có điều bây giờ đang là mùa đông, mọi người mặc khá nhiều áo nên nên trông cũng chẳng có gì là không hợp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.