Điệp Viên Kỳ Quái

Quyển 2 - Chương 145: Chế giễu



Hà Uyển lườm Tống Triều Dương một cái rồi nói: “Đây là của cô gái hàng xóm bên cạnh đúng không?”

Tống Triều Dương cũng thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy, nếu không thì sao mà tôi biến ra được quần áo nhanh như vậy cho chị mặc chứ.”

“Quan hệ giữa cậu và cô hàng xóm này tốt thật đấy, ngay cả quần áo mà cũng cho cậu mượn.”

Sao mà Tống Triều Dương cảm thấy Hà Uyển nói những lời này cứ chua cay thế nào ý nhỉ, nhưng cậu cũng chẳng thèm để ý đến cô ta mà về phòng tìm quần áo để thay. Cậu dọn dẹp phòng ốc lại một lượt, Tống Triều Dương khá là chú trọng tới tiểu tiết trong cuộc sống, ít nhất là căn phòng của cậu rất hiếm khi bừa bộn.

Nhìn Tống Triều Dương bận rộn trong đó mà sắc mặt của Hà Uyển hơi kỳ lạ. Ở nhà cũ của cô thì chồng trước chưa bao giờ thò tay làm việc nhà, bây giờ thấy một người đàn ông như Tống Triều Dương đến ngay cả việc nhà cũng đâu ra đấy như vậy thì cô cảm thấy vô cùng mới mẻ. Cô lại nghĩ đến việc sau này nếu có một người đàn ông có thể làm việc nhà thì chắc chắn anh ta sẽ là một người chồng tốt và chu đáo.

Có điều ngay lập tức Hà Uyển đã bị suy nghĩ của mình làm cho giật thót tim.

Bản thân cô vừa mới ly hôn xong mà sao đã lại có ý nghĩ này rồi? Hơn nữa rõ ràng tối qua cô cũng rất đau khổ, nếu không thì đã chẳng tới quán bar để tìm say. Nhưng sao bây giờ lại không còn cảm giác đau khổ như xé nát tâm can mà ngược lại dường như còn cảm thấy nhẹ nhõm đến lạ? Điều này liệu có phải quá bất thường không? Lẽ nào cô đã thích Tống Triều Dương rồi sao?

Trong lòng Hà Uyển dấy lên rất nhiều câu hỏi nhưng cô lại chẳng thể trả lời được câu hỏi nào cả.

Hà Uyển lắc đầu thật mạnh để đuổi hết những nghi vấn này ra khỏi đầu. Bây giờ cuộc sống mà cô nên sống đó là sau này phải vui vẻ thì mới không dính líu tới chuyện tình cảm gì nữa. Kể cả có cô quạnh thì cũng đi tìm tình một đêm, như vậy cũng chẳng phải chịu sự tổn thương từ đàn ông nữa.

Lúc này Tống Triều Dương bước ra, cậu nhìn thấy Hà Uyển ngây ra ở đó liền cười hỏi: “Đang nghĩ gì vậy? Còn không đi thì sẽ trễ giờ đó. Tôi là nhân viên quèn thì chẳng sao nhưng chị là giám đốc lớn, đến muộn thì không ổn đâu.”

Hà Uyển liền nhoẻn miệng cười rồi nói: “Giám đốc lớn không phải là người sao? Đến muộn là chuyện bình thường.” Nói xong cô liền bước ra cửa thay giày.

Khi vào thang máy thì trong đó chỉ có hai người họ. Hà Uyển nhìn Tống Triều Dương, cô hơi bối rối nói: “Lát nữa tôi không cùng cậu đi tới công ty đâu, để tránh người khác nhìn thấy sẽ…bàn tán này nọ.”

Tống Triều Dương đồng ý nhanh gọn: “Tôi hiểu, chị không nói thì tôi cũng sẽ không đi cùng chị.”

Tống Triều Dương nói vậy nhưng trong lòng Hà Uyển lại cảm thấy không vui, cô lườm cậu một cái rồi nói: “Tôi cùng cậu đến công ty thì cậu mất mặt lắm sao?”

Tống Triều Dương cười he he: “Làm gì có chuyện đó? Chị mà đi cùng tôi thì tôi mới có thể diện đó.”

“Sao, cậu thấy tôi là phụ nữ từng ly hôn nên mới chê bai tôi phải không.”

“Tôi nói này giám đốc, chị như vậy quá là khinh thường tôi rồi. Đừng nói là chị từng ly hôn một lần, kể cả chị có ly hôn tám lần hay mười lần thì tôi cũng không chê chị đâu.”

Hà Uyển véo cánh tay của Tống Triều Dương một cái rồi nói: “Còn lâu ý, cậu mới ly hôn tám lần mười lần, cậu không mong tôi sống tốt hơn chút à.” Quả đúng là phong tình lắm kiểu.

Tống Triều Dương giả vờ kêu đau, mặt mũi ủ rũ nói: “Chẳng phải tôi nói là chị hơn tôi sao, kể cả chị có ly hôn hơn chục lần thì cũng chẳng như tôi….trên mạng nói đấy, gọi là gì nhỉ?”

“Kẻ thất bại!” Hà Uyển vừa tức vừa buồn cười nhắc.

“Đúng đúng, chính là kẻ thất bại, tôi chính là một kẻ thất bại nghèo khổ, chị giàu có xinh đẹp, chúng ta hoàn toàn không cùng một tầng lớp, tôi làm gì có tư cách chê chị cơ chứ.”

“Hừ, lẽ nào cậu chưa từng nghe nói tới kẻ thất bại tấn công ngược?”

“Thôi bỏ đi, đó chỉ là giấc mộng hão huyền của kẻ thất bại mà thôi, sao tôi chưa bao giờ nhìn thấy kẻ thất bại tấn công ngược cơ chứ?”

“Chẳng phải chúng ta…” Thang máy đột ngột mở ra, có hai người ở tầng sáu vào, vế sau Hà Uyển không nói tiếp nữa, hơn nữa cơ bản là do cô lỡ lời. Lúc này dừng lại cũng coi như là cảm thấy may mắn. Bây giờ cô nói chuyện với Tống Triều Dương càng lúc càng tuỳ tiện, xem ra sau này phải kiềm chế lại.

Cô hiểu rất rõ rằng Tống Triều Dương vẫn luôn tự coi nhẹ bản thân, kỳ thực là muốn nói với cô rằng hai người họ chỉ là chơi tình một đêm mà thôi, không được can thiệp quá nhiều. Hà Uyển cũng biết Tống Triều Dương nói không sai nhưng trong lòng cô lại có một sự hụt hẫng đến lạ, ngoài ra cô còn có một cảm giác ăn năn hối hận. Rốt cuộc cô vẫn là một người phụ nữ từng ly hôn, đến ngay cả một nhân viên quèn như Tống Triều Dương cũng chẳng thèm để mắt đến cô nữa.

Suy cho cùng thì Hà Uyển cũng không phải phụ nữ bình thường, chỉ trong thời gian ngắn ngủi thôi mà cô đã điều chỉnh lại được tâm trạng của mình. Sau khi ra khỏi thang máy, cô mỉm cười nói với Tống Triều Dương: “Cảm ơn cậu tối qua đã cho tôi chỗ ở, có điều sau này chúng ta vẫn là đồng nghiệp bình thường ở công ty.

Tất nhiên là Tống Triều Dương mong như vậy. Nghe xong cậu liền cười he he rồi nói: “Không vấn đề gì, ở công ty thì chị là giám đốc của tôi.”

Trong lòng Hà Uyển cảm thấy hơi khó chịu nhưng vẫn mỉm cười nói: “Như vậy là tốt nhất.”

Tống Triều Dương móc bao thuốc ra rồi búng nhẹ một cái, một điếu thuốc nảy ra ngoài. Cậu đưa lên miệng, phóng khoáng lấy chiếc bật lửa ra châm rồi hít một hơi, bộ dạng vô cùng thoả mãn nói: “Tôi cũng cảm thấy như vậy là tốt nhất, nếu hôm nào giám đốc Hà lại cảm thấy cô đơn thì tôi cũng nguyện vì chị phục vụ.”

Nhìn động tác hút thuốc của Tống Triều Dương mà Hà Uyển không thể không thầm cảm thán. Chỉ mỗi cái tay này thôi cũng đủ để thu hút những cô gái trẻ rồi, đến cô cũng thấy rằng Tống Triều Dương như vậy trông rất đẹp trai, nhưng nhìn nụ cười say sưa trên khuôn mặt của cậu thì Hà Uyển lại cảm thấy không thoải mái cho lắm. Hình như cái tên này chẳng coi cô ra gì, chẳng phải chỉ là ly hôn thôi sao? Đến ngay cả một nhân viên quèn cũng chẳng thèm để mắt tới cô.

“Giám đốc Hà, chị sao vậy? Không khoẻ à?” Tống Triều Dương nhìn thấy lồng ngực của Hà Uyển phập phồng liền quan tâm hỏi thăm.

“Không sao, tôi đi trước đây. Lát nữa cậu hẵng đi ra.” Hà Uyển nói xong liền sải nhanh bước chân trên đôi giày cao gót, chẳng buồn ngoái đầu lại.

Tống Triều Dương sờ sờ lên mũi, cậu có thể cảm nhận được suy nghĩ của Hà Uyển. Cậu cũng nguyện nói như vậy, người phụ nữ như Hà Uyển quả thực có sức hấp dẫn rất lớn với cậu. Tống Triều Dương cũng không hề coi thường vì cô từng ly hôn nhưng chuyện tình cảm vẫn thôi đi là hơn.

Điện thoại của Sở Yến Yến lại gọi tới. Tống Triều Dương bất giác lắc lắc đầu nghe máy: “Yến Yến à, chú chuyển đến nhà mới rồi, sau này không chung đường với cháu nữa rồi.”

“Ông chú chết tiệt, chú nói chuyển nhà là chuyển nhà ngay sao, chẳng có thành ý gì cả.” Sở Yến Yến lập tức hét lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.