Điệp Viên Kỳ Quái

Quyển 2 - Chương 150: Say mê ngây ngất



ừa vào khu chung cư, Tống Triều Dương liền nhìn thấy nữ cảnh sát Lâm Chi Quỳnh, Lâm Chi Quỳnh nhìn thấy Hà Uyển, sau đó nhíu mày nhìn Tống Triều Dương, Tống Triều Dương lập tức cười nói: “Cảnh sát Lâm, bây giờ cô nhìn thấy rồi đấy, chúng tôi quen biết.”

Lâm Chi Quỳnh gật đầu, nghiêm mặt nói: “Là tôi sai rồi, tôi xin lỗi anh.”

Tống Triều Dương liền cười hì hì nói: “Cảnh sát Lâm, xem ra cô nhất định là một cảnh sát mới.”

“Làm sao anh biết?” Lâm Chi Quỳnh có chút ngạc nhiên nhìn Tống Triều Dương.

Tống Triều Dương xoa cằm nói: “Thứ nhất, cô rất trẻ, vì thế chắc là mới tốt nghiệp không lâu.”

Lâm Chi Quỳnh khẽ nói: “Việc này còn cần anh nói sao?”

“Vẫn còn điều thứ hai, cô biết đấy một cảnh sát thâm niên sau khi làm sai tuyệt đối sẽ không xin lỗi đâu, cô vẫn chưa cảm nhận được sự ngạo mạn mà nghề cảnh sát mang lại cho mình, vì thế cô đương nhiên là một cảnh sát mới.”

Lâm Chi Quỳnh lập tức bất mãn nói: “Anh không thể nào vơ đũa cả nắm như vậy được, không phải cảnh sát nào cũng thế, chí ít tôi không phải, tôi thân là cảnh sát khu vực, tôi sẽ phụ trách an toàn cho khu vực này, nếu như có vấn đề gì, mong anh thông báo cho tôi kịp thời, tôi sẽ tới xử lý ngay.”

“Nhất định rồi, cảnh sát Lâm, vậy không làm phiền cô nữa, chúng tôi đi đây.” Tống Triều Dương nói xong liền vẫy tay với Lâm Chi Quỳnh, cùng Hà Uyển đi về nhà mình.

Lúc này Lâm Chi Quỳnh mới hừ một tiếng, khi cô nói chuyện với Tống Triều Dương, Hà Uyển chỉ quay đầu không nhìn cô, dáng vẻ né tránh, Tống Triều Dương tuy chưa kết hôn, cũng có quyền có bạn gái, nhưng có bạn gái thì đâu cần trốn tránh, chỉ sợ người khác nhìn thấy như vậy, nhất định là có quan hệ không chính đáng cùng Tống Triều Dương.

Tống Triều Dương không biết hiện giờ Lâm Chi Quỳnh nghĩ như vậy về mình, dẫn Hà Uyển về thẳng nhà, một lần nữa vào nhà Tống Triều Dương, Hà Uyển tỉ mỉ quan sát.

“Ngôi nhà nhỏ của cậu thực sự không tồi.” Hà Uyển nhìn khắp lượt, nheo mắt khen ngợi một câu.

“Ha ha, có ý định ở lại đây luôn không?” Tống Triều Dương cười tít mắt hỏi.

Hà Uyển lườm Tống Triều Dương nói: “Tôi cũng có ý định này, cậu dám đồng ý không?”

“Giám đốc Hà có ý định này, tôi có gì không dám chứ.” Tống Triều Dương vẫn cười tít mắt.

Hà Uyển bĩu môi, nói: “Đừng khua môi múa mép nữa, tưởng tôi là trẻ con sao?”

Tống Triều Dương cười ha ha nói: “Nói không sai, chúng ta đều đã là người trưởng thành rồi, làm việc không thể giống trẻ con được.”

Hà Uyển bước tới trước mặt Tống Triều Dương, hai tay đặt lên vai cậu, đầu ghé rất sát mặt Tống Triều Dương, hơi thở thơm như hoa lan, khẽ phả lên mặt Tống Triều Dương, nói: “Vậy người trưởng thành chúng ta có phải nên làm chút việc gì đó không?”

“Đương nhiên là phải làm rồi!” Tống Triều Dương hai tay lập tức ôm lấy eo Hà Uyển một cách thô bạo, cúi đầu xuống, hôn lên môi Hà Uyển.



Sáng ngày hôm sau, khi Tống Triều Dương tỉnh dậy, Hà Uyển đã rời khỏi giường, đang đăng rửa mặt trong nhà vệ sinh, Tống Triều Dương bò dậy, cũng bước vào nhà vệ sinh, đứng thẳng đó đi tiểu, có điều cảm thấy có chút lúng túng, liền ngồi xuống.

Hà Uyển quay người nhìn cậu, khẽ cười một tiếng nói: “Đàn ông các cậu không phải thích đứng đi vệ sinh sao, sao cậu lại ngồi xuống vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.