Điệp Viên Kỳ Quái

Quyển 2 - Chương 151: Giăng bẫy



Tống Triều Dương cười he he rồi nói: “Chẳng phải là sợ bắn vào người chị sao?” Nói xong thì cậu bỗng nhiên nhớ ra khi ở nhà Trần Tú Như thì sếp lớn này không cho phép cậu được đứng tiểu.

Hà Uyển lườm Tống Triều Dương một cái rồi nói: “Cậu còn nói được cái gì tởm hơn nữa không?”

“Cái này mà tởm à? Ban nãy tôi xem rồi, chỗ đó sưng lên rồi.”

Mặt Hà Uyển đỏ bừng, lúc trước khi cô còn ở cùng chồng cũ thì thực sự khi ở trên giường cô rất bảo thủ, về cơ bản không thể làm ra những chuyện thế này. Nhưng khi điên cuồng ở bên cạnh Tống Triều Dương thì cô lại có thể làm ra được những chuyện như vậy, hơn nữa còn làm một cách không biết mệt là gì. Bây giờ cô nghĩ lại thì cảm giác như là không thông suốt được, với cả ngủ một đêm rồi nên Hà Uyển cũng chẳng thể nào điên cuồng được như đêm qua nữa. Cô lập tức hốt hoảng chạy ra khỏi nhà vệ sinh.

Quần áo của Hà Uyển tối qua cũng chẳng giặt, lúc này cô chỉ đành mặc tiếp quần áo của Mạnh Phi Phi. Điều này khiến cô cảm thấy không thoải mái nên thúc giục Tống Triều Dương đi sớm, cô muốn tới khách sạn thay đồ.

Tống Triều Dương chỉ đành thu dọn qua loa một lúc rồi lái xe đưa Hà Uyển tới khách sạn. Một lúc sau Hà Uyển xách một cái túi đi ra, cô ngồi lên xe rồi nói: “Đây là quần áo của hàng xóm cậu, khi nào về cậu trả cho người ta nhé, thay tôi nói lời cảm ơn cô ấy. Tốt nhất là cậu giặt khô cho cô ấy đi đã.”

Tống Triều Dương nổ máy rồi nói: “Chị cứ cầm lấy đi, tôi mang theo quần áo phụ nữ tới công ty thì người khác nhìn tôi thế nào. Khi nào tan làm thì chị đưa tôi.”

Hà Uyển liền nói: “Vậy chi bằng tìm một hàng giặt khô để đồ ở đó, khi nào cậu rảnh thì tới lấy.”

Đây là một ý hay, hai người họ đưa quần áo tới một tiệm giặt khô cách nhà Tống Triều Dương không xa rồi mới tới công ty. Nếu như hôm qua đã xuất xe cho Hà Uyển rồi thì Tống Triều Dương và Hà Uyển cùng tới công ty là danh chính ngôn thuận, ít nhất có thể nói là buổi sáng Tống Triều Dương tới đón Hà Uyển.

Có điều khi vừa tới dưới lầu công ty thì Hà Uyển nhận được điện thoại của Trần Tú Như bảo cô đến ngân hàng. Thế là Tống Triều Dương chỉ đành quay đầu xe đưa Hà Uyển tới một ngân hàng thương nghiệp ở trung tâm Đồng Giang.

Cậu ở dưới lầu đợi hai tiếng đồng hồ thì Trần Tú Như và Hà Uyển cùng bước ra khỏi ngân hàng, họ vừa đi vừa nói chuyện.

“Trần tổng, vậy tôi về công ty trước đây.” Hà Uyển tạm biệt Trần Tú Như rồi mở cửa chuẩn bị lên xe.

Trần Tú Như hơi nghi hoặc nhìn vào trong, hai tài xế ở công ty đều rất biết làm việc. Khi nhìn thấy lãnh đạo đi ra thì bình thường họ đều xuống để mở cửa xe. Trần Tú Như không phải kiểu người thích làm màu nhưng nhìn nhiều thì cũng thành quen. Thế nhưng tài xế hôm nay lại không xuống xe nên cô nhìn lâu hơn một chút. Có điều khi nhìn thấy Tống Triều Dương lái xe thì trong lòng cô đã có câu trả lời. Cái tên này bình thường cũng hiểu chuyện nhưng cốt cách lại hơi ngạo mạn, bảo cậu ta làm mấy cái chuyện như là nịnh bợ xun xoe thì quả thật là khó cho cậu ta rồi.

“Chào Trần tổng.” Tống Triều Dương chào hỏi Trần Tú Như.

Trần Tú Như gật gật đầu rồi lên thẳng xe của mình. Cô không hề dùng tới tài xế, thứ nhất là vì tài xế đều là nam, cô dùng không tiện, nguyên nhân khác đó là khi cô ra ngoài tiếp khách thì có thể lấy cớ lái xe không uống rượu.

Có điều khi thấy Tống Triều Dương lái xe đưa Hà Uyển đi khỏi thì đột nhiên cô lại dấy lên một suy nghĩ, đó là điều Tống Triều Dương tới làm lái xe riêng cho mình.

Ý nghĩ này khiến Trần Tú Như cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng ngay lập tức cô đã thông suốt. Cái tên Tống Triều Dương này từng ở nhà cô mấy hôm, ngoài ra khi ở nhà ba mẹ cô thì hai người họ thậm chí còn từng cùng giường chung gối. Tiếp xúc với nhau vài lần, Tống Triều Dương có rất nhiều cơ hội để làm bừa với cô, nhưng cậu ta vẫn luôn không có hành động gì quá mức, vậy nên cô rất yên tâm về Tống Triều Dương.

Hơn nữa nếu để Tống Triều Dương lái xe cho cô thì khi cô đi đường có thể chăm chú suy nghĩ vấn đề mà không cần phải không dám suy nghĩ lung tung như bây giờ, tránh được việc xảy ra tai nạn.

Cô càng nghĩ càng thấy chuyện này khả thi, bản thân cô có thể nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Có điều lần này cô đi công tác kiểu gì cũng phải một tuần mới về được, tới lúc đó sẽ sắp xếp sau.

Tống Triều Dương đưa Hà Uyển về công ty, suốt cả đoạn đường Hà Uyển không quyến rũ động lòng người như hôm qua nữa. Bây giờ cô là một nhân viên văn phòng mẫn cán, cô chăm chú xem tài liệu kể cả khi ở trên xe.

Điều này khiến Tống Triều Dương cảm thấy rất nhẹ nhõm. Cậu thật sự sợ rằng Hà Uyển vì mấy lần quan hệ với cậu mà nảy sinh tình cảm.

Tống Triều Dương vừa đặt mông ngồi vào vị trí của mình ở phòng hành chính thì Trịnh Lệ Tú liền gọi điện thoại tới bảo cậu qua đó một chuyến.

Tống Triều Dương đi vào văn phòng của trưởng phòng hành chính Trịnh Lệ Tú, Trịnh Lệ Tú bảo Tống Triều Dương ngồi xuống rồi nói: “Tiểu Tống à, bây giờ tôi bố trí cho cậu một công việc.”

“Trưởng phòng Trịnh cứ nói.” Tống Triều Dương không mấy khi tiếp xúc với Trịnh Lệ Tú, cậu chỉ cảm giác được rằng trưởng phòng này là một người làm việc tương đối nghiêm túc và cẩn trọng.

“Quản đốc kho ở vịnh Đại Á xin nghỉ gấp nên kho bên đó không có ai quản lý, tạm thời phòng nhân sự cũng không bố trí được người. Đây là công việc của bên hậu cần chúng ta nên tôi suy nghĩ đến việc phái một người qua đó. Phó phòng Triệu Định An nói cậu là một người làm việc rất sôi nổi nên đề nghị để cậu tới đó. Tôi cảm thấy người trẻ tuổi như cậu cũng vừa hay có thể đi rèn luyện một thời gian, cậu có ý kiến gì không?”

Tống Triều Dương ngây ra, cậu cũng từng tiếp xúc với kho bên đó rồi, cậu biết quản đốc kho, ít nhiều gì cũng là quản lý. Bản thân cậu tuy rời khỏi công ty giống như là bị lưu đày, nhưng trên thực tế là được thăng chức, hơn nữa đây lại là đề nghị của Triệu Định An, bên trong chắc chắn có vấn đề.

“Tiểu Tống à, tôi biết là môi trường làm việc ở bên đó không tốt lắm nhưng lại có thể rèn giũa cậu. Cậu đừng có từ bỏ cơ hội này, dẫu rằng chỉ làm quản lý tạm thời một tuần thôi nhưng đối với cậu cũng là một lần được cọ xát, hy vọng cậu đừng từ bỏ.”

“Không đâu, cơ hội tốt như vậy tất nhiên tôi sẽ nắm giữ.”

Trịnh Lệ Tú gật gật đầu rồi nói: “Vậy thì được rồi, chiều nay cậu qua đó luôn. Mấy ngày này kho bên đó nhập rất nhiều hàng, cậu nhất định phải làm quản lý thống kê cho tốt, không được để xảy ra chuyện gì đâu đấy.”

“Tôi biết rồi.”

Từ chỗ của Trịnh Lệ Tú đi ra, Tống Triều Dương vẫn cảm thấy mù mờ, nhưng cậu biết rất rõ một điều, đó là cái tên Triệu Định An này sẽ chẳng tốt bụng vậy đâu, nói không chừng hắn lại giăng bẫy gì đó. Bản thân cậu chỉ là một nhân viên quèn, hắn có đến mức phải đối phó với cậu như vậy hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.