Điệp Viên Kỳ Quái

Quyển 2 - Chương 154: Nỗi khổ



Đi khỏi phòng karaoke một đoạn, đêm mùa đông lạnh lẽo lại yên tĩnh, hiện trên đường cũng không có người đi đường và xe cộ, chỉ có tiếng bước chân của hai người và cái bóng dưới ánh đèn đường, vừa kéo dài vừa thu nhỏ, vừa mơ mộng vừa mập mờ, giống như người yêu đang đi dạo nhưng lại hoàn toàn không có cảm giác ấm áp giữa người yêu, ngược lại có cảm giác đau buồn và thê lương.

Nhà kho của bọn Tống Triều Dương cách thị trấn còn một khoảng, cần phải mất hai mươi phút đi bộ, mà ra khỏi tiểu trấn là một con đường nhỏ đi về phía nhà kho, có vẻ càng âm u hơn.

Con đường này càng không có tiếng người, ngay cả đèn đường cũng không có, nhưng mặt trăng hôm nay rất tròn, dường như vừa qua mười lăm, hôm nay là mười bảy âm lịch nên mặt trăng vẫn rất sáng, vẫn có thể nhìn thấy đường.

Nghĩ lại ngày đó gặp Hà Uyển ở quán bar vừa đúng là mười lăm tháng giêng, ngày này vốn là ngày gia đình đoàn tụ, nhưng Hà Uyển đã ly hôn với chồng, cũng khó trách hôm đó cô ta uống say như vậy.

Đến đầu đường, Tống Triều Dương không lập tức đi theo con đường nhỏ này mà dừng lại quay đầu nhìn cô gái tên Tiểu Hồng nói: “Bây giờ cô hối hận vẫn còn kịp.”

Cô gái khựng lại, ngạc nhiên nhìn Tống Triều Dương.

Tống Triều Dương cười nhẹ nói: “Tôi biết thật ra cô không muốn làm ngành này, bây giờ cô dừng lại vẫn còn kịp, nếu qua hôm nay cô muốn hối hận cũng không còn kịp nữa.”

Đôi mắt cô gái lại rưng rưng, sau đó nước mắtliền chảy dọc xuống má, nghẹn ngào nói: “Tôi không thể... Tôi không thể...”

“Tại sao không thể?” Tống Triều Dương nhíu mày.

“Ba tôi bị người ta đòi nợ, nếu còn không trả tiền người ta sẽ chém chết ông ấy, tôi cần tiền, đại ca, tôi vẫn là gái trinh, tôi cần hai vạn, hai vạn được không?”

Tống Triều Dương sững sờ, ánh mắt mang theo một tia nghiền ngẫm nói: “Cô là gái trinh thật à?”

Cô gái đột nhiên nắm lấy cánh tay Tống Triều Dương, nắm rất chặt nói: “Phải! Tôi tuyệt đối là gái trinh, đại ca, anh đồng ý với tôi đi, tôi chỉ cần hai vạn.”

“Hình như phá trinh cũng đâu cần nhiều tiền như vậy?”

“Hả? Vậy đáng bao nhiêu tiền?”

“Hình như bốn, năm ngàn là vừa rồi chứ?”

Cô gái bỗng chốc đờ ra, cắn môi nói: “Đại ca, anh thực sự không thể cho tôi hai vạn sao?”

Tống Triều Dương lắc đầu, cô gái đó nhìn chằm chằm Tống Triều Dương, hồi lâu mới nói: “Xin lỗi, đại ca, vậy tôi không thể đi theo anh rồi, tôi cần tìm người có thể cho tôi hai vạn.”

Nói xong, cô gái này buông Tống Triều Dương ra, lùi ra sau một bước.

Tống Triều Dương liên tục thăm dò cô gái này, bây giờ cuối cùng cũng xác định những điều cô gái này nói là sự thật, mỉm cười nói: “Thật ra cô gái như cô, cho dù cứu được ba cô nhưng cuộc đời của bản thân cô đã bị hủy hoại, cô cho rằng đáng sao?”

Cô gái cắn môi nói: “Tôi chỉ muốn làm một lần, sau khi làm lần này tôi sẽ không làm nữa, ở đây chẳng ai quen biết tôi, sau này tôi cũng không bao giờ đến nơi này nữa.”

Tống Triều Dương thở dài nói: “Vậy tôi giúp cô, nhưng tôi cũng phải đi mượn tiền, trong tay tôi không có nhiều tiền như vậy.”

Cô gái lập tức tỏ ra vẻ kinh ngạc, vội nói: “Đại ca, anh thực sự cho tôi hai vạn à?”

“Ừ, tôi cho cô.” Tống Triều Dương mỉm cười nói: “Cô theo tôi đến chỗ tôi ở trước, tôi không đem nhiều tiền như vậy, ngoài ra tôi còn phải gọi điện mượn thêm.”

“Được được.” Cô gái vui vẻ gật đầu liên tục.

Hai người đi về hướng nhà kho, sau khi cô gái đó hưng phấn được một hồi lại im lặng, bước chân cũng chậm dần đi, Tống Triều Dương cũng không nói nhiều mà suy nghĩ nên gọi cho ai để mượn tiền.

Ở Đồng Giang này, người mà Tống Triều Dương biết không nhiều, những anh em bảo vệ trước đây đều rất khó khăn, hiển nhiên là không có tiền, ngoài ra còn có những người trong phòng hành chính, nhưng nói trắng ra, tuy mối quan hệ với những người này không tệ nhưng đột nhiên mượn tiền thì cũng không tốt, cuối cùng cậu đã nghĩ đến Hà Uyển và Trần Tú Như.

Nếu nói với Hà Uyển, Tống Triều Dương hoàn toàn tin rằng Hà Uyển chắc chắn sẽ đồng ý, nhưng Tống Triều Dương không muốn mượn cô ta, như vậy hai người họ càng dây dưa không rõ ràng, nên cuối cùng Tống Triều Dương đã gọi điện cho Trần Tú Như.

Điện thoại vừa kết nối, Tống Triều Dương liền cười mỉm chào hỏi: “Chào Trần tổng.” Bây giờ cần người ta giúp đỡ, không dám không khách sáo.

“Sao vậy?” Trần Tú Như rất ngạc nhiên khi Tống Triều Dương gọi cho cô vào lúc này.

“Bây giờ tôi có một chút rắc rối, cần một ít tiền, Trần tổng có thể giúp đỡ tôi không?”

Trần Tú Như lập tức trả lời: “Cậu có chuyện gì? Dạo trước chẳng phải tôi đã cho cậu không ít rồi sao? Nhanh như vậy đã xài hết rồi à?”

“Không phải, tôi có chút chuyện cần dùng tiền, nhưng trong tay tôi chỉ có sáu bảy ngàn, còn thiếu một vạn năm ngàn, có thể cho tôi trước không, tôi sẽ từ từ trả cho chị sau.”

“Vậy được, một lát tôi chuyển cho cậu.” Trần Tú Như rất dứt khoát, không hỏi thêm Tống Triều Dương cần tiền để làm gì?

“Cảm ơn Trần tổng, sau này có cần gì cứ tìm tôi.” Tống Triều Dương cười khách sáo.

Trần Tú Như không nói nhiều, qua một hồi liền gửi tin cho cậu bảo rằng đã chuyển tiền.

Tống Triều Dương cầm điện thoại nói: “Được rồi, tiền tới rồi.”

“Nhưng mà... tiền ở trong thẻ của anh.” Cô gái vặn tay, cắn môi.

Tống Triều Dương không khỏi mỉm cười nói: “Vậy được, bây giờ chúng ta đi rút tiền, một vạn năm ngàn, máy rút tiền tự động cũng có thể lấy được.”

Cô gái gật đầu liên tục, Tống Triều Dương vốn muốn đến nhà kho lấy tiền trước nhưng cô gái đã gấp gáp đi ngược lại khiến Tống Triều Dương đành phải lắc đầu quay lại theo, dường như khoảng cách giữa hai nơi cũng giống nhau, đến nơi nào trước đều được.

Hai người lấy tiền xong, Tống Triều Dương trực tiếp đưa một vạn năm cho cô gái trước, cô gái căng thẳng cất tiền vào, sắc mặt cũng dịu hẳn đi, sau đó lấy điện thoại ra, điện thoại đó là loại tốn chi phí để đổi, ngay cả màn hình cảm ứng cũng không có, ngày nay thực sự rất ít cô gái sử dụng điện thoại này.

Mà lúc cầm điện thoại, sắc mặt cô gái liền căng thẳng hẳn lên, ngón tay run rẩy bấm một dãy số, sau đó hít sâu vào đợi đến khi kết nối rồi nói: “Tôn tổng, tôi là Tô Vãn Trinh... Tiền tôi đã chuẩn bị sẵn rồi, sáng mai tôi sẽ gửi cho ông, ông tuyệt đối không được làm hại ba tôi... Chắc chắn có tiền, hai vạn, không thiếu đồng nào... Được được, ngày mai tôi nhất định gửi đến.”

Bỏ điện thoại xuống, cô gái thở phào nhẹ nhõm, mà Tống Triều Dương lại nheo mắt nhìn cô nói: “Tô Vãn Trinh, nghe khá hay.”

Sắc mặt Tô Vãn Trinh bỗng thay đổi, kinh hãi nói: “Sao anh biết tên của tôi, anh quen tôi à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.