Điệp Viên Kỳ Quái

Quyển 2 - Chương 156: Người cha tồi tệ



Tống Triều Dương chau mày nói: “Ba cô quả đúng là cực phẩm.”

Tô Vãn Trinh cố nặn ra một nụ cười rồi nói: “Bất luận ra sao thì ông ấy cũng là ba của tôi, nuôi tôi lớn ngần này tôi không thể mặc kệ ông ấy được.”

“Nhưng cô cứ giúp ông ấy như vậy cũng không phải là cách, lẽ nào cô không cảm nhận được sao, rõ ràng đám người ấy cố tình gài bẫy lừa tiền ba cô.”

Tô Vãn Trinh cười khổ nói: “Tôi cũng biết chứ, nhưng Tôn tổng đó lợi hại lắm, hắn ta còn là xã hội đen nữa cơ, hắn dám chém người đấy.”

Tống Triều Dương lắc lắc đầu, xã hội đen bây giờ có lúc còn dễ dùng hơn cả cảnh sát. Nhiều lúc dân thường rất sợ bọn họ, cậu nói: “Vậy tôi đi cùng cô, đánh bạc nợ tiền không được pháp luật bảo vệ, kể cả chúng ta không đưa tiền thì họ cũng chẳng có cách nào hết.”

“Nhưng ba tôi thì làm thế nào?” Tô Vãn Trinh trợn tròn mắt.

Tống Triều Dương nghĩ một hồi rồi nói: “Như này đi, cô nói với tôi là ba cô ở đâu, tôi đi tìm bạn nói chuyện xem liệu có cách gì hay không.”

Tô Vãn Trinh lập tức kích động nói: “Tiểu Tống, anh quen người trong giang hồ sao?”

Tống Triều Dương nhếch miệng cười: “Người trong giang hồ thì tôi không quen nhưng tôi có quen vài người bạn là cảnh sát, người trong giang hồ cũng phải sợ cảnh sát chứ?”

“Tất nhiên rồi, cảm ơn anh, anh mau tìm người đi.”

“Vậy cô cũng phải nói với tôi là nhà cô ở đâu chứ, chẳng phải cô nói là cô không phải người ở đây sao.”

Khuôn mặt Tô Vãn Trinh đỏ bừng, cô ngại ngùng nói: “Nhà tôi ở huyện Đại Loan, cách đây hơn một trăm cây số.”

Tống Triều Dương gật gật đầu, nói: “Vậy thì đúng là không gần, như này đi, cô cứ ở đây đợi. Cô nói với tôi địa chỉ cụ thể, tôi sẽ đi ngay trong đêm tìm bạn tôi để giúp cô giải quyết chuyện này.”

“A, như vậy được sao?”

“Tất nhiên là được rồi, có những chuyện cô không nên ra mặt, chỉ là tôi không muốn bọn họ sau này lại tìm tới ba cô nên mới bảo cô ở đây đợi, cô thấy thế nào?”

“Được được, vậy cảm ơn Tiểu Tống nhiều lắm.” Tô Vãn Trinh gật đầu lia lịa, cô nói lời cảm kích từ tận đáy lòng rồi đưa địa chỉ cụ thể cho Tống Triều Dương.

Tống Triều Dương đứng dậy nói: “Cô mệt rồi thì ngủ ở đây đi, tối nay chưa chắc tôi đã về, khoá cửa cẩn thận nhé.”

Chẳng đợi Tô Vãn Trinh đồng ý, Tống Triều Dương đã đẩy cửa bước ra ngoài rồi. Tô Vãn Trinh vội chạy tới trước cửa nhưng cái sân tối om của kho đã chẳng còn bóng dáng của Tống Triều Dương nữa.

Tống Triều Dương vào trong thị trấn thuê một chiếc xe, một tiếng rưỡi sau đã tới huyện Đại Loan rồi.

Dựa theo địa chỉ mà Tô Vãn Trinh đưa thì Tống Triều Dương đã nhanh chóng tìm được nhà cô. Đó là một căn nhà nhỏ hai tầng, lúc này đèn bên trong vẫn sáng. Tống Triều Dương trả tiền xe bảo tài xế đỗ ở chỗ xa đợi rồi cậu đi tới bờ tường bên ngoài căn nhà hai tầng đó. Cậu vượt tường vào trong sân rất nhẹ nhàng, khi tiếp đất không phát ra bất cứ âm thanh nào.

Tống Triều Dương lặng lẽ tới dưới lầu rồi khẽ nhún người lên đã tóm được cái mép sân phơi ở tầng hai. Ngón tay cậu chỉ khẽ dùng lực thôi cũng đã nâng được cơ thể lên, cậu vọt người lên cái bậc ở trên tầng hai.

Toàn bộ động tác đều nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy, vô cùng dứt khoát. Cậu lên tầng hai mà cứ như đi trên mặt đất bằng phẳng vậy.

Trong căn phòng sáng đèn ở tầng hai lúc này có sáu người, bốn người đang đánh mạt chược, một người nằm ngủ trên giường, ngoài ra thì còn một người khác đang xem họ đánh. Trong mấy người chơi mạt chược có hai người độ hơn bốn mươi tuổi, hai người ngoài hai mươi tuổi, người đang ngủ quay mặt vào trong nhìn không rõ, người đứng xem thì trông khá già dặn, hình như cũng phải ngoài năm mươi. Dựa vào trực giác của mình, Tống Triều Dương nghĩ rằng ông có lẽ chính là ba của Tô Vãn Trinh.

Thế nhưng cái lão này bây giờ nhìn người khác đánh mạt chược mà mặt mũi vẫn hớn hở lắm, chẳng giống một người bị uy hiếp gì cả.

“Lão Tô à, ông đừng ở đây đắc ý nữa, ngày mai con gái ông mà không cầm tiền về thì ông cứ chờ đấy.” Một tên đánh mặt chược ngậm điếu thuốc đánh ra một quân bài xong liền nghếch mặt lên nhìn người đàn ông đang đứng xem ấy.

Lúc này Tống Triều Dương lại càng chắc chắn rằng lão Tô này chính là ba của Tô Vãn Trinh.

Ba của Tô Vãn Trinh lập tức cười hỉ hả nói: “Lão Tôn à, tuy lão Tô tôi chẳng ra làm sao nhưng tôi sinh ra cái đứa con gái này không sai được đâu, nó hiếu thuận với tôi lắm, bảo nó đi kiếm ít tiền chẳng lẽ nó lại mặc kệ tôi sao?”

Người đàn ông trẻ tuổi khác khinh bỉ nói: “Tôi nói này lão Tô, ông đẻ ra con gái ông là phúc của ông, nhưng con gái ông có người cha như ông thì đúng là xui xẻo thật đấy.”

Ba của Tô Vãn Trinh cười bối rối nhưng lập tức trợn mắt nói: “Tôi nuôi nó mười tám năm nay rồi mà cứ đòi học tiếp, nó cũng chẳng biết đường sớm kiếm tiền để hiếu kính với ba nó đây.”

Người nói ban đầu và cũng chính là Tôn tổng lúc này cười he he: “Tôi bảo này lão Tô, ông bảo con gái ông một ngày đi kiếm những bốn vạn tệ, nếu cô ta không có cách gì mà bán thân hay làm tiểu tam cho người ta thì ông cũng nỡ sao?”

Chẳng ngờ lúc này ba của Tô Vãn Trinh lại vô sỉ nói: “Làm tiểu tam thì có gì mà không tốt, nó có khuôn mặt xinh đẹp như vậy chính là hợp để làm tiểu tam. Nó mà tìm được một ông chủ lớn thật thì đúng là tôi được hưởng phúc con mẹ nó rồi.”

Đôi mắt Tôn tổng lộ ra ánh nhìn dâm tà: “Lão Tô này, vậy chúng ta thương lượng với nhau đi, nếu ngày mai mà con gái ông không có tiền thì để con gái ông ở với tôi một tháng, tôi không cần ông trả nợ nữa.”

Khoé miệng của ba Tô Vãn Trinh giật giật mấy cái rồi nói: “Cái này… cái này e là không được.”

Tôn tổng đập bàn mạt chược hô lớn: “Sao? Ông định ăn vạ à?”

Ba của Tô Vãn Trinh giật thót mình, ông vội nói: “Không phải, không phải… chỉ là con gái tôi nó cao ngạo lắm, kiểu gì nó cũng không đồng ý đâu. Lúc này chắc chắn là nó đang nghĩ cách kiếm tiền rồi, lão Tôn anh chờ thêm đi.”

Tôn tổng nhìn ba của Tô Vãn Trinh rồi ung dung nói: “Hê hê, ngày mai mà cô ta không cầm được tiền tới thì tôi sẽ chặt tay ông ra. Tôi muốn xem xem cô ta muốn tôi chặt tay ông hay đồng ý ở với tôi.”

Con ngươi của ba Tô Vãn Trinh đảo một vòng rồi nói: “Lão Tôn à, anh muốn chơi con gái tôi cũng chẳng phải không được, có điều anh bỏ ra có chút tiền như vậy thì quá keo kiệt rồi. Anh cũng chẳng phải là chưa từng gặp con gái tôi, nó vừa xinh đẹp lại vừa dịu dàng, đừng nói là bốn vạn chứ kể cả bốn mươi vạn cũng đáng lắm.”

Tôn tổng trợn mắt nói: “Lão Tô à, dạ dày của ông hơi lớn đấy. Ông cũng phải biết là kể cả bây giờ có ra ngoài phá trinh thì cũng chỉ bảy tám nghìn thôi. Cái đó của con gái ông là vàng à, mà mẹ nhà ông, đòi tận bốn mươi vạn?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.