Điệp Viên Kỳ Quái

Quyển 2 - Chương 159: Dạy bảo



"Cậu… cậu…” Ba của Tô Vãn Trinh ôm mặt, khoé miệng túa đầy máu tươi, ông lắp ba lắp bắp không nói nên lời.

Tống Triều Dương lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói: “Sao, đánh ông mà ông không phục sao?”

“Tôi… tôi là ba của Vãn Trinh đấy.” Ba của Tô Vãn Trinh nhấn mạnh quan hệ giữa ông ta và Tô Vãn Trinh.

“Chính vì thế nên tôi mới đánh ông!” Tống Triều Dương nói xong liền đứng dậy đấm một cái vào bụng của ba Tô Vãn Trinh.

Thân người của ông khom xuống, khuỷu tay của Tống Triều Dương liền thụi thẳng xuống lưng của ông khiến ông ngã úp xuống sàn.

Đây vẫn chưa là gì, hai chân của Tống Triều Dương đá túi bụi vào người ba của Tô Vãn Trinh, mỗi cú đá đều phát ra âm thanh rất lớn, có thể thấy cậu dùng rất nhiều sức lực.

Ba của Tô Vãn Trinh lúc này la hét thảm thiết như lợn bị chọc tiết vậy, ông vừa kêu gào vừa xin tha: “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, tha mạng! Tha mạng!” Bây giờ ông ta ngoan ngoãn rồi, biết là không thể lôi thân phận của mình ra nói nữa rồi, ông ta càng lôi cái đó ra nói thì lại càng ăn đòn nặng hơn.

Đám Tôn Lập tên nào tên nấy túa đầy mồ hôi trên trán, bọn chúng đánh người rất nhiều rồi nhưng cực hiếm khi đánh người như Tống Triều Dương, không hiểu thù lớn đến mức nào nữa, quả thực là đánh đến chết mà.

Đánh đủ hai phút thì Tống Triều Dương mới dừng lại. Ban nãy trông cậu đánh người có vẻ hơi đáng sợ nhưng thực chất đã kiềm lực lại, hơn nữa cậu cũng không đánh vào những chỗ hiểm trên người ba của Tô Vãn Trinh. Những chỗ cậu đánh đều là những bộ phận cảm thấy vô cùng đau đớn trên cơ thể nên trông có vẻ đánh rất thê thảm. Ba của Tô Vãn Trinh cảm thấy vô cùng đau đớn nhưng cũng chẳng làm ông ta bị thương đến mức nào cả.

Đánh xong, Tống Triều Dương liền ngồi xuống. Lúc này Tôn Lập lập tức cầm một chai nước khoáng đưa tới lấy lòng: “Đại ca, uống chút nước đi.”

Nếu bảo ban nãy là bị ép buộc thì bây giờ quả thực là hắn ta đã bị Tống Triều Dương làm cho nể phục. Đây mới gọi là kẻ nhẫn tâm thật sự này, hắn ta quả thực là tự thấy hổ thẹn vì không bằng.

Tống Triều Dương gật gật đầu cầm lấy chai nước uống một ngụm rồi nhìn vào ba của Tô Vãn Trinh, cậu chậm rãi nói: “Biết vì sao tôi đánh ông không?”

Lúc này ba của Tô Vãn Trinh ngồi sụp dưới đất, mồm ông há hốc như con cá sắp chết, ông ta nhìn Tống Triều Dương bằng ánh mắt sợ hãi rồi dè dặt nói: “Vì tôi… là kẻ khốn kiếp?”

“Ông còn biết mình khốn kiếp nữa à?” Tống Triều Dương nhếch miệng cười chế giễu.

Ba của Tô Vãn Trinh vội nói: “Đúng, đúng, tôi chính là một tên khốn nạn, tôi mê cờ bạc, thua tiền còn bắt Vãn Trinh trả nợ, sau này tôi không dám nữa, tuyệt đối không dám nữa.”

Tống Triều Dương hừ một tiếng: “Ông có cờ bạc nữa hay không thì tôi mặc kệ, có chết hay không tôi cũng chẳng quan tâm. Nhưng tôi nói cho ông biết, bất kể sau này ông làm chuyện gì nếu còn định lợi dụng Vãn Trinh thì nhất định tôi sẽ khiến ông muốn chết cũng khó, tôi sẽ cho ông biết rốt cuộc đau đớn là như thế nào.”

Ba của Tô Vãn Trinh gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: “Vâng vâng, sau này nhất định tôi sẽ không làm phiền Vãn Trinh nữa.”

“Còn nữa, tôi không muốn để Vãn Trinh biết chuyện tôi từng tới đây. Nếu Vãn Trinh hỏi tôi thì nhất định tôi sẽ tới tìm ông.”

Câu nói này của Tống Triều Dương nhẹ như bẫng nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào đám người Tôn Lập, bọn Tôn Lập liền lắc đầu quầy quậy: “Có đánh chết chúng tôi cũng không nói.”

Tống Triều Dương đứng dậy, cậu lại nhìn ba của Tô Vãn Trinh rồi lạnh lùng nói: “Hoặc là ông tử tế chút thì có thể tôi còn bảo Vãn Trinh đưa ông hai vạn để tiêu, không để ông đến mức già rồi không có cơm ăn. Nếu không hôm nào tâm trạng tôi không vui thì sẽ chôn sống ông luôn dấy.”

Nói xong cậu lại bước tới cửa sổ, người khẽ vọt lên rồi nhảy từ tầng hai xuống dưới.

Tống Triều Dương vừa đi thì mọi người ở trong căn phòng này đều cảm thấy như trút được hòn đá nặng nghìn cân trong lòng, mọi sức lực trong cơ thể dường như cũng bị rút sạch. Hôm nay bọn chúng mới thật sự hiểu rằng người ác thực sự là như thế nào, so với Tống Triều Dương thì quả thực bọn chúng còn chẳng đáng để nhắc tới.

Nhìn sang ba của Tô vãn Trinh, đột nhiên bọn chúng cảm thấy vừa ngưỡng mộ lại vừa thương hại. Ngưỡng mộ vì ông ta có một cậu con rể lợi hại, thương hại ông ta ở chỗ cậu con rể này lại chẳng coi bố vợ ra gì. Sau này nếu cứ hơi tí lại bị con rể dần cho một trận thì ông bố vợ này đúng là vô dụng thật sự.

Ngồi lên chiếc xe đã thuê, Tống Triều Dương đi thẳng về kho. Lúc này cậu đi về đã là hơn hai giờ đêm rồi. Cậu đưa cho tài xế tiền rồi bảo tài xế chờ một lúc, sau đó mới đi vào kho.

Đèn trong phòng ngủ của cậu vẫn sáng, vừa bước tới cửa thì Tô Vãn Trinh đã kéo cửa ra rồi, ánh mắt cô tràn đầy sự mong ngóng nhưng lại không dám hỏi gì, trông cô vô cùng đáng thương.

Tống Triều Dương bỗng cảm thấy xót xa, đây đúng là một cô gái đáng thương, thế nhưng cậu vẫn mỉm cười nói: “Đừng lo nữa, ba của cô đã không sao rồi.”

Tô Vãn Trinh há hốc cái miệng nhỏ xinh, cô vui mừng cùng cực nhìn Tống Triều Dương rồi lắp bắp nói: “Chuyện này là thật sao?”

“Tất nhiên là thật rồi, không tin thì cô gọi hỏi ba cô đi.”

Tô Vãn Trinh gật đầu lia lịa rồi rút điện thoại ra, cô kích động bấm số, không lâu sau, điện thoại đã được kết nối: “Ba à, ba không sao chứ?”

Đầu dây bên kia lập tức vọng lại giọng nói hàm hồ của ba cô: “Không… không sao rồi.”

“Ba, ba sao thế? Giọng ba sao vậy?” Tô Vãn Trinh bị doạ cho hết hồn, cô vội hỏi.

“Không sao… không sao, con ở với…”

“Con đang ở với Tiểu Tống đây, là anh ấy giúp ba đó.”

Ba của Tô vãn Trinh giật thót tim, biết tên ác ôn đó ở cùng con gái thì ông nào dám nói linh tinh gì chứ. Hơn nữa kể cả họ có không ở cùng nhau thì ông cũng chẳng dám nói, ông vội bảo: “Thay ba cảm ơn Tiểu Tống của con nhé, sau này ba sẽ không đánh bạc nữa, con không cần phải lo lắng cho ba nữa đâu.”

“Ba…” Ngữ khí của Tô vãn Trinh lập tức trở nên nghẹn ngào. Vì người cha nghiện cờ bạc của cô mà cô không biết đã phải khóc bao nhiều lần, cũng khuyên ông rất nhiều lần rồi nhưng chẳng có chút tác dụng gì cả. Bây giờ Tống Triều Dương vừa ra tay mà ba cô đã không còn đánh bạc nữa, sao mà cô không kích động cho được.

“Được rồi, cũng không còn sớm nữa, ba ngủ đây, hai đứa cũng nghỉ sớm đi.”

“Vâng vâng.” Tô Vãn Trinh cúp máy, cô vẫn đang trong cơn kích động. Giải quyết được chuyện này không phải là cái khiến cô vui mừng nhất là là cha cô chính miệng nói sẽ không cờ bạc nữa, điều này tốt hơn tất thảy, vậy nên về cơ bản là cô chẳng hề để tâm đến chuyện cha cô bảo hai người họ nghỉ sớm.

“Cũng muộn rồi, xe taxi vẫn đang đợi ngoài kia, tôi bảo xe đưa cô về nhé.” Tống Triều Dương cười vỗ vỗ lên vai của Tô Vãn Trinh.

Lúc này Tô Vãn Trinh mới định thần lại, cô ngập ngừng một hồi rồi lại nhìn Tống Triều Dương, mặt mũi đỏ bừng lí nhí nói: “Tiểu Tống, tôi… hôm nay tôi không đi nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.