Điệp Viên Kỳ Quái

Quyển 2 - Chương 272: Can dự



Một tay xạ kích nằm ngửa trên tòa mái của nhà thờ, thông qua kính ngắm của chiếc súng trường M21 được treo trên giá ngắm có thể điều chỉnh độ phóng đại cẩn thận theo dõi từng cái cây ngọn cỏ trên đường, bên cạnh có sự phối hợp của quan sát viên, thông qua kính viễn vọng Zeiss được đặt trên giá ba chân giúp tầm nhìn ra cảnh vật xung quanh được rộng hơn. Hai người này thuộc tiểu đội xạ kích của tổ đặc nhiệm liên bang, chuyên phụ trách bảo vệ tổng thống không bị tổn thương trong kì nghỉ, ngoại trừ bọn họ, ở một nơi nào đó trong quần thể kiến trúc, và cả vài chỗ trên đường, tổng cộng có 8 tổ với 16 thành viên thuộc tiểu đội xạ kích luân phiên canh gác 24 giờ.

Tổng thống McGee Johnson lần đầu tiên đến Florida nghỉ dưỡng, không chỉ trong nhiệm kì tổng thống, trước kia ông cũng chưa từng đặt chân đến đây, ông “người Mỹ” chính thống này không thích thời tiết oi bức, không có hứng thú với ánh nắng mặt trời và bãi cát trắng, ngược lại, ông ta càng thích mùa đông giá rét của Alaska hoặc Oregon nhiều vùng núi, nếu không phải vì muốn thích nghi với thời tiết nóng bức sớm hơn, để ứng phó với ánh mặt trời Hawaii mãnh liệt, ông tuyệt đối không đồng ý đến nơi này, đương nhiên, đến đây nghỉ dưỡng cũng vì một vài nhân tố chủ quan, bác sĩ bảo ánh nắng và khí hậu ấm áp ẩm ướt sẽ có ích cho quả tim của Linda Gail Arrigo, tuy nhan sắc của người phụ nữ này không xuất chúng cho lắm, nhưng luôn lặng lẽ ủng hộ ông tiến bước trên con đường chính trị, chưa bao giờ than phiền người chồng không dành thời gian cho vợ con, cũng âm thầm chịu đựng mối quan hệ mờ ám giữa ông và July Anders.

Mặc dù nhiệt độ của máy điều hòa được hạ thấp, nhưng tổng thống vẫn đổ mồ hôi đầy người, ông thực sự không quen với khí trời oi bức nơi đây, càng tệ hơn nữa là bản báo cáo trong tay, khiến ông đứng ngồi không yên.

“Ôi trời, anh McGee, chẳng có gì to tát đâu.” July mặc chiếc áo thun tay ngắn, trông rất thoải mái.

Bộ trưởng bộ quốc phòng Tank Anderson hiển nhiên không đồng tình với ý kiến của ngoại trưởng, nhưng vì phép lịch sự, cũng như sự nhẫn nhịn đối với người đàn bà quyền lực này, ông ta không lên tiếng.

“Có lẽ chúng ta nên can dự một phen, tỏ vẻ ủng hộ người Nhật Bản?” Bộ trưởng bộ quốc phòng hỏi ngài tổng thống.

Can dự, can dự ra sao? Câu hỏi này khiến tổng thống phát cáu, ngay từ khi bắt đầu ông đã không đồng ý người Nhật Bản bày trò hệ thống phòng ngự liên hợp gì đó, đây là một đường biên, một ranh giới đỏ không nhìn thấu, nhưng người Nhật Bản đã đạp qua nó, điều này khiến ông cảm thấy khó chịu.

“Anh có cách gì?” Tổng thống vừa uống nước ngọt có ga đông lạnh, vừa hỏi bộ trưởng bộ quốc phòng.

“”Chiến hạm, để mã hiệu “Reagan” và hiệu “George Bush” đến đó gia tăng áp lực.” Cựu phi hành gia nhiệm kì F14 Anderson trước giờ đều cực kỳ tôn sùng sức mạnh của chiến hạm.

“Tiếp đó tuyên bố chơi trò Lego với người Nhật.” Nữ bộ trưởng quốc phòng nói với ngài tổng thống.

“Trò chơi Lego”, tức là người Mỹ giả thiết mình cùng bạn đồng minh thân thiết nhất đột nhiên chịu sự công kích phạm vi rộng, bao gồm sự tấn công của vũ khí hạt nhân, từ đó mô phỏng điều động lực lượng vũ trang, điểm cao trào của trò chơi này có thể tiến hành bắn xạ kích bằng đạn thật trong các dạng chiến lược vũ khí hoặc vũ khí hạt nhân. Cuộc diễn tập thuộc cấp bậc cao nhất này, người Mỹ chỉ tiến hành vài lần với nước Anh, và trong thời kì đỉnh cao của chiến tranh lạnh.

“Như vậy sẽ càng kích thích hơn, mấy năm nay lực lượng và ý chí của bọn họ có sự tăng cường rõ rệt.” Propertius Antonius đặt cuốn tiểu thuyết trong tay xuống, đôi mắt nhìn chăm chú vào đồng tử màu xanh lam của July, nghiêm túc phát biểu.

“Con mẹ nó đây là sự phiền toái mà người Nhật tự gây ra, tôi không muốn dọn dẹp giùm bọn chúng, tiếp tục phát biểu một bản thanh minh với lời lẽ nghiêm khắc, yêu cầu Nhật Bản kiềm chế một chút.” Tổng thống phủi tay, nói với các thành viên nội các thân cận của mình.

“Tiếp theo hạ mệnh lệnh cho lính Mỹ ở Okinawa gia tăng cảnh giới, thực hiện một cuộc diễn tập chiến thuật ở quy mô tàu khu trục với người Nhật Bản.” Là cố vấn an ninh quốc gia, Propertius. Antonius có sự hiểu biết hợp lý nhất về phương thức trò chơi này.

“Ý hay, thật không uổng công, anh là con hồ ly của Italy.” Tổng thống nói đùa với cố vấn an ninh của mình.

Vào lúc mọi thành viên nội các đứng dậy chào tạm biệt tổng thống, chiếc điện thoại trên bàn reo vang, vì vậy mọi người nhanh chóng rời khỏi, ngoại trừ July Anders, tổng thống ra hiệu với cô, bảo cô ta ở lại.

“Sao vậy?” Bộ trưởng dường như cảm thấy có chút đường đột.

“Có chuyện này, tôi hi vọng được nghe ý kiến của cô.” Tổng thống Johnson gỡ cà vạt, đi tới quầy rượu rót hai ly rượu cho mình và July.

Ồ, muốn nghe riêng ý kiến của tôi? Sao thế? July đang nghiền ngẫm dụng ý chính của tổng thống.

“Tôi có chút không chắc về thái độ của người Nhật, đám người đó ngụy trang cực kì tài tình.” Tổng thống nói.

July không đáp lời, chỉ yên lặng nghe ngóng.

“Tôi hi vọng cô đề nghị một yêu cầu nhỏ nhoi với thượng nghị sĩ Freeman.” Tổng thống đưa ly rượu cho July tiện thể vỗ nhẹ vai cô, thể hiện sự gần gũi.

Jack Freeman, biệt hiệu là Ông già Noel, vốn là thượng nghị sĩ của bang Delaware, theo chủ nghĩa bảo thủ cực đoan, tự xưng là người yêu nước cuối cùng, ba năm trước, ông già có bề ngoài thân thiện dễ gần này đã tự gây dựng một tổ chức tình báo phi chính phủ mang tên “quán cà phê”, nhân viên tổ hợp đa dạng, có thành viên của nhóm đột kích SEAL trở về từ nước Afghanistan và Iraq, cũng có cựu đặc nhiệm của CIA, ngoài ra còn có chuyên gia về phương diện tính toán an toàn, gỡ khóa mật mã, ngôn ngữ được chiêu mộ từ các trường đại học của nước Mỹ và nước Anh, tiền tài trợ đến từ một hiệp hội gây quỹ mang tên “Liên minh những người yêu nước”, bề mặt hội gây quỹ được xây dựng và ủng hộ bởi một vài tỷ phú bảo thủ, trên thực tế liên bang chính phủ là chủ lớn đứng đằng sau, nguồn tiền tính bằng con số tỷ mỗi năm được cung cấp cho “Liên minh những người yêu nước” một cách bí mật, sau đó liên minh này chi trả vào tài khoản ngân hàng của “quán cà phê”. Đương nhiên nguồn tiền này không cần chịu bất kì sự chất vấn nào của ủy ban ngân sách liên minh, bộ luật “Người yêu nước” được thông qua sau sự kiện 911 đã cung cấp không gian kín đáo cho các hoạt động bí mật như thế này.

Sau khi July nghe xong lời yêu cầu của tổng thống bỗng dưng rùng mình một phen, chắc chắn là một chuyện cực kì hóc búa, nếu không tổng thống sẽ trực tiếp gọi điện nhờ “Ông già Noel.”

“Tôi muốn tìm hiểu rõ xem đám người phương Đông này rốt cuộc có ý đồ gì? Tình hình trong nước của bọn chúng rốt cuộc ra sao? Cô biết đấy, lâu nay bọn chúng luôn rất keo kiệt trong việc triển khai và công bố với thế giới bên ngoài những thông tin ‘chân thực’.” Tổng thống nốc ly rượu nói.

“Anh có thể trực tiếp gọi điện cho ông lão, hai năm nay bọn họ luôn nhận tiền, nhưng không có sự cống hiến thực tế nào cả.” July đang thăm dò ngài tổng thống.

“Ồ, không, như vậy không ổn đâu, cô biết “quán cà phê” trực thuộc một bộ phận của “ngày phán quyết”, tôi trực tiếp ra lệnh có nghĩa là sẽ khởi động kế hoạch ngày tận thế mà chẳng biết sẽ mang lại hậu quả gì.”

“Anh McGee, anh hi vọng tôi thông qua quan hệ cá nhân, có phải không?” Nữ bộ trưởng bắt đầu hiểu ra vấn đề.

“Ồ, cũng hơi có ý này đó, July, mời lão già này dùng bữa cơm trưa, xin một vài tình báo cần thiết hữu ích từ ông ta trong cuộc xã giao.” Tổng thống cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.