Điệp Viên Kỳ Quái

Quyển 2 - Chương 277: Điều tra



"Còn cần phải nói sao? Hồ sơ của anh chính là tôi viết đấy.”

“Anh có ý gì? Muốn dọa tôi à? Không có tác dụng đâu, ở đây là quốc gia pháp chế, giấy tờ của tôi là hợp pháp, mối làm ăn xuất nhập khẩu cũng là hợp pháp.” Lâm Trung Minh dựa về sau, híp mắt nói.

“Ồ, xuất nhập khẩu? Không sai, nếu tình báo là hàng hóa, anh quả thật đang làm xuất nhập khẩu.” Chō Isamu không nóng lòng.

“Vậy sao? Sao tôi không biết?” Người bị thẩm vấn lắc đầu.

“Chúng tôi đã giám sát anh hơn năm năm, có hàng ngàn bức ảnh, có không ít rất đặc sắc.” Chō Isamu cũng ngồi lên ghế sô pha.

Trong lúc hai bên dường như còn muốn đọ sức, một điều bất ngờ đã xảy ra.

Người đàn ông tự xưng là Chō Isamu đột nhiên thu lại nụ cười, sắc mặt trở nên vô cùng nghiêm túc, nhưng lại rất chân thành.

“Lâm tiên sinh, không cần diễn kịch nữa, chúng ta đều biết như vậy không có ý nghĩa, tôi là muốn giúp đỡ anh, hoặc có thể nói là giúp bản thân tôi.”

“Tôi không hiểu lời của ngài.” Bộ não Lâm Trung Minh đang xoay chuyển nhanh chóng, ông muốn xét rõ tình hình.

Chō Isamu ngồi trên sô pha, dựa người về sau, như thể đang tìm kiếm một sự hỗ trợ.

“Ha ha, chiêu này của anh không được, anh muốn gây áp lực cho tôi trước, sau đó giả vờ giúp đỡ tôi, cuối cùng để tôi giải thích triệt để, đúng không?” Lâm Trung Minh nhìn vào mắt đối phương.

“Không, không, tôi không ngại nói thẳng ra.” Chō Isamu đứng lên ngồi về ghế của mình.

“Chắc anh biết đây là đâu, cũng hẳn biết bộ An ninh địa phương, đúng không?”

“Tôi không hiểu.” Đối phương vẫn lặp lại câu đó.

“Tôi là người của “khoa Nội cảnh”.”

“Ồ, thật thú vị.” Lâm Trung Minh không phủ nhận nữa.

“Chắc anh biết bộ phận này có nghĩa là gì, cũng hẳn biết anh không còn là một “kẻ ngủ say” nữa.” Chō Isamu nói.

“Tôi luôn phụ trách giám sát anh, nhưng anh chưa từng gặp phải nguy hiểm, không phải do anh may mắn, mà là tôi không ra tay với anh.” Chō Isamu tiếp tục nói.

“Bây giờ không được rồi, gần đây có một mệnh lệnh mới do cấp trên tối cao ban hành, tiến hành một lần quét sạch triệt để đối với những nguy hiểm tiềm ẩn như các anh.” Chō Isamu uống một ngụm cà phê.

“Sở dĩ mang anh đến đây là vì an toàn, nơi này do tôi hoàn toàn làm chủ, sẽ không có bất cứ nguy hiểm gì.” Chō Isamu nói.

Đối với tình huống như vậy, ít nhiều cũng phần nào nằm ngoài dự đoán của Lâm Trung Minh, liệu đây có phải là một trò lừa bịp không, nhưng trước mắt, ông không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể tiếp tục quan sát một cách kiên nhẫn.

“Thành thật mà nói, hiện giờ đất nước của tôi đang đi trên một con đường rất nguy hiểm, con đường chủ nghĩa quân phiệt này là cực kỳ nguy hiểm, bất cứ một người nào khôn khéo cũng có thể nhận ra được, vì vậy, tôi muốn vì các anh, hoặc là nói vì chính nghĩa, cung cấp một số thông tin trong khả năng cho phép.”

“Vì chính nghĩa?”

“Phải, vì chính nghĩa, không cần bất kỳ thù lao nào, không cần bất kỳ sự trả ơn nào, chỉ để cho đất nước của tôi không còn bị chiếm đóng bởi chủ nghĩa quân phiệt nữa.” Chō Isamu xòe tay.

Trời ạ, mình gặp phải một người quy phục, mà còn ở trong phòng làm việc của đối phương nữa, nếu không phải mình bị điên thì chính là đối phương bị điên!

“Tôi rất ngạc nhiên, những thuộc hạ vừa nãy của anh thì sao?”

“Họ chung với tôi, chúng tôi đều đến từ Okinawa, gần Shuri, có thể nói không phải là người Nhật chính cống.” Chō Isamu giải thích

“Ồ, nhưng anh ở trong bộ phận bí mật nhất.” Lâm Trung Minh không phải kẻ ngốc.

“Ồ, phải, vậy thì sao, gia tộc của tôi đã gần như chết hết trong trận Okinawa, bà nội của tôi được người Mỹ cứu sống, quân Nhật ép gia tộc tôi đi xung trận, xung phong tự sát, trên người trói đầy thuốc nổ, những tay súng thiện xạ chuyên bắn thuốc nổ từ xa.” Chō Isamu sắc mặt phẳng lặng, nhưng lại nước mắt lưng tròng.

“Nếu để những kẻ điên đó lên nắm quyền, các con của tôi khó nói chắc sẽ không gặp phải số phận như vậy.”

“Hửm? Ý của anh là?”

“Tôi sẽ cung cấp một số tình báo cho các anh, không phải ở đây, ở một nước thứ ba, anh với tư cách là người liên lạc.” Lời nói của Chō Isamu khiến ông rất kinh ngạc.

“Vậy, bắt giữ tôi?”

“Ha ha, tôi phụ trách vụ án của anh, tôi sẽ coi như không phát hiện anh, anh có thể hoạt động như ban đầu, khi cần thiết, người của tôi vẫn sẽ bảo vệ sự an toàn của anh.”

“Anh muốn tôi chuyển những gì?” Lâm Trung Minh thăm dò hỏi.

“Sẽ nói cho anh biết, tôi biết “hộp thư” của anh, bây giờ chúng ta cạn một ly nào.” Dứt lời ông ta mở tủ rượu ra, rót rượu cho mình và Lâm Trung Minh.

“Hy vọng tôi sẽ quen được bạn mới.” Lâm Trung Minh nâng ly rượu lên.

“Chắc chắn rồi.” Chō Isamu uống một hơi cạn.

Hai người đàn ông từ hai quốc gia khác nhau chạm ly rượu trong tay lại với nhau, sự nhiệt tình dường như lan tỏa ra trong căn phòng vốn phải lạnh lẽo này, nhưng dù là Lâm Trung Minh hay Chō Isamu đều sẽ không tin tưởng đối phương ngay lập tức, hai người đều đang lên kế hoạch, đều đang che giấu ý đồ thực sự của mình, đối với công việc tình báo mà nói, dễ dàng tin người sẽ không thể nào sống lâu, mà Lâm Trung Minh đã làm nghề này được bốn mươi năm, vì vậy ông tuyệt đối không phải là một người cả tin.

Khi trở về nhà ở ngoại ô Tokyo đã gần 6 giờ, Lâm Trung Minh ngồi trước bàn sách, châm một điếu thuốc, ông cần yên tĩnh suy nghĩ.

Tình hình hiện giờ là gì? Thân phận thực sự của người tự xưng là Chō Isamu này là gì? Mục đích của ông ta là gì? Thực sự chỉ vì chính nghĩa sao?

Nghĩ đến chính nghĩa, Lâm Trung Minh bật cười, có khả năng này, nhưng quá ít, ông nhớ đến khi còn trẻ ngồi trong lớp đào tạo, thầy thường nói với họ về Richard Sorge(1), vợ chồng Rosenberg(2), nhóm điệp viên Cambridge(3), nhưng đều là những câu chuyện rất lâu về trước, trong thời đại này, có khả năng sao?

(1) Richard Sorge: nhân viên tình báo vĩ đại của quân đội Liên Xô, được xem là “gián điệp đáng gờm nhất trong lịch sử”.

(2) Vợ chồng Rosenberg: tức Julius và Ethel Rosenberg, vợ chồng nhà khoa học Mỹ bị xử tử bằng ghế điện do bị buộc tội cung cấp bí mật nguyên tử cho tình báo Liên Xô.

(3) Nhóm điệp viên Cambridge: gồm các điệp viên của Anh làm việc cho Liên Xô.

Tại sao người Nhật tại tìm thấy ông? Về cơ bản mình đang trong trạng thái nửa nghỉ hưu, không nhận nhiệm vụ, chỉ khi gặp phải tình báo có giá trị mới làm một ít công việc chuyển giao. Đôi khi làm một ít công việc tư vấn cho người trong nước, hoặc cung cấp nhà an toàn tạm thời, ngoài ra, ông ta là một người già nghỉ hưu sống ở nước ngoài.

Gần đến 7 giờ, bà Nobi gõ cửa đi vào, trong tay cầm bát mì soba.

“Lâm tiên sinh, ngài vẫn ổn chứ? Những người đó là Yakuza(4) à?” Bà chủ nhà hỏi liên miên.

(4) Yakuza: tổ chức xã hội đen Nhật Bản.

“À, cảm ơn, phải, những người đó là Yakuza, nhưng chỉ có một vài vấn đề nhỏ thôi, đã giải quyết rồi.” Lâm Trung Minh cười trả lời.

“Phải rồi, xin bà đừng nói cho bất kỳ ai về chuyện này, bà biết những người đó đấy, đúng không?”

Sắc mặt của bà chủ nhà thay đổi, phải, bà quen thuộc với Yakuza, chồng bà chính là bị bọn họ giết chết, vì vậy dù thế nào bà cũng sẽ không nói ra, người nước ngoài này là một người thuê nhà tốt, nhưng cũng không đáng để mạo hiểm vì ông ta.

“Mời ngài từ từ dùng bữa, tôi sẽ không nhiều lời.” Bà chủ nhà rời khỏi phòng.

Lâm Trung Minh vừa ăn mì, vừa suy nghĩ, khi ăn xong bữa sáng, một ý tưởng đã hình thành trong đầu ông.

Doãn Hồng Yến về cơ bản đã quay trở về làm việc trong khoảng sân nhỏ ở Thạch Thành trong trạng thái im hơi lặng tiếng, nhận ra được sắc mặt của cô không tốt, cơ thể dường như rơi vào trạng thái lạc lõng, nhưng người ở đây đều biết rõ quy tắc, không ai quan tâm đi hỏi han ân cần, cũng không ai tò mò gần đây cô đã đi đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.