Điệp Viên Kỳ Quái

Quyển 2 - Chương 281: Thảo luận



Hi, July, cảm thấy thế nào?” Tổng thống hỏi ngoại trưởng trên xe, quà vừa mua cũng đặt đại ở một góc xe.

“Rất xuất sắc, bây giờ là thời điểm chính thức gây thanh thế tuyển cử.”

“Cám ơn, hy vọng đám Nhật lùn đừng gây rắc rối cho tôi vào lúc này.” Tổng thống vừa nói vừa đưa cặp da cho một người đàn ông da đen vô cùng lực lưỡng ngồi ở vị trí ghế lái phụ.

“Cám ơn, Mike, cặp da của anh không tồi!”

Đảo Penang, Malaysia.

Rooney Bin Tamula là nhà từ thiện, thương nhân xuất nhập khẩu thành công, Thượng Nghị sĩ rất nổi tiếng trong thành phố này, đương nhiên cũng là một tín đồ thành kính.

Trong rừng dừa cách bờ biển không tới nửa cây số, tại một trang viên được vây kín bằng tường bao và camera giám sát, Rooney Bin Tamula đang cầu nguyện, đây là một lần trong số năm lần bắt buộc phải làm trong ngày của ông, điều khác biệt hôm nay là người dẫn dắt cầu nguyện là một vị khách cao quý ở xa hàng ngàn dặm, ngài Abu Tariman tới từ Dubai.

Ngài Tariman mặc một chiếc áo sơ mi trắng cài cúc, quần trắng rộng, một chiếc đồng hồ Rolex không ngừng phát ánh sáng màu vàng. Từ ngoài nhìn vào, đây là một thương nhân giàu có, ánh mắt dịu dàng, đối xử với người khác rất ôn hòa lễ độ. Ông ta nói tiếng Anh, giọng London tiêu chuẩn. Điều này cho thấy ông được học trong nền giáo dục cao cấp ở quốc gia phương Tây. Có điều người khách nho nhã này có rất nhiều thân phận, đối với người Taliban, ông ta là Jihad Lazid, đối với người Mufti Ả Rập Saudi, ông ta là học giả Haikakia, đối với quân du kích Bắc Ấn, ông ta là chỉ huy Alphakia, đối với phần tử vũ trang Chechnya, ông ta là tham mưu trưởng Doshimov, cơ quan tình báo các nước trên thế giới chỉ biết một thân phận nào đó của ông ta, không ai biết hết toàn bộ, ông ta là bóng ma trong bóng tối, tồn tại ở mọi nơi, nhưng không thể tìm kiếm được.

Sau khi kết thúc cầu nguyện, chủ nhân dẫn khách tới sâu trong trang viên, ở đó có một căn lều không lớn, dùng để sửa chữa máy móc, hiện giờ trong lều trống trơn, mặt đất trải một tấm vải nilon, còn có mấy chiếc thùng nhựa đựng đầy nước, mười hai người trẻ tuổi đen gầy, thấp bé đang ngồi hoặc nằm trên vải nilon, nhìn thấy chủ nhân liền lũ lượt đứng dậy.

“Không cần quá câu nệ, các dũng sỹ trẻ tuổi!” Ngài Tamula mỉm cười, dùng tiếng vu tộc nói với họ.

“Những đứa trẻ này đều rất dũng cảm, tín ngưỡng kiên định, toàn bộ là trẻ mồ côi, không có người thân.” Tamula nói với Tariman, lần này là dùng tiếng Anh.

“Tốt lắm, nhưng tướng mạo của chúng có phần…” Người khách Dubai nói.

Tamula vẫy tay, gọi một cậu bé chừng mười lăm mười sáu tuổi, dùng giọng dịu dàng nói.

“Không vấn đề, chúng đều mang huyết thống của người Hoa, chỉ cần tăng thêm dinh dưỡng, thêm kiểu tóc phù hợp, tôi nghĩ sẽ không vấn đề gì cả, chúng hoàn toàn có thể mạo danh người Hoa!”

Khách Dubai ngẫm nghĩ kỹ lưỡng một hồi, quay đầu nói với chủ nhân.

“Không được xảy ra bất cứ vấn đề nào cả, tốt nhất anh phải hiểu điều này.”

Ngài Tamula sắc mặt thay đổi, nhưng nhanh chóng khôi phục.

“Tôi xin lấy tín ngưỡng ra thề rằng, những người này có thể sử dụng, hơn nữa còn là tốt nhất!”

Khách Dubai cười ha ha, vỗ lưng chủ nhân, dùng giọng điệu vô cùng dịu dàng nói.

“Đức Allah sẽ bảo vệ chúng ta, những người đó ngày mốt sẽ đi cùng tôi, chả mấy chốc chúng sẽ trở thành lá chắn sắc bén của đức Allah!”

“Đức Allah vĩ đại, Satan nhất định sẽ bị tiêu diệt!” Giọng Tamula rất kiên định.

Ngài Tamula quay người, dùng tiếng bản địa để nói với những đứa trẻ chưa lớn hẳn.

“Các anh em, anh em của ta, sứ mệnh vinh quang đã giáng xuống các cậu, tên của các cậu sẽ trở thành câu chuyện được lưu truyền từ đời này sang đời khác, người anh em tới từ phương xa này là sứ giả đón các cậu lên thiên đường, trước đó, các cậu cần phải tới một nơi để tiếp nhận huấn luyện, chả mấy chốc, các cậu sẽ nhận được kỹ năng cần thiết, kỹ năng giết chết Satan.”

Nói xong, anh ta bước tới trước mặt những người này, ôm nhiệt tình từng người một, hôn lên trán họ, đây là lễ tiết dành cho liệt sỹ.

“Chúng ta tới đâu huấn luyện?” Một đứa trẻ lớn hơn một chút hỏi.

Tamula do dự một chút, khách Dubai bước tới phía trước, dùng ngôn ngữ rất chuẩn.

“Trường học dũng sỹ tại Miran Shah giáp ranh giữa Afghanistan và Pakistan.”

Islamabad, Pakistan.

Nên nói rằng đây là một căn nhà không tệ, mái vòm vàng của nhà thờ Hồi giáo Faisal, cách ban công trên tầng hai vài km lấp lánh rực rỡ giống như một vầng mặt trời, có điều ba người ngồi ở ban công lúc này đang uống rượu, đây là hành vi vi phạm nghiêm trọng giáo quy, nhưng họ không hề để tâm.

Trong số ba người này có hai người Pakistan, là chuyên viên hành động cao cấp của trung tâm điều phối an ninh ISI của Pakistan, hai người để râu rậm, nhìn có chút già nua, người đàn ông còn lại tuy cũng để râu, nhưng gương mặt trắng trẻo, nhìn có vẻ khá trẻ tuổi, người này mặc dù sống mũi cao, đôi mắt màu nâu sẫm, nhưng đích thực là người Trung Quốc, một đặc công ngoại cần cục tình báo hải ngoại, anh hiện đang trao đổi thông tin tình báo với đồng nghiệp Pakistan trong nhà an toàn ở Islamabad.

“Sharif, tôi đã đọc email của anh rồi.” Người đàn ông nói.

“Jack, tình báo này rất chính xác, anh đã nghe qua về phần tử vũ trang Altair chưa?” Người đàn ông có tên Sharif nói.

“Ồ, tôi biết, đó là lực lượng vũ trang tư nhân của Aamir!”

“Không, không, Aamir bệnh rất nặng, hiện giờ con trai của ông ta Nabja đang nắm quyền!” Một người Pakistan khác cầm một lon bia Budweiser vừa uống vừa nói.

Người đàn ông tên Jack không nói gì mà tiếp tục giơ tay làm động tác mời.

“Chúng ta đã bắt được một người liên lạc tên là Altair, ừ, dùng một số… ừ… thủ đoạn tương đối mạnh, hắn đã khai rồi, tiết lộ một thông tin rất thú vị.”

“Cái gì? Họ cũng muốn uống Budweiser sao?” Người đàn ông cười nói.

“Không, thú vị hơn cái đó, họ đang tìm giáo viên, tôi nói là giáo viên lên lớp thật sự!”

“Ồ, dạy gì? Vật lý hay hóa học?”

Người Pakistan đứng dậy, nhìn nhà thờ Hồi giáo Faisal ở phía xa, quay người dùng tiếng Hán với giọng điệu kì quái nói:

“Họ đang học chào – bạn – tôi – là – người – Trung – Quốc!”

Miran Shah, biên giới Pakistan và Afghanistan.

Ba của Lưu Tiến Giang là một chuyên gia nghiên cứu lịch sử dân tộc Tây Á, khi ông học Tiến sỹ ở đại học dân tộc thủ đô, quen biết Cổ Lệ Mạt Á tới từ Tây Cương, hai người quen biết, yêu nhau, khi sắp kết thúc sự nghiệp học tập, họ bắt đầu thảo luận việc kết hôn, nhưng đây dường như là một nhiệm vụ không thể hoàn thành, giới hạn dân tộc từng khiến cho cặp đôi trẻ tuổi kiên định này có dao động cực lớn, cuối cùng Cổ Lệ Mạt Á đã cắt đứt mọi mối liên hệ với gia đình mình, giao tất cả mọi thứ của mình cho người yêu. Một năm sau, Lưu Tiến Giang chào đời, đứa bé này kế thừa toàn bộ dung mạo dân tộc Tây Vực và tính cách hào sảng của mẹ, sau khi trưởng thành, anh học tập ở trường của ba, sau này lại dùng thân phận sinh viên đại học để nhập ngũ, phục vụ cho bộ đội biên phòng ở biên giới Trung – Pakistan hai năm, sau khi xuất ngũ lại tiếp tục học, và nhận được học vị thạc sỹ lịch sử dân tộc Tây Á, sau đó anh gia nhập cơ quan bí mật, dựa vào ưu thế đặc biệt của mình, nhanh chóng nhận được thành tích nổi trội trong công việc nước ngoài ở Trung Á, Tây Á, hiện giờ anh đã chính thức làm việc ở trạm liên lạc Pakistan được một tháng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.