“Dubai!” Ông lão một lần nữa lại mỉm cười hiền từ.
Hiệp hội nghiên cứu lịch sử dân quốc Thạch Thành.
Thạch Thành nằm ở trung hạ lưu sông Trường Giang đã tới mùa có thể khiến con người cảm thấy nóng nực, chừng hai giờ chiều, nghiên cứu viên Trương bình thường hành tung có chút bí mật bảo Vu Minh Na tới văn phòng của anh một chuyến, trong lòng Vu Minh Na có chút bất an, cô không biết có phải mình đã làm sai điều gì đó hay không.
“Còn nhớ Lâm Trung Minh nhắc tới trong cuộc họp lần trước không?” Nghiên cứu viên Trương hỏi thẳng.
“Nhớ, có thông tin gì cần tôi phân tích không?” Vu Minh Na là nhân viên phân tích tình báo, cô đoán đã có công việc mới.
“Không phải, chỉ là bảo cô đi công tác một chuyến.” Nghiên cứu viên Trương nói rất nhẹ nhàng.
“Đi đâu?”
“Đặc công Nhật Bản tìm Lâm Trung Minh, Chō Isamu đề xuất muốn gặp mặt đại diện cao cấp của chúng ta, anh ta có thông tin cung cấp, địa điểm gặp mặt là Paris, tổ chức quyết định để cô đi.”
Điều này khiến Vu Minh Na rất ngạc nhiên, cô nằm mơ cũng không ngờ được rằng mình sẽ phải gánh vác nhiệm vụ như thế này, mặc dù cô làm công tác tình báo đã nhiều năm, nhưng đều là làm việc trong văn phòng, ngồi bên máy tính, chưa từng ra ngoài làm việc bao giờ.
“Tôi không phải đặc vụ làm việc bên ngoài, anh biết mà, tôi sợ…”
Nghiên cứu viên Trương xua tay.
“Đối phương yêu cầu gặp đại diện dân sự cao cấp của chúng ta, cô biết là nhân viên đặc vụ làm việc bên ngoài có thâm niên đều sẽ có thể bị nhân viên có thâm niên của đối phương nhận ra, còn cô, trước giờ vẫn tham gia công tác Mạng Che Mặt, là một người cũ, chưa từng làm việc bên ngoài, tổng hợp lại, cô rất thích hợp.
Vu Minh Na bình tĩnh lại, cô biết nhiệm vụ đã không thể thoái thác.
“Khi nào đi?”
“Cô tới trung tâm chuẩn bị hành động ở phương Nam trước, thực hiện huấn luyện cấp tốc tự vệ, bắn súng, ở đó sẽ có người sắp xếp mọi việc, tối nay cô đi luôn, không cần thông báo cho ai hết, cũng không cần nói với người nhà, đây là quy tắc, cô biết đấy.”
“Vâng, tôi đi chuẩn bị!” Vu Minh Na rời khỏi văn phòng làm việc của nghiên cứu viên Trương.
Căn cứ chuẩn bị hành động phương Nam.
“Tạch, tạch, tạch” tiếng súng nổ vang lên không ngớt trong trường bắn trong nhà tiêu chuẩn, lớp học chuẩn bị của Vu Minh Na kéo dài ba ngày, bắn súng là một nội dung quan trọng trong số đó.
Súng Vu Minh Na sử dụng là súng lục Glock 19 do Áo sản xuất, đây là súng lục tự vệ nhỏ gọn được sản xuất trên cơ sở kiểu 17 cũ, băng đạn 15 viên, ngắn hơn kiểu 17, trọng lượng cũng nhẹ, tiện mang theo, tính công vụ tốt, đặc biệt là thích hợp với người châu Á và nữ giới sử dụng, và nó do nước ngoài sản xuất, dùng ở nước ngoài dễ che giấu nguồn gốc hơn súng trong nước sản xuất, vì thế loại súng này những năm gần đây rất được nhân viên đặc nhiệm yêu thích.
Đại khái là đã lâu không luyện tập bắn súng, thành tích của Vu Minh Na rất tệ, sau mấy băng đạn, phần lớn đạn đều không bắn trúng bia, huấn luyện viên bắn súng của cô chỉ vừa gượng cười vừa sửa chữa động tác sai của nhân viên văn phòng này.
Huấn luyện tự vệ cũng rất tồi tệ, chân tay của Vu Minh Na không xuất sắc như đầu óc của cô, ngoài toàn thân bầm dập ra, cô cơ bản không tiến bộ gì cả.
“Ha ha, thành tích không tốt!” Một người đàn ông ngoài 40 tuổi, nhìn rất khỏe khoắn cười nói với cô, người đàn ông này là chỉ huy hành động, nhân viên đặc nhiệm hành động bên ngoài có thâm niên Mã Bưu.
Vu Minh Na lúng túng nhìn Mã Bưu, cô đúng là rất hổ thẹn vì biểu hiện tồi tệ của mình.
“Không sao cả, cô chỉ cần đi gặp mặt, cũng chỉ phụ trách gặp mặt, những việc khác đã có người của tôi thực hiện, tới khi đó nghe tôi chỉ huy là được.” Mã Bưu thản nhiên nói.
Sau bữa trưa, nhân viên hỗ trợ hậu cần phát cho Vu Minh Na một túi lớn, bên trong có hộ chiếu, đương nhiên không phải tên thật của cô, đô la tiền mặt, thẻ tín dụng visa, một khẩu súng lục Glock 19 và một thiết bị giảm thanh đi kèm, khi cô nhìn đồ trong túi, một nữ nhân viên hơi béo, chừng ngoài 60 tuổi dẫn cô tới một căn phòng riêng biệt, bên trong có rất nhiều đồ xa xỉ từ nội y, áo ngoài, giày tới mỹ phẩm, túi xách hàng hiệu tới kính râm Ray-Ban.
“Chọn ba bộ, chọn xong rồi kí tên trên danh sách lĩnh nhận, hỏng hóc hoặc mất sẽ phải bồi thường.” Nữ nhân viên mặt không cảm xúc.