Điệp Viên Kỳ Quái

Quyển 2 - Chương 310: Truyền tin (2)



"Anh bạn, tôi cho anh 20 Euro, đổi lấy quần áo trên người anh.” Ông dùng tiếng Serbia chậm rãi nói.

Ông lão ăn mày không phản ứng gì, cứ như không ai nói gì với ông ta.

“Anh bạn của tôi, anh rất biết kinh doanh đấy, tôi cho anh 50 Euro, đổi lấy quần áo của anh, anh có thể giữ lại áo khoác của tôi.” Lần này ông đổi sang giọng của vùng Montenegro.

Ông lão ăn mày có phản ứng, đôi mắt đục thủy tinh thể vụt lóe lên ánh sáng, mái tóc rũ rượi bay lên bay xuống.

Mấy phút sau, Lâm Trung Minh khoác trên người một chiếc áo khoác màu đen rộng vô cùng bẩn thỉu loạng choạng bước đi, thần sắc đờ đẫn bước trên con đường đá ở chợ cũ, mục tiêu của ông là cầu thang phòng cháy chữa cháy bằng thép treo ở cửa hộp đêm “Cô Gái Phấn Hồng” cách đó không xa.

Paul Scala Kosnwich lặng lẽ ngồi ở sofa dành riêng cho ông ở hộp đêm “Cô Gái Phấn Hồng”, đó là vị trí gần lối đi ở cửa sau, mặc dù sofa to rộng và dễ chịu nhưng vì sự che chắn của vật trang trí, từ đây không thể nhìn rõ sân khấu pha lê dựng bằng thủy tinh và nhựa hữu cơ, đương nhiên cũng không thể nhìn rõ các cô gái biểu diễn trên sân khấu.

Người đàn ông có mái tóc màu nâu, vóc dáng gầy gò, không nhìn rõ tuổi tác này không cần xem biểu diễn, vì những cô gái này sẽ biểu diễn tiết mục đặc sắc dành riêng cho ông, mục đích ông ngồi ở đây giống như quốc vương ngồi ngay ngắn trên ngai vàng, là tượng trưng cho quyền uy chí cao vô thượng, ông không hổ là quốc vương của thế lực ngầm vùng Belgrade.

Kosnwich hàng ngày đều dành phần lớn thời gian ở hộp đêm, phần lớn thời gian đều ngồi ở ghế riêng uống rượu, hút xì gà, gặp gỡ các thể loại tay sai, có lúc sẽ đi cầu thang góc xoay hình bầu dục lên căn phòng lớn ở tầng hai để lên mạng, kiểm kê các khoản tiền, hoặc làm việc mình thích.

Sau khi hút xong điếu xì gà thứ hai, uống xong cốc bia thứ ba, ông từ từ bước lên cầu thang, tới căn phòng lớn của riêng mình, mở két sắt ở góc tường, lấy mấy cuốn sổ ghi chép bằng da đóng vô cùng chắc chắn ra bắt đầu đọc, thi thoảng lại lấy bút vẽ, sau nửa tiếng đồng hồ, ông dừng công việc lại, bắt đầu đi bộ tới nhà vệ sinh ở trong cùng, kéo khóa, bắt đầu đi tiểu, sau đó lại kéo khóa lên, nhấn nút xả nước, quay người muốn đi ra ngoài.

Mặt ông cảm thấy mát lạnh, một nòng súng lục dí sát trên da, việc này khiến tim ông không khỏi tăng tốc độ đập.

“Paul Scala Kosnwich!” Một câu nói tiếng Serbia vọng tới từ phía sau nòng súng.

“Chính là tôi, anh có gì cần giúp đỡ không?” Ông không hề hoảng hốt, việc này ông đã gặp rất nhiều trong đời rồi.

“Tôi tới lấy đồ.”

“Anh có thể bỏ súng xuống một chút không? Tôi không nhìn thấy mặt anh, không thể đưa đồ cho anh được.” Ông mỉm cười, lộ ra mấy chiếc răng vàng.

Lâm Trung Minh nhích súng xuống thấp mấy centimet, đầu súng nhằm vào vị trí tim.

“Chúng ta có thể ra ngoài nói chuyện không?” Kosnwich tiếp tục nói.

Lâm Trung Minh liếc nhìn phía sau thông qua gương của nhà vệ sinh, nòng súng vẫn dí chặt trước ngực đối phương, lùi sau từng bước một.

Trong phòng làm việc bên ngoài, Lâm Trung Minh ra hiệu cho Kosnwich lấy một chiếc ghế ra ngồi vào vị trí giữa cửa chính phòng và cửa sổ kính phía sau lưng.

“Mặc dù tôi hơi viễn thị, nhưng mắt vẫn tốt, tay cũng không run.” Lâm Trung Minh cười nói.

Chủ nhân ha ha cười, không ngừng gật đầu.

“Yên tâm, ở vị trí này, nếu tôi muốn làm gì hoặc gọi vệ sỹ, người chết đầu tiên chắc chắn là tôi, mặc dù tôi bị bệnh nhưng cũng không muốn nhìn thấy hào quang của Thượng đế ngay bây giờ.” Ông bất ngờ dùng tiếng Anh để nói.

“Tôi rất lấy làm lạ, sao anh lại quen với Chō Isamu?” Lâm Trung Minh hỏi.

“A, anh nói Gerrard à, chúng tôi quen biết ở Đài Bắc, anh biết “Kế hoạch Dơi Đen” và công ty Tây Phương chứ? Chúng tôi đều là nhân viên tạm thời, đương nhiên cũng là bạn tốt, người Nhật Bản này không giống với những người khác.” Kosnwich cười nói về hồi ức của mình.

“Anh ta có đồ ở chỗ anh? Có phải không?” Lâm Trung Minh hỏi.

“Đúng, có, anh ta đích thân gửi tới từ chừng 1 tháng trước.”

“Nếu như anh đồng ý, tôi muốn đứng dậy đưa đồ cho anh, vì thế, tôi cần phải nhích người một chút.” Kosnwich mỉm cười.

“Anh không hỏi tôi bằng chứng sao?”

Kosnwich cười ha ha.

“Không cần, người biết việc này chính là người tới lấy đồ, tôi thích làm việc đơn giản.”

Lâm Trung Minh đứng dậy, bước tới trước mặt ông, súng lục lại dí lại gần.

“Xin lỗi, khẩu súng này là hàng kém chất lượng, dễ cướp cò, anh hiểu đấy.”

Kosnwich không cười nữa, gật đầu rất nghiêm túc, bước về phía bàn làm việc của mình.

Ông từ từ ngồi xuống, giơ tay trái ra, di chuyển một góc của bàn làm việc.

“Có một công tắc ở đây.” Ông giải thích với Lâm Trung Minh về hành động của mình.

Kosnwich nhìn thấy đối phương gật đầu liền tiếp tục động tác, tai ông nghe thấy tiếng lạch cạch khe khẽ, đó là tiếng khẽ bóp cò súng Makarov, cảnh báo ông không được hành động lỗ mãng.

Một chiếc ngăn kéo kín đáo đột ngột bật ra từ trong góc của bàn làm việc, để lộ một chiếc USB.

Ông lấy USB ra đặt lên bàn, ra hiệu đối phương cầm đi.

“Chính là thứ này, tôi không xem, hoàn toàn như lúc đầu.” Ông lại cười.

Lâm Trung Minh cầm đồ bỏ vào túi trên người, lùi lại mấy bước, khẽ nói:

“Mong tha thứ.”

Cánh tay chém mạnh, một luồng lực không quá mạnh chém xuống khu vực tập trung các dây thần kinh trên cổ, làm vậy để người ta hôn mê mấy phút.

Ông mở cửa sổ, trèo lên cầu thang phòng cháy chữa cháy bằng thép.

Cả buổi chiều, Lâm Trung Minh đều ở trong một tiệm net ánh đèn tối tăm gần trung tâm phát thanh Belgrade ở trung tâm thành phố, trong USB chỉ có một file ghi âm, chất lượng ghi âm rất tốt, nghe qua là ghi âm trộm ở cuộc họp quy mô nhỏ, cũng có thể là lấy được thông qua thiết bị nghe lén vô tuyến điện đa tần.

Một giọng nói già nua dùng khẩu âm Honshu rất nhanh và kì lạ nói về lịch sử huy hoàng của thời đại Tam hoàng, sau hơn mười phút, một giọng nói trẻ tuổi thay thế cho giọng nói già nua, giống như đang giải thích về một kế hoạch chiến lược nào đó, bên trong có nhắc tới dùng máy bay dân dụng mang theo một loại vũ khí nào đó tấn công kẻ địch phương Đông, lại nhắc tới phần tử vũ trang Abu Sayaff ở Đông Nam Á sẽ dùng tàu viễn dương vận chuyển vũ khí đáng sợ tấn công kẻ địch phương Tây, một lúc sau, giọng nói già nua lại vang lên, giọng nói đáng sợ này nói rằng muốn dùng máu chảy thành sông giáo dục quốc dân, khiến họ thức tỉnh hẳn từ cuộc sống an bình, khiến thế hệ mới sau chiến tranh yếu đuối biết rằng kẻ địch đang ở bên cạnh.

Lâm Trung Minh nghe đi nghe lại đoạn ghi âm, sau khi xác nhận mình không bỏ sót bất cứ âm tiết nào, ông mới rời khỏi tiệm net, vất USB vào sông Sava chạy xuyên qua thành phố, ông muốn sắp xếp lịch trình tiếp theo cho mình, truyền tin tức quan trọng về nước, thứ này có lẽ có thể cứu được tính mạng của hàng chục triệu người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.