“Không tệ, bộ đồ này mặc lên người em rất thích hợp.”
Dáng người của Trần Tú Nhiên cũng rất đẹp, mỗi động tác đều mang nét phong tình, nhìn cô nhấc tà váy lên xoay một vòng, ngay cả những khách hàng qua đường cũng bất giác dừng lại thưởng thức.
“Vẫn là anh rể có tầm nhìn, nhưng em vẫn muốn thử thêm.”
Trần Tú Nhiên không quyết định ngay lập tức, mà muốn thử thêm vài bộ nữa, nhưng Trần Tú Như ở bên cạnh đã mất kiên nhẫn. Vào lúc ấy, vì bận dẫn đến sự thiếu quan tâm gia đình khiến trong lòng cô nảy sinh sự áy náy, nhưng cô càng tin chắc rằng thời gian quý báu không nên lãng phí vào việc này.
“Các người có thể nhanh một chút không?” Trên mặt Trần Tú Như mang một vẻ thiếu kiên nhẫn.
Trần Tú Nhiên đương nhiên biết tính cách của Trần Tú Như nên không có gì bất mãn, mà là cười hớn hở khuyên răn.
“Chị hai, chị làm gì gấp quá vậy, bây giờ mới hơn mười giờ, chẳng phải chúng ta chỉ cần tranh thủ về trước khi ăn trưa là được rồi hay sao?”
“Vậy hai người đi dạo tiếp đi, chị đến tiệm cà phê ở lầu một đợi hai người, cảm thấy thích cái gì cứ bảo Tống Triều Dương thanh toán là được.”
Sau khi Trần Tú Như nói xong, dứt khoát bước xuống lầu. Hôm qua trước khi về nhà, vì để phòng ngừa ngộ nhỡ, cô sớm đã đưa cho Tống Triều Dương một tấm thẻ, khoản tiền trong thẻ có 50 vạn, nên cô không sợ Tống Triều Dương không có tiền thanh toán.
“Hay là anh đi với em,” Tống Triều Dương hô to về phía bóng lưng của Trần Tú Như.
“Bỏ đi, anh vẫn nên đi với em gái em đi, nếu không ai cho em ấy ý kiến tham khảo, tôi sợ rằng em ấy chọn tới trời tối luôn.” Trần Tú Như đầu cũng không ngoảnh lại xua tay, trực tiếp đi về phía thang máy, nhìn Trần Tú Như đi xa rồi, Trần Tú Nhiên kéo cánh tay Tống Triều Dương lại nói.
“Không cần lo cho chị ấy, chị ấy chính là vậy, mỗi lần ra ngoài với em, cùng lắm nửa tiếng thì chị ấy sẽ mất kiên nhẫn. Hôm nay đi dạo với chúng ta hơn một tiếng đồng hồ đã là rất kiên nhẫn rồi.”
“Anh chỉ sợ chị gái em sẽ tức giận,” Tống Triều Dương giải thích.
“Sao có thể chứ, chị em tuy hơi lạnh lùng và nghiêm túc, trông có vẻ như không biết thông cảm, nhưng em là em gái chị ấy, sao có thể không hiểu rõ chị ấy được. Chị ấy chỉ cho rằng chúng ta đang lãng phí thời gian, thay vì lãng phí thời gian vào việc dạo phố mua sắm, chi bằng dùng để xử lý công việc, đây chính là người cuồng công việc.”
Nghe Trần Tú Nhiên trình bày những lời không hay về chị của mình, Tống Triều Dương ngoại trừ giả vờ không nghe thấy ra còn có thể làm gì.
“Được rồi, đi thôi, yên tâm đi, chị em sẽ không trách anh đâu.”
Tống Triều Dương bị Trần Tú Nhiên kéo lấy cánh tay lại đi vào một cửa hàng quần áo tiếp theo, hai người dạo hết tiệm này sang tiệm khác, Trần Tú Nhiên thử hết bộ này sang bộ khác, hơn nữa mỗi lần đều bảo Tống Triều Dương cho ý kiến tham khảo. Chưa tự mình trải qua nhưng chẳng lẽ lại chưa nhìn thấy bao giờ, tuy trước kia Tống Triều Dương không có kinh nghiệm trong việc đi mua áo với người đẹp, nhưng tất nhiên cũng biết nói những lời khen ngợi, tuy mỗi lần ý nghĩa biểu đạt đều khá giống nhau, nhưng Trần Tú Nhiên nghe vào lại cười khanh khách, mặt tươi như hoa.
“Dáng người đẹp, trời sinh là một giá treo quần áo, áo gì mặc lên người em đều rất xinh đẹp.”
Tống Triều Dương lại nói lời xuôi tai.
“Chẳng lẽ dáng người chị em không đẹp sao?” Trần Tú Nhiên cười khanh khách nói.
“Anh rể, nếu bị chị em nghe được lời này, chị ấy nhất định không vui.”
“Anh đâu có nói dáng người cô ấy không đẹp, anh chỉ nói thật thôi, rất tiếc anh rể em không có nhiều tiền, nếu không anh nhất định sẽ mua hết cả trung tâm thương mại này, để em ngày nào cũng thử, muốn mặc gì thì mặc đó.”
“Thật sao? Anh rể?” Trần Tú Nhiên mặc bộ đồ mới, đầy sức sống nhào qua, xém chút ngã vào lòng của Tống Triều Dương. Tống Triều Dương đỡ lấy cô, để cô đứng vững lại nhưng không ngờ đến Trần Tú Nhiên ngẩng đầu lên nhìn cậu hỏi.
“Anh rể, nhưng chị em có tiền mà, chẳng lẽ anh không lấy của chị ấy à?”
“Tại sao anh phải lấy tiền của cô ấy?” Tống Triều Dương cảm thấy kì lạ hỏi một câu rồi nói tiếp.
“Anh là đàn ông, tôi cũng có lòng tự trọng. Tuy thực sự anh hơi điển trai nhưng cũng không thể cho rằng anh trời sinh là kẻ ăn bám phụ nữ chứ!” Nghe được lời này, Trần Tú Nhiên cười đến rung cả người lên, rất lâu sau mới thở hổn hển nói.
“Anh rể, anh cũng biết thổi kèn khen lấy quá!”
Hai người vừa cười nói vừa chọn quần áo, giống như những người bạn cũ quen biết lâu năm.
Cho đến khi Trần Tú Như gọi lại để thúc giục, Trần Tú Nhiên mới kết thúc suy nghĩ muốn dạo tiếp, cuối cùng dưới sự đề nghị của Tống Triều Dương, Trần Tú Nhiên mới chọn ra hai bộ đồ rồi bảo Tống Triều Dương thanh toán, Trần Tú Nhiên không hề biết thẻ ngân hàng Tống Triều Dương dùng để thanh toán là do chị gái Trần Tú Như đưa cho cậu. Cô chỉ vì đồ mình mua là do Tống Triều Dương tặng nên rất vui vẻ, còn vui hơn so với quà chị gái Trần Tú Như tặng cho cô. Không phải vì cô ta cho rằng mình chiếm được lợi của Tống Triều Dương, mà là vì khi đi dạo phố mua đồ với Tống Triều Dương, cô cảm thấy được sự vui vẻ từ trong tận đáy lòng.
“Anh rể, em thật sự vui quá, thật đấy, lâu rồi không vui đến vậy.”