Điệp Viên Kỳ Quái

Quyển 2 - Chương 79: Chột dạ



"Có lẽ sẽ hơi đau, nhưng em hãy gắng chịu, đừng kêu nhé!” Tống Triều Dương vẫn không yên tâm liền dặn dò. Đúng dịp ngày lễ, trung tâm mua sắm người qua kẻ lại rất động, bây giờ đã có không ít nam nữ rảnh rỗi đứng xem ở phía xa, cậu sợ khi mình xoa bóp, Trần Tú Nhiên không nhịn được kêu lên, kêu thét lên đã đành, chỉ sợ cô ấy lại phát ra âm thanh kỳ quái, khiến người ngoài hiểu nhầm.

Thấy Trần Tú Nhiên cắn chặt răng, dáng vẻ đáng thương, Tống Triều Dương liền cong ngón cái, ấn mạnh xuống chỗ bị thương trên chân Trần Tú Nhiên.

“Đau…” Trần Tú Nhiên lập tức kêu thét lên, khiến nam nữ đứng xem xung quanh bất ngờ giật mình.

“Cố nhịn một lát, sẽ xong nhanh thôi.” Tống Triều Dương an ủi một câu, khẽ giảm bớt lực, tới khi Trần Tú Nhiên thích ứng với cảm giác đau đớn. Đợi tới khi Trấn Tú Nhiên nghiến răng kìm chế không kêu lên cậu mới xem như nắm bắt được lực thích hợp. Thấy thần sắc vô cùng cẩn thận và chăm chú của Tống Triều Dương, không biết tại sao, Trần Tú Nhiên cảm thấy trái tim mình giống như bị xáo động, không ngừng run rẩy.

Phải biết rằng, từ nhỏ tới lớn đây là lần đầu tiên có một người đàn ông làm như thế này đối với cô.

Sau mười mấy năm được ông rèn luyện, những vết thương bầm dập thế này đối với Tống Triều Dương mà nói chỉ là chuyện vặt vãnh. Được Tống Triều Dương xoa bóp, chỉ chừng một hai phút, Trần Tú Nhiêncảm thấy cảm giác sưng tấy trên cổ chân mình dần dần biến mất một cách thần kỳ.

“Thế nào rồi? Còn đau không?” Tống Triều Dương ngẩng đầu lên, hỏi Trần Tú Nhiên.

Tống Triều Dương vẫn đang xoa bóp bỗng dưng ngẩng đầu lên, khi bắt gặp ánh mắt Tống Triều Dương, Trần Tú Nhiên bất giác cảm thấy chột dạ, vội vàng cúi đầu, né tránh ánh nhìn của Tống Triều Dương.

“Không đau nữa rồi!” Trần Tú Nhiên khẽ mấp máy môi, giọng nhỏ nhẹ như muỗi kêu, không cần người khác nhắc nhở cô cũng biết mặt mình lúc này đỏ như gấc, vì cô cảm thấy hai tai mình nóng bừng như thể đang nướng trên lửa.

“Cám ơn anh rể!” Trần Tú Nhiên cúi đầu nói với Tống Triều Dương một câu.

“Em đã gọi anh là anh rể rồi thì còn cần cám ơn gì chứ?” Tống Triều Dương tự giễu cười nói một câu, “Nếu như anh không chăm sóc em cẩn thân, chị gái em sau này tìm anh tính sổ thì phải làm sao?” Tống Triều Dương vừa lắc đầu vừa giúp Trần Tú Nhiên đi giày.

Lần này cùng Trần Tú Như về nhà, thù lao Trần Tú Như trả cho cậu không thấp, vì thế quan tâm chăm sóc em gái của Trần Tú Như theo cậu cũng là việc nên làm.

Trần Tú Nhiên ngồi yên để Tống Triều Dương đi giày, trong lòng giống như có một cảm giác ngọt ngào lướt qua, ngọt tới mức khiến trái tim cô run rẩy.

“Được rồi, em đi thử hai bước xem sao, nhưng đừng đi quá mạnh!” Tống Triều Dương đứng dậy, một tay đỡ cánh tay Trần Tú Nhiên, một tay đỡ eo cô, để cô từ từ đứng lên.

Trần Tú Nhiên từ từ đặt chân trái xuống sàn, khẽ đứng dậy, sau đó lại nhíu chặt mày, như thể không dám dùng lực, chân vừa chạm xuống đất liền cảm thấy đau đớn.

“Đâu có thần kỳ như vậy, em tưởng là đang xem phim sao? Tống Triều Dương cười nói, “Nhưng chắc chắn sẽ có tác dụng! Bây giờ đau rất bình thường, đợi hồi phục một chút chắc sẽ không cảm thấy đau nữa.”

“Vậy anh hãy đỡ em cẩn thận đấy, tuyệt đối đừng để em ngã.” Trần Tú Như có phần sợ hãi nói.

“Yên tâm, anh có ngã thì em cũng không ngã đâu.” Hai tay Tống Triều Dương đỡ Trần Tú Nhiên gần như chống đỡ hơn nửa trọng lượng cơ thể cô.

Hai người chậm rãi đi về phía trước, tốc độ không nhanh lắm. Khi đi tới tầng một của trung tâm mua sắm thì đã gần 11 giờ, Trần Tú Như đã gọi thêm mấy cuộc điện thoại, hối họ nhanh chóng đi xuống. Khi cô nhìn thấy Tống Triều Dương và Trần Tú Nhiên xuất hiện trong tầm mắt mình, thần sắc trên mặt bất ngờ thay đổi. Lúc này tay Tống Triều Dương đang xách mấy túi đồ, một tay Trần Tú Nhiên khoác lên cổ Tống Triều Dương, tay còn lại của Tống Triều Dương đang ôm eo Trần Tú Nhiên, cơ bản giống như dựa hoàn toàn lên người Tống Triều Dương, nhưng hai người đều như thể rất vui vẻ, nói nói cười cười đi thang máy xuống tầng một.

Trần Tú Như đương nhiên không phải đang ghen, cũng không hề đố kỵ, cô hoàn toàn xem Tống Triều Dương là cấp dưới của mình, bao gồm cả việc để Tống Triều Dương giả làm bạn trai cô dẫn về nhà lần này, vì cô trả lương cho Tống Triều Dương, giữa hai người chỉ là quan hệ thuê mướn rất bình thường.

Cô tức giận là vì Tống Triều Dương có hành động thân mật như vậy cùng với em gái mình, cô không biết đợi lát nữa khi nhìn thấy hai người họ, cô nên biểu hiện thái độ như thế nào mới đúng? Là giận dữ bất mãn hay là ghen tuông đố kỵ, hoặc là coi như không nhìn thấy gì. Cô vốn dĩ không giỏi biểu đạt tình cảm của bản thân, càng không phải diễn viên chuyên nghiệp, cô rất sợ hãi sẽ diễn hỏng trước mặt em gái, khiến em gái phát hiện ra sơ hở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.