Điệp Viên Kỳ Quái

Quyển 2 - Chương 88: Trần tú như cảnh cáo



hỉ tới lúc này mới cảm thấy em gọi chị một tiếng chị là thành tâm thành ý nhất.”

Trần Tú Nhiên cười hì hì nói: “Ai nói chứ? Chỉ cần chị đối tốt với em, chắc chắn lần nào em cũng gọi rất chân thành.” Nói xong cô liền quay sang Tống Triều Dương. Tống Triều Dương ngớ người, cậu không ngờ nhà họ Trần khi đón Tết còn có tiết mục này, cậu căn bản không hề chuẩn bị. Tống Triều Dương liền cho tay vào túi quần, muốn lấy tiền mặt ra. Trần Tú Như khẽ dùng khuỷu tay huých nhẹ, lấy một bao lì xì trong túi của mình ra vỗ vào tay Trần Tú Nhiên, “Đã chuẩn bị sẵn rồi!”

Trần Tú Nhiên miết chặt bao lì xì, cảm giác rõ ràng là bao dầy nhất trong số bốn bao lì xì, liền kêu “woa” một tiếng nói: “Cám ơn anh rể!” và vội vàng chạy về phòng mình, bận rộn đếm tiền.

Trần Tú Như kéo khẽ Tống Triều Dương, Tống Triều Dương liền hiểu ý, đứng dậy theo Trần Tú Như, sau đó cung kính cúi chào chúc tết vợ chồng Trần Kiến Quốc, nhưng không ngờ, hai ông bà lại lấy ra hai bao lì xì lì xì cho Trần Tú Như và Tống Triều Dương một người một bao.

“Cám ơn chú dì.” Tống Triều Dương nhìn bao lì xì trong tay có phần dở khóc dở cười, cậu không ngờ đời này mình vẫn có cơ hội được nhận lì xì.

Đã qua mười hai giờ, ba mẹ đã về phòng nghỉ ngơi, Tống Triều Dương giúp Trần Tú Như thu dọn phòng khách. Trần Tú Như đi vào nhà vệ sinh, khi Tống Triều Dương đang chuẩn bị về phòng thì Trần Tú Nhiên bất ngờ chạy ra từ phòng mình. Thấy trong phòng khách chỉ có một mình Tống Triều Dương, cô bất ngờ chạy tới, “chụt” một tiếng, hôn lên má Tống Triều Dương. Tống Triều Dương sợ hãi ngây người, bịt chặt chỗ vừa bị Trần Tú Nhiên hôn hỏi: “Em làm gì vậy?”

“Cám ơn anh rể, anh thật tốt.” Trần Tú Nhiên nhìn Tống Triều Dương khẽ nói, nhìn dáng vẻ hạnh phúc của Trần Tú Nhiên, Tống Triều Dương cuối cùng cũng bừng tỉnh. Cậu đoán được chắc chắn vừa rồi bao lì xì Trần Tú Như thay mình lì xì cho Trần Tú Nhiên không hề nhỏ, nên Trần Tú Nhiên chạy tới cám ơn mình.

“Không cần cám ơn, em vui là được.” Tống Triều Dương đáp một câu, sau đó liền lùi lại một bước, kéo dài khoảng cách giữa hai người. Trần Tú Nhiên vốn còn định nói gì nữa nhưng nghe thấy tiếng cửa nhà vệ sinh mở ra, liền quay đầu lại nhìn, Trần Tú Như từ trong bước ra.

“Em xong rồi, anh vào đi!” Trần Tú Như nói với Tống Triều Dương một câu sau đó lại hỏi Trần Tú Nhiên.

“Muộn thế này rồi, em chưa ngủ sao?’

“Vâng, em cũng chuẩn bị vào nhà vệ sinh.” Trần Tú Nhiên đáp. Đợi Tống Triều Dương ra khỏi nhà vệ sinh, trong phòng khách đã không còn ai, cậu tiện tay tắt đèn phòng khách, về lại phòng, khi về tới phòng, Trần Tú Như chưa hề nằm xuống giường, mà ngồi trên ghế bên cạnh máy tính. Sau khi thấy Tống Triều Dương bước vào, liền hỏi: “Cậu và Tú Nhiên có phải quá thân thiết rồi không?”

Tống Triều Dương thầm giật mình, lẽ nào cảnh Trần Tú Nhiên hôn mình vừa rồi đã bị Trần Tú Như nhìn thấy, cậu bất giác gượng cười một tiếng: “Tôi và cô ấy đâu thân thiết lắm đâu.”

“Phải hiểu rằng hiện giờ cậu là bạn trai trên danh nghĩa của tôi, sao tôi lại có cảm giác quan hệ giữa nó và cậu còn tốt hơn quan hệ giữa tôi và cậu.”

“Không có!” Tống Triều Dương chột dạ đáp một tiếng, sau đó lại nói, “Nhưng có thể là vì tính cách của cô ấy, cô cũng thấy đấy, cô ấy hơi một tí là thích nói đùa với tôi.”

“Tính cách của nó đúng là như vậy, nhưng bản thân cậu cũng cần nhớ rõ, tuyệt đối không được có ý đồ gì với em gái tôi, nếu như cậu dám có suy nghĩ như thế, tôi tuyệt đối sẽ khiến cậu phải trả giá vô cùng nặng nề.” Trần Tú Như nghiêm mặt nói, cô gái này sao nói lật mặt là lật mặt luôn, Tống Triều Dương đáp một câu.

“Được rồi, dùng sao tôi lĩnh lương làm việc, việc gì chỉ cần cô nói là được.” Tống Triều Dương gật đầu đáp một tiếng, sau đó mở tủ quần áo lấy chăn, trải xuống sàn nhà. Thấy Tống Triều Dương có chút không vui, Trần Tú Như cũng đang nghĩ phải chăng vừa rồi mình nói hơi nặng lời không.

Sau khi ngồi trên ghế một lát, cô lại đứng dậy tắt đèn lên giường, đêm nay Trần Tú Như rõ ràng ngủ rất ngon, cô không hề nằm mơ một giấc mơ nào, ngủ tới khi tự tỉnh giấc. Đợi khi cô tỉnh lại trời đã sáng, ngẩng đầu nhìn, trên sàn đã không còn bóng dáng Tống Triều Dương, tới chăn và gối cũng đã được thu dọn sạch sẽ. Đợi khi cô ra khỏi phòng liền nghe thấy tiếng Tống Triều Dương và mẹ đang trò chuyện ở trong bếp.

Trần Kiến Quốc đang ngồi trên sô pha xem ti vi hút thuốc, khi nhìn thấy Trần Tú Như, Trần Kiến Quốc liền nói với cô: “Tú Như đi gọi Tú Nhiên dậy, mấy giờ rồi? Người tới chúc Tết sắp tới rồi!”

Trần Tú Như đáp một tiếng sau đó bước vào phòng Trần Tú Nhiên, kéo Trần Tú Nhiên trên giường dậy, sau khi đánh răng rửa mặt, ăn một chút đồ thì cũng sắp mười giờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.