Điệp Viên Kỳ Quái

Quyển 2 - Chương 96: Tâm ý tương thông



Nhìn thấy gã Triệu Khắc Tùng này thực sự có phần thái quá, cho dù là bạn trai giả của Trần Tú Nhiên, Tống Triều Dương trong lòng cũng có chút không thoải mái, hơn nữa cảm thấy đây cũng là cơ hội không tồi, cậu liền đập bàn đứng dậy, khiến mọi người đều giật mình, quát lên: “Đủ rồi, thứ rác rưởi như anh còn nói lập nhóm gì chứ, anh tưởng rằng mình có thực lực đó sao?”

Trần Tú Nhiên không ngờ Tống Triều Dương lại nổi giận, cô lập tức ngạc nhiên nhìn Tống Triều Dương, còn Triệu Khắc Tùng cũng nhảy lên, trừng mắt nói: “Cậu có hiểu âm nhạc không? Cậu có hiểu vũ đạo không? Cậu dựa vào đâu mà dạy bảo chúng tôi?”

Tống Triều Dương lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Anh ngồi đây phê bình người này, nói người kia không đạt, anh có từng suy nghĩ tới sở trường của người ta không? Anh có đi học hỏi những ca sỹ thực lực nổi tiếng đó không, anh cho rằng thực lực của anh mạnh hơn thực lực của những ca sỹ đó? Tôi thấy anh vì ngưỡng mộ vận may của người ta, ngưỡng mộ người ta có thể nổi tiếng, không ăn được thì đạp đổ, Tú Nhiên, đối với những cuộc tụ tập này, anh không có hứng thú, anh về đây, em thích chơi thì chơi.”

Nói xong liền bước nhanh ra ngoài cửa, không buồn nhìn đám người chỉ biết ngồi chém gió này.

Khi bước ra khỏi quán bar nghệ thuật, Tống Triều Dương đứng ở ngoài cửa, châm một điếu thuốc để hút, nếu như Trần Tú Nhiên ra ngoài cùng cậu, vậy thì nhiệm vụ của cậu cũng hoàn thành, nếu như cô ấy không ra, Tống Triều Dương cũng mặc kệ thôi, bởi thân phận anh rể của cậu là giả, làm tạm tạm là được.

Vẫn chưa hút được mấy hơi, Trần Tú Nhiên cũng chạy ra, thấy Tống Triều Dương đứng ở ngoài cửa liền bĩu môi đi tới bên anh, bực tức nói: “Anh rể, anh làm gì vậy, dù sao họ cũng là bạn em, sao anh nói nổi giận là liền nổi giận.”

Tống Triều Dương quay đầu nhìn Trần Tú Nhiên, sa sầm mặt nói: “Tú Nhiên, anh không muốn khuyên em, nhưng trong mắt anh, họ thực sự không được gọi là bạn bè, nếu như em cũng có suy nghĩ giống họ, vậy thì cả đời này em cũng đừng mong có cơ hội gì.”

Trần Tú Nhiên hừ một tiếng, nói: “Họ rất có tài.”

“Thế này cũng là có tài?” Tống Triều Dương bật cười, sau đó lắc đầu nói: “Không sai, họ đúng là có chút ít tài hoa ở một phương diện nào đó, nhưng em cũng phải biết rõ rằng, thành công ngoài dựa vào cơ hội, dựa vào tài hoa ra, điều chủ yếu nhất vẫn là nỗ lực, nếu như em đặt cơ hội và tài hoa lên vị trí đầu tiên mà lại hoàn toàn không chú trọng nỗ lực, thì sao có thể có được thành công.”

“Anh chẳng phải cũng không thành công sao? Anh lại còn tới dạy bảo em?” Trần Tú Nhiên không mấy vui vẻ khi thấy Tống Triều Dương đánh giá quá tệ những người bạn của mình.

“Em nói đúng, anh không thành công, nhưng anh có thể nhận thức rõ ràng bản thân mình, anh biết anh cần làm gì, anh biết anh thích hợp làm gì, nói tới đây thôi, em nghe hay không anh cũng không quản nhiều, bởi mỗi người đều có cách sống mà mình thích, nếu như em thích, anh cũng không ngăn cản, về chị em hỏi, anh cũng sẽ nói giúp em vài câu.”

Nói xong, Tống Triều Dương liền vứt đầu thuốc, bước nhanh lên phía trước.

Sau lưng lập tức vọng tới tiếng bước chân của Trần Tú Nhiên, sau đó cánh tay liền bị hai bàn tay nhỏ bé kéo lại, hai người không ai nói lời nào, cứ thế lặng lẽ bước đi.

Một luồng gió lạnh thổi qua, Trần Tú Nhiên khẽ rùng mình, hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác lông cừu, không ấm lắm, gió lạnh vừa thổi qua liền có chút lạnh.

Tống Triều Dương quay đầu nhìn cô, nói: “Bắt xe về nhà thôi.”

Trần Tú Nhiên liền lắc đầu nói: “Em vẫn muốn đi bộ!”

“Được thôi, nếu như em không ngại, anh có thể ôm em đi, để em ấm hơn một chút.”

Trần Tú Nhiên quay đầu nhìn Tống Triều Dương sau đó cười lộ răng nói: “Vậy cám ơn anh rể nhé.” Chủ động buông tay Tống Triều Dương, ôm lấy eo cậu.

Tống Triều Dương giơ tay ôm Trần Tú Nhiên, mặc dù hai người mặc áo rất dày, cũng không có cảm giác gì đặc biệt, nhưng ôm một cô gái xinh đẹp thế này vẫn khiến Tống Triều Dương ít nhiều có chút đắc ý và thỏa mãn.

Tết đến, trên đường vô cùng vắng vẻ, các cửa hàng lớn đều đã đóng cửa, cũng không có mấy người qua lại, ánh đèn bên đường sáng rực, và trước cửa mỗi cửa hàng đều có treo đèn lồng, hương vị Tết đong đầy.

“Tú Nhiên, nếu như em thực sự thích phát triển trong lĩnh vực vũ đạo, sau này anh có thể giới thiệu em với một giáo viên vũ đạo nổi tiếng.”

“Giáo viên vũ đạo nổi tiếng? Anh quen sao?” Trần Tú Nhiên lập tức ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Tống Triều Dương.

“Ừ, anh có quen một người, Lệ Nhã, em biết chứ?”

“Lệ Nhã? Trời ơi, anh không gạt em đấy chứ? Đó là một trong những vũ công nổi tiếng nhất nước.” Trần Tú Nhiên buông tay Tống Triều Dương, tròn mắt nhìn anh.

“Sao anh có thể gạt em chứ, có điều việc này đừng để chị của em biết, cô ấy là người rất đa nghi, không chừng sẽ nghi ngờ anh và Lệ Nhã có quan hệ gì đó.”

“Ha ha, sao có thể chứ, Lệ Nhã là vũ công nổi tiếng toàn quốc, sao có thể có quan hệ gì với anh được, có điều anh rể, anh và cô ấy rốt cuộc có quan hệ gì? Sao anh lại giới thiệu em cho cô ấy?”

“Anh và cô ấy là quan hệ bạn bè, trước đây vì một việc nên mới quen biết, ít nhiều cũng nể mặt anh một chút.”

“Được rồi, vậy em nghe anh, em cũng không chắc sẽ theo cô ấy học vũ đạo, bởi em đã lớn tuổi thế này rồi, ở phương diện này đã không có nhiều không gian phát triển nữa, nhưng cô ấy là thần tượng của em, nếu như có cơ hội gặp cô ấy, em cũng mãn nguyện lắm rồi!”

“Vậy thì càng dễ dàng, đợi qua Tết, anh giúp em hẹn thời gian, để hai người gặp mặt, em thấy sao?”

“Anh rể, anh thật tuyệt vời!” Trần Tú Nhiên hào hứng nhào tới, hôn một cái lên má Tống Triều Dương.

Tống Triều Dương thầm vã mồ hôi, nói: “Anh nói nghe này Tú Nhiên, em không phải là cứ kích động sẽ hôn người khác đấy chứ?”

Trần Tú Nhiên đấm nhẹ lên người Tống Triều Dương, cả giận nói: “Nói linh tinh gì thế, người khác em có thể hôn sao, anh không phải anh rể của em sao, chúng ta là người một nhà mà.”

Tống Triều Dương liền thở phào, nếu như Trần Tú Nhiên là kiểu người tùy tiện, cậu sẽ có chút thất vọng, xem ra cô bé này vẫn là một cô gái rất tự trọng, cho dù giao du với những người bạn kia chịu khá nhiều ảnh hưởng xấu.

“Anh mang theo nhiệm vụ tới, bây giờ có phải anh đã có thể về nhà bàn giao nhiệm vụ rồi không?” Tống Triều Dương cười tít mắt hỏi.

“Có thể, em không tiếp xúc với họ nữa là được rồi, thực ra em cũng biết họ thực sự không tốt, có điều em thích xem họ biểu diễn, vì thế mới thường hay chơi với họ.”

“Vậy thì tốt, chúng ta về nhà thôi.” Tống Triều Dương cười tươi tắn đón một chiếc taxi, hai người vui vẻ về lại khu chung cư.

“Nhớ nhé, tuyệt đối không được nói chuyện này với chị em, cũng đừng nói với chú dì.” Sau khi vào thang máy, Tống Triều Dương lại dặn dò Trần Tú Nhiên một câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.