Diệp Vô Khuyết Truyền Kỳ

Chương 40: Ta thua rồi



“Sử dụng uy thế sấm vang chớp giật đánh bại Tư Mã Ngạo, khiến y không thể không phục, từ đó hai người kia đều phải nghe lời hẳn. Xem ra Diệp Vô Khuyết đã nhìn thấu tính cách của Tư Mã Ngạo mới có hành động như thế. Ha ha, tiểu tử này đúng là khiến người ta thấy chờ mong...”

“Ong!”

Phách nguyệt màu bạc đậm chậm rãi bay lên từ sau lưng 'Tư Mã Ngạo, một sự dao động đến từ cao thủ cảnh giới Tinh Phách Tẩy Phàm sơ kỳ dâng lên!

Nguyên lực mạnh mẽ trào ra từ trong cơ thể Tư Mã Ngạo, y nhìn Diệp Vô Khuyết với vẻ kiêu căng, cất lời: “Đừng nói là ta không cho ngươi cơ hội, chiêu thứ nhất cho ngươi ra tay trước

Sau lưng Diệp Vô Khuyết cũng có phách nguyệt màu bạc. nhạt xuất hiện, nghe thấy lời của Tư Mã Ngạo, trong mắt hắn có ánh sáng loé lên, hắn cười khẽ nói: “Ha ha, ngươi vẫn nên ra tay trước thì hơn, ta sợ ta vừa ra tay, ngươi... đã không còn cơ hội nữa rồi”.

“Ngông cuồng! Vậy thì tiếp chiêu đi! Loạn Vân Xuyên Tâm Thủ!”

Tư Mã Ngạo hoàn toàn bị lời nói của Diệp Vô Khuyết chọc giận, y quát to một tiếng chủ động tấn công, trên tay phải có khói mây bốc lên, vô cùng mờ ảo, chỉ trong nháy mắt đã ngưng tụ thành một bàn tay lớn gần trăm trượng, bàn tay đánh về phía Diệp Vô Khuyết bằng một góc độ kỳ lạ không thể đoán trước được!

Loạn Vân Xuyên Tâm Thủ!

Đây là tuyệt học trấn tộc của nhà Tư Mã, nguyên lực ngưng tụ trong cơ thể biến thành mây cùng đặc tính biến hóa. khôn lường của nó, ẩn chứa sát khí, nó là tuyệt học thượng phẩm, có thể so sánh với Thiên Cương Du Long Thủ!

Đồn tấn công này Tư Mã Ngạo chỉ sử dụng bảy phần sức, y chỉ muốn đánh bại Diệp Vô Khuyết chứ không định quyết đấu sống chết, cho nên mới nương tay.

“Ong!”

Bàn tay mây năm trượng di chuyển với tốc độ rất nhanh nhưng uy thế không quá đáng sợ, tựa như mây bay trên bầu trời, lúc mới nhìn còn thấy rất xa, nhưng lúc nhìn lại nó đã ở ngay bên cạnh!

Đối mặt với chiêu thức này của Tư Mã Ngạo, Diệp Vô Khuyết nở nụ cười, trong mắt tràn đầy sự tự tin!

“Thế thì mượn chiêu này xem thử bây giờ ta mạnh thế nào rồi!"

Trong ánh nhìn ngạc nhiên và nghi ngờ của Tư Mã Ngạo. và Lâm Anh Lạc, Diệp Vô Khuyết mặc cho bàn tay mây năm trượng kia đánh lên người mình!

“Âm, “Ong!”

Đám mây mờ ảo bao phủ lấy cơ thể Diệp Vô Khuyết, bàn tay tấn công bộc phát ra sức mạnh ẩn sâu bên trong!

Dù không biết vì sao Diệp Vô Khuyết không tránh ra, nhưng trong lòng Tư Mã Ngạo đã chắc chăn rằng Diệp Vô Khuyết sẽ thua từ chiêu đầu tiên. Dù Loạn Vân Xuyên Tâm Thủ kia chỉ sử dụng bảy phần sức nhưng cũng đủ để đánh bại tu sĩ cảnh giới Anh Phách Tẩy Phàm trung kỳ bình thường. Diệp Vô Khuyết này chỉ vừa mới đột phá, hoàn toàn không thể đỡ được chiêu này của y, huống hồ hẳn còn không tránh né!

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại truyenazz.vn nhé cả nhà. Các bạn vào google gõ truyenazz.vn để vào đọc truyện nhé

Trong con ngươi lạnh như băng của Lâm Anh Lạc có ánh sáng loé lên, nàng ta biết rõ thực lực của Tư Mã Ngạo, dù nàng †a cũng không hiểu vì sao Diệp Vô Khuyết lại không tránh, nhưng nàng ta biết Diệp Vô Khuyết sẽ không thua như thế.

Khi Tư Mã Ngạo cho rẵng mọi chuyện đều đã kết thúc, một tiếng cười châm chóc vang lên từ trung tâm đám mây đang sôi trào: “Tư Mã Ngạo! Đây là thực lực của ngươi đó sao? Cũng chỉ đến thế mà thôi!”

“Ong!"

Chiến khí Thánh Đạo màu vàng nhạt lượt lờ xung quanh cơ thể, Diệp Vô Khuyết mượn quyền phong phá vỡ đám mây, đánh tan bàn tay mây năm trượng, xuất hiện trong tầm mắt Tư Mã Ngạo một lần nữa!

Trên người Diệp Vô Khuyết không hề có vẻ chật vật, ánh mắt sáng rực trên khuôn mặt tuấn tú lên ý chí mạnh mẽ, đòn tấn công của Tư Mã Ngạo hoàn toàn bị Diệp Vô Khuyết ngăn chặn, không bị tổn hại một chút nào!

“Làm sao có thể chứt”

Khung cảnh trước mắt khiến Tư Mã Ngạo giật mình, chiêu thức mà y vốn rất tự tin lại không thể tạo thành chút thương tổn nào với Diệp Vô Khuyết.

Phách nguyệt màu bạc đậm nảy lên, Tư Mã Ngạo lập tức. thu hồi tất cả khinh thường với Diệp Vô Khuyết trước đây, dù sao y cũng là thiên tài, không thể tái phạm sai lần như vậy lần thứ hai nữa!

“Diệp Vô Khuyết! Đúng là có chút bản lĩnh đấy! Được! Chiêu thứ hai ta sẽ không nương tay nữa đâu! Loạn Vân Xuyên Tâm Thủ! Ương Vân Thiên Giáng!”

“Oanh!”

Phách nguyệt màu bạc đậm loé lên ánh sáng chói mắt, Tư Mã Ngạo bay lên cao, hai tay hóa đầy mây, không giữ lại chút nguyên lực nào trong cơ thể, một bàn tay mây mười trượng xuất hiện trên không trung, mang theo khí thế vô địch đánh xuống từ trên trời, trấn áp Diệp Vô Khuyết từ trên cao!

Chiêu này Tư Mã Ngạo đã ra tay toàn lực! Cảm nhận sức mạnh Tư Mã Ngạo bộc phát ra, Lâm Anh Lạc cảm thấy nếu đối mặt với chiêu thức này, chäc chẳn nàng †a cũng phải sử dụng hết sức mới có thể ngăn cản!

“Đánh từ trên trời xuống à? Đến đây! Ha ha... Địa Sát Hổ Bôn Quyền! Phá!”

“Ong"

Phách nguyệt màu bạc nhạt chìm chìm nổi nổi, chiến khí Thánh Đạo lay động, một ảo ảnh mãnh hổ màu vàng lớn chừng mười trượng ngưng tụ sau lưng Diệp Vô Khuyết, sau đó lao vào quyền phải của hẳn, biến thành một cái đầu hổ, đánh thẳng lên trời!

“Gầm!"

Đầu hổ vàng to mười trượng gầm thét, khí thế vua của muôn loài đáng sợ đâm thủng mây mờ dày đặt, va chạm mạnh với bàn tay mây mười trượng!

“Ầm!", “Ong!”

Một làn sóng mạnh mẽ tản ra, Tư Mã Ngạo lập tức cảm nhận được một sức mạnh tràn trề truyền tới từ dưới bàn tay. mây của mình!

Dưới ánh nhìn sợ hãi của y, một cái đầu hổ màu vàng xé rách bàn tay mây, bộc phát ra sức mạnh đáng sợi

“0ng!"

Một dòng sóng khí quét trúng Tư Mã Ngạo khiến nhịp thở của y hơi chậm lại, cơ thể cũng trở nên nặng nề hơn rất nhiều, nhưng còn không đợi y đứng vững thì ảo ảnh một con mãnh hổ màu vàng đã bước ra từ trong hư không, mang theo niềm tin đánh tan tất cả mọi thứ nhào đến chỗ y, đồng thời bên tai y cũng vang lên giọng nói mạnh mẽ của Diệp Vô Khuyết.

“Chiêu cuối cùng! Hổ Toái Thiên Hạ! Tư Mã Ngạo! Chịu thua đi!”

Chiến khí Thánh Đạo cuồn cuộn biến ảo trong ảo ảnh mãnh hổ màu vàng, ánh mắt Diệp Vô Khuyết sắc bén như đao, nằm đấm tựa như vuốt hổ, đánh về phía Tư Mã Ngạo còn đang sợ hãi!

“Đáng ghét! Mây gió vô hình! Phong vân hợp nhất! Loạn Vân T¡ Phong Thủ!”

Tư Mã Ngạo điều động tất cả nguyên lực trong cơ thể, đánh ra sát chiêu lợi hại nhất của y!

Chiêu này không chỉ có mây mà còn có cả cuồng phong, mây gió vốn là một, mây gió hợp nhất, uy lực cũng được dâng trào đến mức tối đaI

“Gào!" “Gầm!” “Ong”

Nguyên lực mà thủ ấn phong vân mơ hồ và mãnh hổ màu vàng tản ra chiếu sáng toàn bộ quảng trường!

Một cơn sóng khí đủ để đánh bay mười tu sĩ Đoàn Thể đại viên mãn bộc phát từ trung tâm!

“Vụt”

Một bóng người liên tục lùi lại, cuối cùng ngã nhào trên bệ đá Thanh Ngưng, khuôn mặt Tư Mã Ngạo tái mét, y nhìn chăm chằm bóng dáng thon dài mặc áo luyện võ tung bay kia với ánh mắt sợ hãi, nét mặt khó coi như vẻ không cam lòng cuối cùng trở thành bất lực, trong ánh mắt bình tĩnh của Diệp Vô Khuyết, cuối cùng y sa sầm mặt, chậm rãi cất lời: “Ta thua rồi... Diệp Vô Khuyết, ngươi làm... đầu rồng của chiến trận Tập Long đi...”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.