Ba chiêu.
Chí với ba chiêu, Tư Mã Ngạo đã thua một tu sĩ sơ kỳ cảnh giới Anh Phách Tẩy Phàm vừa ngưng tụ phách nguyệt, nếu không phải chuyện như vậy xảy ra với mình, Tư Mã Ngạo sẽ không bao giờ tin tưởng chuyện này.
Mặc dù không cam lòng nhưng Tư Mã Ngạo phải thừa nhận rằng, chỉ với ba chiêu mà mình lại thua thảm hại, Diệp Vô Khuyết thắng rất vinh quang.
Ngay lúc mặt Tư Mã Ngạo xám như tro tàn định bò dậy, một bàn tay trắng nõn có lực vươn tới, chính là Diệp Vô Khuyết.
Tư Mã Ngạo ngẩng đầu nhìn đối thủ đã đánh bại y chỉ với ba chiêu trước mặt, nhìn thấy ánh mắt chân thành của đối phương, Tư Mã Ngạo cắn răng nắm lấy tay Diệp Vô Khuyết, mượn sức đứng lên.
Tư Mã Ngạo đứng vững, ánh mắt đầy vẻ không cam lòng, kỉnh ngạc, bất lực… Cuối cùng biến thành âm thầm ngưỡng mộ, trầm giọng nói với Diệp Vô Khuyết: “Diệp Vô Khuyết, ngươi rất mạnh, Tư Mã Ngạo ta tâm phục khẩu phục thua ngươi. Ngươi yên tâm, chiến trận Tập Long sẽ do ngươi làm đầu rồng, Lâm Anh Lạc sẽ là thân rồng, đuôi rồng thì giao cho ta. Trong đại chiến bách thành, Tư Mã Ngạo ta sẽ tuân theo mọi mệnh lệnh của ngươi, tuyệt đối sẽ không gây ra bất kỳ hỗn loạn nào”.
Từng chữ chắc như đinh đóng cột, Tư Mã Ngạo nói ra những lời từ tận đáy lòng.
Tê Thế Long thầm gặt đầu, đây là tính cách của Tư Mã Ngạo, mặc dù y rất kiêu ngạo, trước giờ chưa từng xem người cùng thế hệ ra gì, tự cao tự đại, hơn nữa còn tin tưởng thực lực là quy tắc, nhưng một khi bị người cùng thế hệ đánh bại một cách chính trực, y sẽ tảm phục khẩu phục, thẳng thắn, ngươi mạnh hơn ta, ta nghe theo ngươi thì có làm sao?
Đây cũng chính là nguyên nhân Tề Thế Long chọn người này làm đạỉ diện cho Long Quang, Diệp Vô Khuyết hiểu rõ điểm này của Tư Mã Ngạo nên mới khiêu chiến chỉ với ba chiêu. Hắn chỉ muốn làm cho Tư Mã Ngạo thua tâm phục khẩu phục trước, sau đó mớỉ chủ động bày tỏ ý tốt, như thế là uy hiếp trước rồi mới mềm mỏng, hiểu được tính cách của Tư Mẫ Ngạo như thế, sao Diệp Vô Khuyết có thể không thành công?
Cảm thấy rất hài lòng, Tề Thế Long biết vấn đề lớn nhất giữa ba người đã được Diệp Vô Khuyết giải quyết triệt đế, tiếp theo ông ta phải tranh thủ toàn bộ thời gian để tu luyện chiến trận Tập Long.
Cho dù Lâm Anh Lạc luôn tin tưởng Diệp Vô Khuyết sẽ thắng, nhưng nàng ta không ngờ Diệp Vô Khuyết có thể đánh bại Tư Mã Ngạo chỉ trong ba chiêu, hơn nữa còn thắng dứt khoát như vậy. So với thực lực của Tư Mã Ngạo, nàng ta cũng chí cỡ ngang tầm, nói cách khác Diệp Vô Khuyết cũng có thể đánh bại mình chỉ bằng ba chiêu.
Ba chiêu đã đánh bại Tư Mã Ngạo, Diệp Vô Khuyết cũng đã hiểu được sức chiến đấu hiên tai của mình thế nào.
“Chất lượng chiến khí Thánh Đạo của ta vốn dĩ mạnh hơn nguyên lực bình thường rất nhiều, cho dù độ ngưng luyện và lực sát thương đều gấp mười lần so với một nửa nguyên lực, bây glờtu vi đã tăng lên, nếu sức chiến đấu của chiến khí Thánh Đạo đã mở, bây gỉờta có thể dề dàng đánh bạỉ các tu sĩ sơ kỳ cảnh giới Tỉnh Phách Tẩy Phàm bằng cách vượt một cấp bậc; nếu có thêm bản nguyên Đấu Chiến Thánh Pháp trợ sức, có lẽ cũng có thể đánh với tu sĩ trung kỳ cảnh giới Tỉnh Phách”.
Đánh vượt cấp là sự tự tin lớn nhất của Diệp Vô Khuyết.
Sau đó ba người bắt đầu học và tu luyện chiến trận Tập Long, dù sao ba người muốn tu luyện thành công chiến trận này trong khoảng hai mươi ngày, đạt được ba người một thể, phối hợp ăn ý, cùng tiến cùng lùi cũng không đơn giản.
Cũng may bây giờ ba người đã buông bỏ hết tất cả thành kiến, toàn tâm toàn ý vùi đầu vào học tập.
Ba ngày sau, quảng trường Thanh Ngưng.
Diệp Vô Khuyết, Lâm Anh Lạc và Tư Mã Ngạo mỗi người chiếm một vị trí trong tư thế đứng huyền diệu, có thể mơ hồ thấy được Diệp Vô Khuyết là thủ lĩnh, Lâm Anh Lạc ở trung tâm, Tư Mẫ Ngạo là người hỗ trợ.
“Tập Long di chuyến”.
Diệp Vô Khuyết hét lên một tiếng nhỏ, sau đó Lâm Anh Lạc và Tư Mã Ngạo híp mắt, nhanh chóng lấy Diệp Vô Khuyết làm trung tâm thay đổi vị trí, trong khi Diệp Vô Khuyết quan sát mọi phương hướng và lắng nghe xung quanh, điều động mọi bộ phận trên cơ thể, sau khi Lâm Anh Lạc và Tư Mã Ngạo di chuyển, từ đầu đến CUỐI luôn có thể tiếp ứng bất cứ lúc nào.
“Khởi động trận! Tập Long!”
Ánh mắt giao nhau, Diệp Vô Khuyết dẫn đầu, Lâm Anh Lạc đi sát theo sau, Tư Mã Ngạo đi khắp các hướng, khí thế ba người lập tức thay đổi.
Trong mắt Tê Thế Long, ba người liên kết thành một đường, mơ hồ hình thành một màn sáng hình rồng lớn mười trượng, Diệp Vô Khuyết dẫn đầu, Lâm Anh Lạc là thân rồng, Tư Mã Ngạo là đuôi.
Ông ta khẽ gật đầu, ba ngày nay ba người Diệp Vô Khuyết đều vất vả vùi đầu vào nghiên cứu trận đồ chiến trận Tập Long, trao đối với nhau, cố gắng ghi nhớ tất cả những thay đối về vị trí của mình, giờ đã thuộc nằm lòng.
Hôm nay cuối cùng bắt đầu chính thức tu luyện, ba người họ quả nhiên đều là thiên tài, lần đầu mà đã có thể làm được, mặc dù vẫn còn trục trặc nhưng đã cực kỳ không đơn giản, nhất là Diệp Vô Khuyết, hắn điều động mười phương, cho dù lúc di chuyến vị trí,
Lâm Anh Lạc và Tư Mã Ngạo đi hơỉ sai lệch một chút nhưng hắn vẩn có thể kịp thời bù vào đó làm cho Tập Long thành công di chuyến.
“Xem ra người này có thiên phú rất cao trên con đường chiến trận. Tiếc là bây giờ đa số đều là chiến trận tấn công tổng hợp, còn những chiến trận siêu cấp có thể triển khai bởi một người đã thất lạc từ lâu…”
Một tiếng rồng gầm như có như không vang lên, tiếng gầm này đầy nặng nề và u ám, như thể đột nhiên vang lên bên tai, mang theo sát khí vô tận.
“Tập” vốn dĩ có nghĩa là tấn công bất ngờ.
Chiến trận Tập Long là chiến trận chú trọng đến việc ngưng tụ tất cả sức mạnh bằng khí thế chớp nhoáng rồi lập tức tấn công kẻ địch.
“Bùm bùm bùm!”
Ba người đồng loạt tiến về phía trước, hai tay Diệp Vô Khuyết đặt ở hai bên hông, ánh mắt lướt qua mười phương, hoàn toàn tiến vào trạng thái tấn công. Lâm Anh Lạc cố gắng duy trì vị trí giữa Diệp Vô Khuyết và Tư Mã Ngạo, nàng ta giỏi quan sát, có thế phát hiện ra vài sự sai lệch trong lúc di chuyến ngay lập tức, duy trì sự cân bằng của ba người, Tư Mã Ngạo là người lỉnh hoạt nhất, ý thức của y lan rộng, luôn chú ý đến các mối nguy hiếm từ phía sau rồi phản hồi lại cho Lâm Anh Lạc.
“Tập Long Thám Trảo”.
Sau khi Diệp Vô Khuyết hét lên, sắc mặt của ba người trở nên nghiêm nghị, mờ hoàn toàn mức độ tu vi, Lâm Anh Lạc và Tư Mã Ngạo truyền đạt tu vỉ cho Diệp Vô Khuyết bằng cách đặc biệt trên trận đồ chiến trận Tập Long.
“Ù…”
Cả người Diệp Vô Khuyết phát sáng, hai nắm đấm đặt ở hai bên hông đánh về phía trước như thể một con rồng khống lồ vung móng tung ra một đòn tấn công mạnh mẽ.
Xin chào độc giả thân yêu của nhayho.cом. Truyện đang chờ được cập nhật.
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của лhayho.cом khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới!!!
Hãy quay lại ủng hộ Website nhayho.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn!