Điệp Vụ Kết Hôn

Chương 2-3



“Kiến Sinh? Con……” Lục Lan Hương căm tức nhìn đứa con bỏ đi kia.

“Không, không phải con……” Vương Kiến Sinh ngạc nhiên há hốc mồm, muốn giải thích, nhưng mới mở miệng, vợ hắn đã vọt đến, hung hăng tát hắn một cái như trời giáng.

“A! Cô…… cô muốn gì?” Vương Kiến Sinh đau đớn che mặt kêu to.

“Vương Kiến Sinh, anh đúng là tên dê già không biết xấu hổ!” Vương phu nhân tức giận mắng to.

“Không phải, là cô ấy……” Vương Kiến Sinh chỉ vào Lâm Ninh, thở hổn hển.

“Em không biết anh Kiến Sinh muốn làm gì, nhưng anh ấy đến gần chỗ em, còn nói cái gì mà anh ấy sẽ làm em sung sướng vô cùng……” Lâm Ninh giả bộ làm một người con dâu nhỏ bé vừa ngây thơ lại vừa yếu đuối.

Mọi người lại há mồm thở mạnh.

“Kiến Sinh, con thật là……” Người chồng thứ ba của Lục Lan Hương lắc đầu coi thường.

“Mất hết cả thể diện! Lại còn là vợ của em họ……” Ngay cả em gái Vương Kiến Sinh cũng nhìn hắn khinh bỉ.

“A! Đây là quấy rối tình dục! Quấy rối tình dục!” Đứa con bảy tuổi của Vương Kiến Sinh hô to.

“Câm miệng!” Vương phu nhân thở phì phì cốc vào đầu con.

“Mẹ, sao mẹ đánh con? Đây đúng là quấy rối tình dục thường nói trên tivi mà……” Bé trai chống đối gào thét.

“Quấy rối tình dục là gì vậy?” Cô bé con tò mò hỏi.

“Chính là chàng trai ăn cắp cái đấy của cô gái……”

“Đủ rồi!” Vương phu nhân mắng con trai, lại nhìn sang ông chồng trách móc: “Anh lộn xộn bên ngoài còn chưa đủ à? Muốn tôi thiến anh đi mới an phận đúng không?”

“Mụ đàn bà này……” Vương Kiến Sinh cũng tức giận, mặt đỏ đến tận mang tai.

“Tôi làm sao? Làm sao?”

“Mụ điên!”

“Anh dám mắng tôi điên?”

“Ầm ỹ muốn chết, mau đi thay quần áo đi, khó coi chết đi được!” Lục Lan Hương nghe không nổi nữa, quát chói tai một tiếng.

Vương phu nhân lập tức véo tai Vương Kiến Sinh mắng to: “Anh đi vào cho tôi!”

“A…..” Vương Kiến Sinh ngậm đắng nuốt cay, cứ như vậy bị bà xã túm về phòng.

Ngay khi bên ngoài đang loạn lên, Lâm Ninh lén lút trở về cạnh Lục Thời Dư, bưng đĩa bánh anh vẫn chưa đụng đến lên, ăn từng miếng từng miếng, giống như mọi chuyện xảy ra chẳng liên quan đến cô.

Ánh mắt Lục Thời Dư đang nhìn ngoài cửa sổ lại kéo về, dừng trên mặt cô vài giây, lại chuyển đi nơi khác.

Lâm Ninh không chú ý, bởi vì mấy tên tiểu quỷ lúc này đang xông lại đây, lấy chai xịt ruy băng trong đám cưới, cùng phun lên cô và Lục Thời Dư.

“Lêu lêu! Chú rể ngu ngốc cô em Đại Lục! Chú rể ngu ngốc cô em Đại Lục!”

Lâm Ninh bị phun lên mặt, cơn tức bốc hết lên. Tên tiểu quỷ coi trời bằng vung này, tất cả đều bị người lớn làm hư rồi! Thật đáng đánh đòn!

“Ha…… cười đi cười đi…… Bọn mày xem, ông này chẳng có cảm giác gì cả, như thằng ngốc ý…… đúng như mẹ tao nói, là tên đần độn……”

Lũ trẻ chỉ vào Lục Thời Dư bất động ngây ngốc bị phun ruy băng ngập đầu mà cười to.

Lâm Ninh thấy anh bị tiểu quỷ ức hiếp, càng giận, bánh ngọt trong tay vừa để xuống, nghiêng người về phía trước, đoạt lại cái chai xịt trong tay đứa bé, dùng nụ cười dịu dàng điềm đạm nhất nói với chúng: “Đừng làm vậy nhé! Anh bạn nhỏ, làm vậy rất—nguy—hiểm!” Cô vừa nói, năm ngón tay đã từ từ nắm chặt, bóp cái chai đến méo đi.

Bọn trẻ bị dọa đến đờ người, tất cả nín thinh.

Bình sắt rắn chắc kia… ở trong tay cô…. Giống như nắm mỳ….

“Phải ngoan, biết không?” Giọng nói dịu dàng, nhưng hai mắt lại sắc như đao.

Bọn trẻ hoảng sợ gật đầu lia lịa.

“Còn nữa, anh ấy không ngốc, anh ấy là cậu bọn con, cùng nói xin lỗi cậu, được không?” Mềm mỏng hỏi, tay lại làm chiếc bình kia ngày càng méo xẹp đi.

Bọn trẻ nào dám nói không được, giọng nói gần như còn nhanh hơn cả hét, chỉ sợ nói chậm, kết quả còn thảm hơn cái bình kia.

“Cậu, xin lỗi! Xin lỗi……”

“Mà ta, là mợ các con.” Cô nhắc nhở.

“Mợ,……xin lỗi……” Bọn trẻ cảm thấy bà mợ này siêu khủng bố.

“A…… Các con ngoan quá! Về sau không được phép vô lễ với cậu biết chưa!” Cô cười khen ngợi, còn vươn tay kia ra nhẹ nhàng vuốt lên đầu đứa bé bị cô giật mấy bình xịt.

Hai mắt đứa bé kia mở to kinh dị, nghĩ mình chết chắc rồi! Sợ đến mức toàn thân run lẩy bẩy, muốn khóc cũng không dám khóc.

“Tốt lắm, đi chỗ khác chơi đi.” Cô nói xong liền trả cái chai bẹp về tay thẳng bé.

Thằng bé kia run như cầy sấy cầm lấy cái chai, xoay người chạy trối chết, những đứa bé khác cũng lập tức giải tán, đều chạy đi tìm cha mẹ chúng.

Lâm Ninh tức cười hừ lạnh một tiếng, gỡ bỏ những dải băng trên người xuống, xoay người cũng tiện tay làm giúp Lục Thời Dư, nhưng khi cô quay đầu lại, đã thấy anh nhìn chăm chú.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.