Điệp Vụ Kết Hôn

Chương 4-4



Không có khả năng! Rất khoa trương, cô lại cho vị đại ca điên rồ này là Lục Thời Dư? 

Cô bị thần kinh à? 

“Sao không nói lời nào?” 

Không có gì để nói, Thời Dư ở đâu? Tôi muốn gặp anh ấy.” Cô thấp giọng điệu, khôi phục bình tĩnh. 

“Gặp anh ta làm gì? Người tự kỷ kia sẽ không cảm kích em dùng cách này cứu anh ta.” Giọng anh có cơn tức làm người ta khó hiểu. 

“Tôi không phải vì muốn anh ấy cảm kích mới làm như vậy, tôi chỉ là không muốn liên lụy anh ấy.” Cô phẫn nộ nói. 

“Liên lụy? Rõ ràng là thích.” Anh kết luận. 

“Tôi có thích hay không thì liên quan gì đến anh? Anh có thể bớt quản đi không? Cô chán ghét giận mắng. 

“Tôi rất ít khi quản người khác, nhưng tôi muốn quản chuyện của em…..” Anh nói xong lại ghé sát vào, cướp lấy ôi cô.

“Ưm…..” Cô ra sức né tránh, thét lên: “Để tôi thấy Thời Dư…..” 

“Không được.” Anh giữ cằm cô, che miệng cô lại, không cho cô ại có cơ hội mở miệng. 

Tiếp theo, lại là mãnh liệt làm người ta hít thở không thông, cô biết mình trống không thoát, đơn giản không giãy dụa, mặc anh ta cần ta cứ lấy. 

Dù sao khi huấn luyện đã được dạy, đang làm nhiệm vụ bị bắt thì chuyện gì cũng có thể xảy ra, cô thân là con gái, trong đó đương nhiên bao gồm cả xâm hại, cô đã xây dựng xong tâm lý, gặp loại tình huống này, coi như mình chạy xe, cái gì cũng không nghĩ, có thể qua thì qua, quan trọng nhất là còn sống mà chạy, tuyệt không thể dễ dàng chết đi. 

Anh thấy cô không phản ứng, khẽ cười một tiếng, đẩy môi cô ra, lưỡi linh hoạt tiến vào trong miệng cô, dùng nụ hôn nóng bỏng khiêu khích cô, sau đó, tay anh càng tiến vào đồ lót của cô, khẽ chạm vào bầu ngực của cô. 

Cô cố gắng bình tĩnh, nhưng đầu lưỡi của anh và hành động tràn ngập mị hoặc kia, dễ dàng khơi mào phản ứng của cô, cô có điểm hoảng hốt, hai tay không tự giác nắm chặt lại. 

“Cứng ngắc như thế, sao hưởng thụ vui thích? Thoải mái đi, em có thể tưởng tượng em và Lục Thời Dư đang làm…..” Anh buông môi cô ra, châm biếm, lại dọc theo cổ tuyết trắng hôn lên xương quai xanh của cô, sau đó, kéo áo lót của cô xuống, nhấm nháp điểm hồng nhạt mê người kia. 

Một trận tê dại làm cô hít sâu, cô cắn chặt môi dưới, không cho phép mình phát ra tiếng gì. 

Vì sao? Cô ngẩn người, mềm mại tựa vào lòng anh, cũng không hiểu nổi! 

Anh là chỉ đùa bỡn cô thôi sao? Hay là phía sau còn có chiêu ghê tởm hơn? 

“Em phải giữ, không cho phép bị người đàn ông khác thấy, nghe không?” Anh buông môi cô ra, vẫn ôm chặt cô, lạnh giọng ra lệnh. 

Đây là anh nghĩ đến ai vậy? Trong lòng cô bốc hỏa, nhấc chân muốn đá anh văng ra, nhưng chân mới vừa nhấc, đã bị anh giữ. 

“Nửa người dưới của em hở hết rồi, còn dám làm loại động tác này? Em không biết như vậy sẽ kích thích tính dã thú của đàn ông à?” Anh hừ nói. 

“Buông ra!” Cô kinh hãi, vội vã lùi chân về, nhưng anh cũng không buông, sau đó, cô phát hiện anh lại giúp cô thắt cúc áo, hơn nữa còn mặc lại quần bò. 

Đang kinh ngạc, lại nghe anh nói: “Quần lót hỏng của em rốt cuộc có mấy cái? Cái ren này cũng hỏng rồi, đừng mặc, vứt đi!” 

“Cái gì?” Cô ngẩn ra, trái tim nhảy lên tận cổ. 

“Anh thích cái quần lót ren màu đen gợi cảm kia, em có thể mặc nó, hoặc là…..” Anh tiến đến bên tai cô, ngả ngớn cười nói: “Không mặc cũng được.” 

Cả người cô sợ hãi ngây dại. 

Những lời này, làm sao có thể nói ra từ miệng người đàn ông xa lạ? 

Nhìn thấy quần ren hỏng của cô, hơn nữa biết cô có quần lót ren màu đen, toàn thế giới chỉ có một người. 

Chỉ có….. 

Ông chồng tự kỷ của cô! 

Cô còn đang hoang mang, mảnh vải che mắt đã bị gỡ xuống, sau đó cô thấy rõ dáng vẻ vị đại ca vừa đùa bỡn với cô. 

Lục Thời Dư, anh đứng trước mặt cô, dùng cái loại ánh mắt nhìn con mồi nhìn cô chăm chú, cũng lộ ra nụ cười xấu xa mà cô chưa từng thấy bao giờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.