Điệp Vụ Kết Hôn

Chương 7-1



Lâm Ninh ngồi trước bàn ăn, ăn bữa sáng Lục Thời Dư chuẩn bị cho cô, trong lòng chỉ cảm thấy vừa thẹn vừa nản lòng với việc mình thiếu ý chí.

Tối hôm qua vốn mới muốn nhắm mắt một chút, kết quả lại đến tận hừng đông.

Hơn nữa, khi cô tỉnh lại còn nằm trong lòng Lục Thời Dư, đây chứng tỏ chẳng những cô không xuống giường ra phòng khách ngủ, còn bị anh ôm ngủ cả một đêm

Sau đó, Lục Thời Dư thừa dịp cô kinh hãi thất thần, cho cô một hôn buổi sáng, rồi đi xuống giường vào nhà tắm rửa mặt chải đầu, làm bữa sáng phong phú vì cô.

Đây là sao? Loại không khí ngọt ngào của vợ chồng tân hôn này có phải quá nồng nhiệt không?

“Đến đây, đói bụng chưa? Mau ăn đi em.” Nét mặt Lục Thời Dư tươi tắn mỉm cười với cô.

Cô vốn định kháng cự, nhưng một tháng qua mỗi ngày nhìn anh nấu bữa sáng ngon lành, cô đã mết muốn chết rồi, hơn nữa mùi trứng xào thơm mềm và chân giò hun khói kia bày ra trước mắt cô, thoạt nhìn ngon miệng mê người như thế, cô không thể kháng cự được, lại cảm thấy muốn dừng cũng chẳng xong.

Nuốt một miếng lớn, lại uống một ngụm cà phê thơm nồng, đây đúng là hưởng thụ nhất đời người ha!

“Cà phê thấy sao?” Lục Thời Dư dịu dàng hỏi.

Cô nhìn anh một thân bảnh bao, trong lòng bỗng vang lên cảnh báo.

Còn như thế nữa sẽ toi.

Bởi vì cô phát hiện mình căn bản không thể chống đỡ được bữa sáng đáng sợ, hạnh phúc đáng sợ, cùng với người đàn ông đáng sợ trước mắt này……

Nhìn Lục Thời Dư Tự kỷ, Lục Thời Dư âm hiểm, Lục Thời Dư cuồng dã, Lục Thời Dư đáng yêu, hiện tại còn là Lục Thời Dư dịu dàng, cô cảm thấy trái tim mình đang đắm chìm.

Không, là sắp ngập đầu rồi. Cô cần một cái phao cấp cứu, thoát khỏi hải vực của Lục Thời Dư.

Nhưng, hiện tại căn bản không có người có thể cứu cô

“Ninh Ninh? Còn muốn cà phê không?” Anh lại gọi cô.

Cô hoàn hồn, rõ ràng muốn lắc đầu, miệng lại nói: “Được, phiền lại một ly nữa.”

Nói xong, cô thật muốn đập đầu vào bàn mà chết.

Xem đi, Lục Thời Dư đã chinh phục thân thể của cô [ thật không muốn thừa nhận, nhưng mà là sự thật ] rồi, lại chinh phục khẩu vị của cô. Hơn nữa trái tim còn tràn ngập nguy hiểm, cô sẽ đối phó với anh, nào có phần thắng?

Anh giúp cô pha ly cà phê ngon nhất, mới nói: “Em ăn từ từ, anh đi giặt quần áo.”

“Vâng.” Cô biết bình thường anh đều giặt quần áo sau khi ăn xong, vì thế tiếp tục uống cà phê của cô.

Nhưng khi cố thấy anh vào phòng cô, cô ngẩn người, có điểm buồn bực anh muốn làm gì?

Không bao lâu, khi anh ôm một đống quần áo bẩn của cô đi ra, cô thiếu chút nữa phun cả cà phê trong miệng ra.

“Anh…… anh lấy quần áo tôi muốn làm gì?” Cô kinh hô.

“Anh muốn giúp em giặt quần áo, quần áo này mà không giặt, sẽ mọc nấm mốc, nhất là Bra quần lót này.” Anh cười trào phúng.

“Không” Cô lại kinh hô, đứng dậy lao về phía anh “Đưa tôi! Tự tôi giặt!”

Trong quần áo của cô có không ít quần lót và bra bị te tua mà…

“Em lười giặt mà, hay để anh giúp em đi!” Anh né cô, đi ra sau ban công.

“Không không không, tự tôi làm được rồi — cô kinh hoảng đuổi theo, mới phát hiện đã có hai bộ quần lót và Bra nửa trong suốt sớm được giặt sạch, chỉnh tề phơi trên lan can, Bra phối hợp quần lót, quả thực đúng là cách thức quảng cáo của cửa hàng độc quyền về đồ lót.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.