Điệp Vương Hoặc Ái (Điệp Vương Đích Nhân Ngư Tân Nương)

Chương 39: Lửa giận của bắc dao quang



Bắc Dao Quang không phản ứng nhanh bắng Như Mặc, nên không thể nhìn khẩu hình mà biết Địch Tu Tư đang nói gì nhưng nhìn bộ dáng của hắn thì cũng biết nhất định là đã xảy ra chuyện.

Mà Như Mặc đã có sự suy đoán trong lòng nên khi nghe Địch Tu Tư nói thì không lộ ra sự kinh ngạc quá mức “ sao lại thế, sự tình phát sinh như thế nào, xảy ra khi nào, từ đầu đến cuối nói hết một lần cho ta nghe”

Địch Tu Tư bắt đầu đem chuyện từ khi hắn và Tuyết Kiều rời khỏi Xà sơn, hắn yêu thích Tuyết Kiều, rồi chuyện của Ngư Giao, Quỷ bà bà… không giấu diếm gì mà kể hết ra.

Từ trước giờ hắn chưa từng thẳng nói chuyện với người khác như vậy, nhưng lúc này hắn rất muốn nói ra, bởi vì hắn không còn chịu đựng được nữa, nếu có thể, hắn hi vọng có thể quay ngược thời gian để hắn không phạm phải những sai lầm như vậy, hắn sẽ không làm tổn thương Tuyết Kiều mà sẽ nắm chặt tay nàng nói cho nàng biết dù toàn bộ thế giới không tin nàng thì hắn cũng tin nàng.

Nếu là như vậy, hắn nghĩ Tuyết Kiều nhất định sẽ trợn to đôi mắt xinh đẹp, ôm chặt lấy hắn.

Địch Tu Tư thống khổ tưởng tượng, tình cảnh vốn nên ngọt ngào, hạnh phúc nhưng vì hắn thiếu lòng tin mà dẫn đến hậu quả như hôm nay.

Bắc Dao Quang rung động nhìn nước mắt của Địch Tu Tư rơi ra, nàng không nghe hắn nói, chỉ thấy miệng hắn không ngừng mở ra khép lại mà Như Mặc lúc này lại không thể giải thích và phiên dịch cho nàng nghe, cho nên nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn khuôn mặt thống khổ của Địch Tu Tư. Rốt cuộc nhịn không được, nàng vội lấy khăn tay trong ống tay áo ra “ Địch Tu Tư, ngươi đừng khóc a, Như Mặc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà hắn lại trở nên như vậy? Tuyết Kiều đâu? Nàng đã đi đâu? Thực sự là làm ta tò mò muốn chết a”

” Dao Quang, ngươi trước ngồi xuống, đừng nóng vội, một hồi ta sẽ nói cho ngươi nghe” trong lòng Như Mặc cũng không dễ chịu gì, nhưng hắn buộc phải tỉnh táo mà suy nghĩ.

Hắn không ngờ Địch Tu Tư lại yêu Tuyết Kiều, mà theo những gì Địch Tu Tư kể lại thì rõ ràng Tuyết Kiều cũng có tâm với hắn, chỉ là nàng không ý thức được mà thôi.

Nhưng vấn đề không chỉ là nói ra nguyên nhân làm bọn họ hiểu lầm mà chia cắt, vấn đề là Như Mặc thực sự đau đầu đó là Tuyết Kiều là một Nhân Ngư, đây là sự thật không thể chối cãi. Địch Tu Tư muốn thành thân với Tuyết Kiều, chung sống cả đời với nàng, chuyện này không chỉ là Như Mặc rúng động mà ngay cả Địch Tu Tư cũng không nghĩ đến một ngày hắn lại có ý nghĩ như vậy.

Như Mặc vốn cho rằng với tính cách ngây thơ của Tuyết Kiều và sự hoa tâm của Địch Tu Tư thì hai người bọn họ không có khả năng phát sinh tình cảm, không ngờ Tuyết Kiều lại có thể biến ra hai chân, rồi hai người bọn họ lại nảy sinh tình yêu nam nữ. Chuyện này biểu hắn làm sao không ngạc nhiên cho được.

Phải làm gì bây giờ?

Địch Tu Tư vì Tuyết Kiều mà giải tán hậu cung, dù cái chết của Chính Khả Xuân làm hắn hối hận và áy náy cô cùng nhưng cũng không từ bỏ ý định tìm kiếm Tuyết Kiều, có thể thấy rằng hắn đã thực sự động chân tình, chấp nhận vì phần tình cảm này mà trả giá tất cả.

Cho nên lúc này hắn đồng tình với Địch Tu Tư, cũng có chút mềm lòng nhưng đứng trên lập trường là ca ca của Tuyết Kiều thì hắn rất tức giận với những gì mà Địch Tu Tư đã làm. Trước giờ hắn chưa từng nói nặng muội muội một câu, thế mà nàng tới nơi này không được bao lâu thì mỗi ngày đều bị Địch Tu Tư hết rống lại mắng, cũng bị hắn ăn đến xương cốt không còn thế nhưng ở trước mặt bao nhiêu người hắn còn oan uổng, tổn thương nàng. Những chuyện này không phải chuyện của một nam nhân, một người biết yêu thực sự làm ra, cho nên hắn cũng rất tức giận Địch Tu Tư.

Nhưng dù hắn giận thế nào, tức thế nào đi nữa thì sự tình trước mắt cần phải làm là nhanh chóng tìm Tuyết Kiều về, còn chuyện yêu hận tình thù gì đó thì để cho hai bọn họ tự giải quyết với nhau. Nếu sớm biết mọi việc sẽ xảy ra như thế thì hắn nên cùng Bắc Dao Quang tới đây sớm hơn, có lẽ khi đó còn kịp ngăn cản sự tình, nói đến đây thì trách nhiệm của người làm ca ca như hắn cũng không nhỏ, vì muốn có thế giới hai người với Bắc Dao Quang mà vội đẩy Tuyết Kiều cho Địch Tu Tư.

“Địch Tu Tư, bây giờ ngươi tính làm gì?”

Địch Tu Tư ánh mắt kiên định nhìn Như Mặc “ ta sẽ nhanh chóng đi tìm nàng lần nữa, lần này, dù nàng muốn ta chết trước mặt nàng, ta cũng sẽ không để nàng rời đi. Thực xin lỗi, Như Mặc ta cô phụ sự tính nhiệm của ngươi, ta không có chiếu cố tốt cho Tuyết Kiều”

Như Mặc nghe hắn nói thì mày càng nhíu chặt lại “ Địch Tu Tư, ngươi biết không? trong lòng ta thực sự rất muốn hung hăng tát cho ngươi hai cái vì Tuyết Kiều đơn thuần vô tội, nhưng nhìn bộ dáng hiện tại của ngươi thì ta lại không thể ra tay, bởi vì ngươi hiện đã hối hận, tự trách đến mức sống không bằng chết. Tuyết Kiều không thể so với Ảnh Nhiên, Ảnh Nhiên làm cho Tuyết Ưng thiếu chút nữa lật tung trời lên mà tìm, càng không thể so Ảnh Nhiên với Tuyết Kiều, nàng nếu đi một mình thì ta còn yên tâm nhưng nay nàng lại đi cùng Minh Nhân, một Ngư Giao không biết tính tình thế nào, nếu lỡ Tuyết Kiều nghe lời hắn mà làm chuyện xấu thì sẽ khiến thiên địa dậy sóng lần nữa. Địch Tu Tư, trách nhiệm đó ta và ngươi phải gánh vác, chúng ta là đầu sỏ, bởi vì chúng ta đã gây tổn thương cho nàng”

“Như Mặc” Địch Tu Tư đột nhiên dùng sức nắm tay Như Mặc, miệng há ra như con cá giãy chết, hồi lâu mới khép lại “ tìm được nàng, nhất định phải tìm được nàng”

Câu này thì dù không nghe được, Bắc Dao Quang nhìn thấy cũng hiểu.

Như Mặc dùng sức gật đầu “ ta hiểu được, ngươi nhanh chóng thu xếp mọi việc trong tộc cho vào quỹ đạo đi, dù thế nào, chỉ cần có một chút tin tức của Tuyết Kiều ta cũng sẽ lập tức báo cho ngươi biết. Địch Tu Tư, ngươi không được tiếp tục làm tổn hại thân thể của ngươi, dựa theo tính cách của Tuyết Kiều, có gặp lại thì cũng chưa chắc nàng sẽ hết giận ngươi, đạo hạnh của ngươi bây giờ yếu như vậy, nàng chỉ động một ngon út thôi thì ngươi cũng tiêu đời, đến lúc đó chúng ta có muốn giúp ngươi cũng vô dụng, ngươi hiểu chưa?”

Địch Tu Tư cắn chặt răng gật đầu,” Ta hiểu được, Như Mặc, chỉ cần nàng nguyện ý cho ta cơ hội giải thích, nếu nàng đánh ta mà hết giận thì đều có thể, ta sẽ chú ý thân thể của mình”

“Địch Tu tư, con đường này ngươi đi sẽ rất vất vả, cho nên cần phải kiên trì” Như Mặc vỗ vai hắn, chính mình và Dao Quang trước kia cũng vì sự hiểu lầm mà xa cách nhau, trải qua trắc trở mới có thể ở bên nhau. Trong thiên địa đều biết hắn cưới một nữ tử nhân loại, nhưng Địch Tu Tư vĩnh viễn không thể nói cho người khác biết thê tử của hắn là một Nhân Ngư, mà Tuyết Kiều cũng không thể dùng thân phận là muội muội của hắn để sống cùng với Địch Tu Tư, như vậy là không công bằng với nàng. Hơn nữa nàng cũng không làm gì sai, sai là tổ tiên của nàng, thế nhưng mọi hậu quả lại bắt nàng gánh lấy, thế giới này ngay từ đầu đã không công bằng với nàng.

“Như Mặc, ngươi không phản đối?” Địch Tu Tư không dám tin, hắn đã chuẩn bị tinh thần để đón nhận sự tức giận và quở trách của Như Mặc, không ngờ hắn lại cổ vũ cho mình.

“Nếu sớm biết sự tình sẽ như vậy thì ta đã không để Tuyết Kiều đi theo ngươi, nhưng bây giờ tình hình đã đến mức này, chuyện không nên xảy ra cũng đã xảy ra, ta phản đối còn có ý nghĩa gì? Chỉ hi vọng các ngươi sẽ có một kết cục viên mãn, ngàn vạn lần đừng làm cho tình hình càng thêm phức tạp. Tuyết Kiều là muội muội của ta, còn ngươi là hảo bằng hữu của ta, hai người các ngươi không hạnh phúc thì ta và Dao Quang đều rất đau lòng, cũng cảm thấy áy náy. Nếu không phải trước kia ta để nàng đi theo ngươi thì cũng đến nông nỗi như bây giờ. Cho nên, Địch Tu Tư, cố gắng lên, đừng từ bỏ, cuối cùng thì một kẻ hoa tâm như ngươi cũng biết được tình cảm trân quý đến mức nào, tuy rằng phải trả giá rất lớn nhưng mà đáng giá”

” Như Mặc, cám ơn ngươi!”

Như Mặc đứng dậy “ ta và Dao Quang đi trước, ta nghĩ nha đầu Tuyết Kiều kia cũng chưa làm chuyện gì xấu đâu, đã hơn một năm rồi, thiên địa vẫn sóng yên gió lặng, dự theo tính cách của nàng, tuy khi tức giận không liền tìm tới ta nhưng khi đã suy nghĩ thông suốt thì nhất định sẽ đến Xà tộc tìm ta, cho nên bây giờ chúng ta về đó, nói không chừng nha đầu kia đã ở đó chờ chúng ta. Nếu là vậy thì ta sẽ lập tức thông báo cho ngươi, ngươi tự đi tìm nàng mà giải thích”

Địch Tu Tư không nói tiếng nào, chỉ cảm động gật đầu.

Như Mặc mang theo Bắc Dao Quang với một dấu chấm hỏi to đùng trên mặt đi ra tới cửa thì dừng lại nói “ ta đã nhìn qua cổ họng của ngươi rồi, không phải bị cái gì làm tổn thương mà nói không ra tiếng có lẽ vì trong lòng ngươi có vấn đề, sau khi chúng ta đi rồi, ngươi thả lỏng tâm tình một chút, có thể mọi việc sẽ khá hơn”

Địch Tu Tư lắc lắc đầu, tỏ vẻ không thèm để ý, miễn cưỡng nở nụ cười, có thể nói hay không đối với hắn không quan trọng, không nói càng tốt, sau này hắn sẽ không nói những lời làm tổn thương Tuyết Kiều nữa.

Như Mặc thấy hắn như thế thì chỉ biết lắc đầu, ôm lấy Bắc Dao Quang rời đi, trừ khi tìm được Tuyết Kiều, nếu không khúc mắc của Địch Tu Tư sẽ không được cởi bỏ.

“Như Mặc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Làm ta tò mò muốn chết, cứ thấy Địch Tu Tư khóc lóc, cái miệng không ngừng mở ra khép lại mà ta thì một chút chuyện cũng không biết” vừa rời khỏi Huyễn Điệp cốc, Bắc Dao Quang nhịn không được mà hỏi.

“Tuyết Kiều biến ra hai chân, Địch Tu Tư và nàng yêu nhau, sau đó vì một kẻ ác độc châm ngòi ly gián, làm cho Địch Tu Tư hoài nghi Tuyết Kiều, ở trước mặt các tộc nhân tổn thương nàng, Tuyết Kiều liền bỏ đi. Mọi chuyện xảy ra cách đây một năm, Địch Tu Tư khổ sở tìm kiếm khắp thiên địa cũng không tìm được Tuyết Kiều, nên tự trách mình, tự ngược đãi bản bản thân. Một kẻ chưa từng biết khổ vì tình bây giờ cũng đã nếm mùi đau khổ, thực sự không ngờ đối tượng làm cho hắn phải trả giá lại là Tuyết Kiều”

” Tuyết Kiều có chân? Thượng Đế a! chuyện tốt nha. Địch Tu Tư thật ngu ngốc, vì sao nam nhân luôn như vậy?khi xảy ra sự việc thì luôn hoài nghi nữ nhân. Tên hỗn đản Địch Tu Tư này, dám để cho Tuyết Kiều khóc, chết tiệt, nếu sớm biết hắn làm ra những chuyện như vậy thì đã hung hăng mắng hắn một trận, hắn nghĩ hắn khóc lóc một hồi là coi như xong chuyện sao? Một kẻ hoa tâm, lạm tình như hắn làm sao Tuyết Kiều lại thích hắn được. Không được, ta không đồng ý, Như Mặc chúng ta mau trở về đi”

Bắc Dao Quang đầu tiên nghe được Tuyết Kiều có chân thì vui mừng, nghe hết câu chuyện thì lửa giận bừng bừng.

Như Mặc đã sớm biết Bắc Dao Quang sẽ có phản ứng như vậy, sau trận chiến ở Tước Hoàng sơn, thấy Bảo Bảo, Mặc Mặc, Tuyết Ưng vất vả lắm mới bảo vệ được tình yêu của mình, trong lòng nàng đã xem tình yêu là một loại tình cảm cao thương nhất, thuần khiết và trân quý nhất nên nàng sao có thể chấp nhận chuyện Địch Tu Tư lạm tình bừa bãi như vậy, trước kia nàng nghĩ là do các nữ nhân của Huyễn Điệp tộc tình nguyện nhưng mà Tuyết Kiều thì khác. Tuy Bắc Dao Quang ở cùng Tuyết Kiều không bao lâu nhưng đã sớm xem nàng là thân muội muội, trong lòng nàng Tuyết Kiều thuần khiết không tỳ vết, bây giờ bị Địch Tu Tư ủy khuất còn xúc phạm như thế, làm sao nàng không giận cho được.

” Dao Quang, Địch Tu Tư hắn cũng biết sai lầm rồi, bộ dáng của hắn ngươi cũng thấy rồi đó, vì đối phó kẻ chủ mưu sau lưng mà hắn không tiếc mất đi ba ngàn năm đạo hạnh, hắn cũng đã giải tán tất cả các nữ nhân bên cạnh, lúc này hắn thật quyết tâm ở cùng một chỗ với Tuyết Kiều, cả đời chỉ có một nữ nhân là nàng, ngươi cũng đã nhìn thấy những giọt lệ đau lòng của hắn mà”

Như Mặc không thể không nói giúp Địch Tu Tư, tình cảnh của hắn đã đủ thảm rồi, nếu Bắc Dao Quang kiên trì không tha thứ cho hắn, đợi khi bọn họ thực sự tìm thấy Tuyết Kiều thì khẳng định nàng sẽ cực lực cổ vũ Tuyết Kiều từ bỏ Địch Tu Tư, nếu là vậy thì Địch Tu Tư chết chắc.

“Nếu ta sớm biết hắn vì làm nhiều chuyện xằng bậy như vậy mà khóc thì ta sẽ không đưa khăn tay cho hắn, hắn đa tình cho đã, rồi nói giải tán là giải tán, vậy những nữ nhân của hắn sẽ phải làm sao? Hắn có hỏi ý các nàng không? trước giờ ta mặc kệ hắn vì đó là cuộc sống của hắn, không liên quan gì tới ta, hôm nay hắn muốn kết hôn với ai, ta cũng không để ý, nhưng chỉ có Tuyết Kiều là không được. Hắn ủy khuất nàng, làm cho nàng khóc, mà nàng bỏ đi đã một năm, hắn cũng không thèm đến Xà sơn báo cho chúng ta một tiếng, nếu không phải hôm nay chúng ta đột nhiên đến chơi thì không biết hắn còn giấu đến bao giờ? Năm mươi năm hay là một trăm năm? Tóm lại, ta không đồng ý, hận chết ta”

Bắc Dao Quang nhất thời phát hỏa, dựa cái gì nam nhân chỉ cần một câu lãng tử hồi đâu thì nữ nhân sẽ xem đó là chuyện vui mừng chứ? Như Mặc của nàng, còn có Bảo Bảo, Thanh Liên, Mặc Mặc, Vân Thư, Ảnh Nhiên, Tuyết Ưng, những nam tử đó người nào không danh tiếng vang dội trong thiên địa? người nào không tài mạo, anh tuấn, phong tình vạn chủng? nhưng đã nhiều năm qua vẫn không thấy bọn họ thay đổi tình cảm của mình. Ngay như Thanh Liên dù bị Bảo nha đầu lừa về là vương phu thì ở trước mặt người khác cũng tận lưc che giấu mị lực và hương khí của mình, như vậy dựa vào cái gì mà một kẻ tự kỷ, lạm tình như Địch Tu Tư lại muốn tất cả mọi người trong thiên hạ phải vây quanh hắn?

Hưởng thụ hết hàng vạn hàng nghìn ôn nhu xong lại tham luyến Tuyết Kiều thanh thuần nên muốn hồi tâm sao? Đâu có dễ như vậy.

” Dao Quang, ngươi đừng kích động, ngươi đừng kích động, ngươi hỏi thì ta mới nói. Nếu ngươi bình tĩnh suy nghĩ lại thì thấy thực ra Tuyết Kiều không thích thì Địch Tu Tư có thể ép buộc nàng sao? Cho nên hai người là lưỡng tình tương duyệt, mà chuyện hiểu lầm cũng khó tránh khỏi, ngươi bảo hộ Tuyết Kiều một lần, có thể bảo hộ cả đời sao? Nàng là muội muội ta, ta cũng yêu thương nàng, nhưng nàng là nữ hài tử, nàng cũng có một người yêu thương nàng, cần một bả vai để nàng dựa vào, có đúng không? trước kia Địch Tu Tư đúng là đa tình nhưng hắn cũng giống như một đứa nhỏ bị người lớn làm hư, bởi vì chưa có ai làm cho hắn ý thức được tình yêu phải cần cố gắng mới có được, hắn vẫn cho rằng sống như vậy chính là tình yêu. Dao Quang, ta thừa nhận là hắn không tốt, nhưng ngươi sao không đổi góc nhìn, dùng sự bao dung của ngươi đối với Bảo Bảo và Mặc Mặc mà đối với Địch Tu Tư chứ?”

Thanh âm của Như Mặc như nước chảy vào lòng Bắc Dao Quang, làm cho tâm tình của nàng bình tĩnh lại, cũng ý thức là mình quá kích động, nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu.

” Dao Quang, ngươi nghĩ lại xem, trước kia ta cũng không hiểu thế nào là tình yêu, chính ngươi đã kiên nhẫn đối với ta, chúng ta cũng trải qua sự xa cách mà vì sự chia lìa đó mới khiến ta thức tỉnh, cẩn thận suy nghĩ lại cảm xúc và tình cảm của mình, mà hiện tại Địch Tu Tư vì oan uổng Tuyết Kiều, làm nàng bỏ đi, hắn ngoài trừ tưởng niệm nàng thì còn tra tấn bản thân, bộ dáng tiều tụy đó của hắn là giả sao? Cho nên đừng vội phán tội chết cho Địch Tu Tư như vậy, nếu ngay cả ngươi cũng không giúp hắn thì khả năng Tuyết Kiều tha thứ cho hắn lại càng thấp, chúng ta thử suy nghĩ một chút xem, làm cho cho bọn họ hạnh phúc chẳng phải là điều chúng ta mong muốn sao? Chúng ta ước định với nhau nhé”

“Ước định thế nào?”

” Nếu Tuyết Kiều cũng yêu Địch Tu Tư, như vậy ngươi đáp ứng ta, cùng lắm chỉ có thể giúp Tuyết Kiều khảo nghiệm kiên định và tình yêu của Địch Tu Tư, không được ở trước mặt Tuyết Kiều nói gì đó, nếu nàng không thương hắn thì ta đáp ứng ngươi, ta và ngươi sẽ làm Pháp Hải thối chia rẻ uyên ương, được không?”

Nói đến ba chữ Pháp Hải thối thì Như Mặc chun mũi lại làm Bắc Dao Quang bật cười, khuôn mặt không còn cau có nữa, nũng nịu dựa vào ngực Như Mặc “ biết ngươi nhất định giúp cho tên tiểu trùng tử hoa tâm kia mà, được rồi, ta đáp ứng ngươi, nếu Tuyết Kiều thương hắn, ta sẽ không phá đá, nếu không thì đến lúc đó ngươi đừng mềm lòng nha”

“Được, ta hứa với ngươi, Dao Quang, ngươi có biết bây giờ ngươi giống con gì không?”

“Con gì?”

” Gà mái a” Như Mặc lớn tiếng nói.

“Được ha, thối Như Mặc, dám nói ta giống gà mái, ngươi cũng đừng quên Tuyết Kiều là muội muội ngươi, coi như là em chồng ta, mà ta vừa là chị dâu vừa là tỷ tỷ, nói thế nào thì cũng xem như là nhà mẹ đẻ của nàng, giúp nàng thì có gì không đúng?”

“Đúng, đâu có nói ngươi không đúng, sau này chúng ta cùng giúp nàng được không?”

“Thực ra không phải ta chán ghét Địch Tu Tư, chỉ là không thích hắn hoa tâm như vậy, bây giờ nói hoàn lương là hoàn lương, phải cho hắn một chút giáo huấn để sau này khỏi chứng nào tật đó, ta v64n còn ghi ơn chuyện năm đó hắn sẵn lòng đưa ra nội đan để bảo trụ con chúng ta, ngươi cho rằng ta là kẻ có ơn mà không báo sao? Nhưng mà dùng hạnh phúc của Tuyết Kiều để hồi báo thì ta không nỡ, Như Mặc, ta có phải là một nữ nhân xấu không?”

” Ngốc nương tử, ngươi đương nhiên không phải phá hư nữ nhân, thế giới này làm sao còn tìm được nữ nhân nào tốt như ngươi chứ, đừng nghĩ nhiều, chuyện của Địch Tu Tư và Tuyết Kiều để bọn họ tự giải quyết được không?”

” Ân! Hảo!”

Hai thân ảnh ôm nhau, cùng biến mất ở phía chân trời

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.