Khi giọt nước mắt của Tuyết Kiều rơi trúng mu bàn tay thì Địch Tu Tư mới như tỉnh mộng, dùng khẩu hình nói cho nàng biết không cần quá lo lắng, dù không thể dùng hai tay để ôm nàng thì hắn vẫn còn một tay mà.
Ôm lấy nàng, nhẹ nhẹ vỗ lên lưng nàng an ủi, trong lòng không ngừng nói ta không sao, ta tốt lắm, ta không có việc gì, ngươi đừng khóc được không?
Tuyết Kiều dùng sức ôm lại hắn “ thực xin lỗi, Địch Tu Tư, ta thật vô dụng, rất vô dụng, vì sao lại không chữa được tay của ngươi? Cả cổ họng của ngươi cũng vậy? Địch Tu Tư, ta không nên đánh gãy tay ngươi, không nên”
Địch Tu Tư nghe tiếng khóc của nàng, từng câu từng chữ đều in sâu vào lòng hắn, có được những lời đó của nàng thì hắn có không nói được, bị phế một cái tay cũng không tính là gì.
Nhẹ nhàng đẩy nàng ra một chút, dùng tay trái hoàn hảo lau nước mắt cho nàng, cảm giác chất lỏng ấm áp thấm vào lòng bàn tay làm cho hắn kinh ngạc, vui mừng nói “ Tuyết Kiều, ngươi xem, ngươi nhìn thấy không? nước mắt của ngươi, nước mắt của ngươi không còn ngưng kết thành trân châu nữa, điều đó có nghĩa là ngươi không khác gì nhân loại phải không? ngươi xem, là thật”
Tuyết Kiều cũng kinh ngạc quên khóc, nhìn Địch Tu Tư đang lau nước mắt cho nàng, ánh mắt lóe lên sự phức tạp, đáng tiếc Địch Tu Tư không phát hiện ra
Nàng dùng sức gật đầu, đưa tay ôm mặt của Địch Tu Tư “ Địch Tu Tư, nếu ta không còn là ta, ngươi vẫn thích ta sao?”
Địch Tu Tư không nói gì mà chỉ gật đầu, dùng bàn tay cố định mặt của nàng, rồi tiếp tục lau nước mắt cho nàng, nhẹ nhàng hôn lên ánh mắt xanh biếc của nàng, sau đó gằn từng chữ một “ Tuyết Kiều, ta yêu ngươi, thực sự rất yêu ngươi, Minh Nhân nói sở dĩ ngươi biết Vân Tây là nữ nhân xấu vì ngươi có thể nhìn thấy tâm của nàng ta đã trở nên đen, như vậy bây giờ ngươi thử nhìn vào lòng ta đi, coi có phải ta đang nói dối ngươi không?”
Tuyết Kiều nhìn miệng hắn, nhìn ánh mắt hắn thì biết hắn rất chân thành, nước mắt cũng không tự chủ mà lại rơi xuống, ôm chặt cổ Địch Tu Tư “ Địch Tu Tư, ta cũng vậy, ta cũng vậy, ngươi phải tin tưởng ta, vĩnh viễn tin tưởng ta, ngươi phải tin là ta sẽ không hại ngươi, sẽ không, vĩnh viễn phải nhớ cho kỹ”
Địch Tu Tư cảm thấy Tuyết Kiều có chút thay đổi, thích khóc lóc hơn trước nhưng lại không biết vì sao lại vậy, chỉ nghĩ là nàng thấy hắn bị thương quá nặng nên mới thương tâm, Địch Tu Tư tự trách, càng ra sức gật đầu, hận không thể moi trái tim ra cho nàng thấy.
” Đi thôi, chúng ta đi thông tri cho Vân Thư ca ca và Mặc Mặc, ngày mai, sau khi chúng ta thành thân xong thì ta đã chân chính trở thành thê tử của ngươi, Địch Tu Tư, ngươi có cao hứng không?” Tuyết Kiều một tay nắm tay Địch Tu Tư, một tay lau nước mắt, miệng hỏi.
Địch Tu Tư gật đầu,” Cao hứng, ta thật cao hứng, ta chờ ngày này đã hai năm, rốt cuộc cũng đã chờ được, nhưng mà ta bây giờ càng thêm không xứng với ngươi”
Tuyết Kiều dùng ngón tay chặn miệng hắn lại “ không cho nói, nếu nói không xứng thì người đó chính là ta, lòng ngươi rất lương thiện, đối xử với mọi người cũng rất ôn nhu, ngươi chưa từng hại ai, mà ta lại là một Nhân Như, một Nhân Ngư tội ác tày trời, một sinh vật làm cho cả thiên địa đều sợ hãi, ngươi dám lấy ta làm thê tử thì đã là hạnh phúc nhất đời ta rồi, sao còn có thể nói ngươi không xứng với ta chứ?”
Địch Tu Tư lập tức ra sức lắc đầu, tuy nói không ra tiếng nhưng miệng vẫn không ngừng khép lại mở ra “ Tuyết Kiều, ta không cho phép ngươi nói như vậy, ta thừa nhận lúc đầu ta có sợ hãi thân phận Nhân Ngư của ngươi, nhưng theo thời gian chúng ta sống bên nhau, chẳng lẽ ngươi không cảm nhận được ta không xem ngươi là người có năng lực mạnh hơn ta sao? Ta chỉ xem ngươi là một nữ nhân, một nữ nhân rất đơn thuần, thiện lương, cho nên ta mới không hề cố kỵ mà rống ngươi, mắng ngươi là Nhân Ngư ngu ngốc, Tuyết Kiều ngu ngốc…Tuyết Kiều, ta không phải là một người tốt như ngươi nói, ta cũng không phải là một nam nhân ôn nhu, nhưng vì ngươi, ta nguyện ý thay đổi, chỉ hi vọng có thể mang lại hạnh phúc cho ngươi. Dao Quang nói đúng, vì ngươi là duy nhất trên thế giới này cho nên ngươi trân quý hơn bất kỳ ai, ngươi biết không? đã rất nhiều lần ta hận chính bản thân mình, hận mình sao không suy nghĩ chín chắn một chút, nhận ra tình cảm của mình sớm một chút, như vậy sẽ không làm ngươi tức giận mà rời bỏ ta, khi đó, ta mới biết ngươi quan trọng với ta biết bao nhiêu, Tuyết Kiều, có thể làm bạn với ngươi cả đời thì đó là vinh hạnh của ta, cho dù phải trả giá thế nào thì đó vẫn là vinh hạnh của ta”
” Địch Tu Tư, ngươi ngu ngốc, ngươi mới là ngu ngốc, cho dù cùng ta một chỗ, ngươi sẽ chết, ngươi cũng muốn theo ta cùng nhau sao?” Tuyết Kiều thật vất vả mới ngừng khóc, nhìn chăm chú vào miệng Địch Tu Tư, thấy hắn cũng nhịn không được mà hai mắt đỏ hoe thìn nàng lại khóc tiếp
” Cho dù sẽ chết,, ta cũng không hối!” Địch Tu Tư không chút do dự gật đầu, chết hắn cũng không sợ, hai năm qua đã đủ cho hắn biết đau khổ so với chết còn khó chịu hơn gấp trăm ngàn lần.
Tuyết Kiều không có nhiều lời, chỉ kéo hắn bay lên, Địch Tu Tư cũng không hỏi nàng muốn đưa hắn đi đâu, mặc kệ nàng muốn dẫn hắn đi đâu, hắn đều không chùn bước mà đi cùng nàng.
Thân ảnh hai người bay trên không trung, mỗi khi tạm dừng lại thì lại có cảm giác như đi vào một không gian mới, nhìn thấy mọi sự vật đều khác biệt, điểm duy nhất giống nhau là những nơi họ nhìn thấy, văn minh của nhân loại thụt lùi lại chứ không phải là tiến lên.
Phong cảnh cũng thay đổi theo không gian, Địch Tu Tư nhìn về phía Tuyết Kiều, cảm thấy nàng quả thật có gì đó biến đổi, hơi thở không còn trong suốt như trước mà mơ hồ như bị một tầng sương mù bao phủ, khuôn mặt, khóe miệng kia rõ ràng là của Tuyết Kiều hắn yêu nhất nhưng lúc này hắn lại cảm thấy nàng có chút thâm trầm và nghiêm túc.
Tựa hồ như cảm giác được hắn đang nhìn, Tuyết Kiều liền quay sang nhìn hắn, thản nhiên cười “ Địch Tu Tư, ngươi sợ hãi sao? Ta muốn mang ngươi đi xem vài thứ, nếu ngươi sợ, không muốn đi thì ta sẽ đưa ngươi về thế giới của ngươi”
Cái gì mà thế giới của hắn? Địch Tu Tư ngạc nhiên vì hình dung của nàng, có chút bất an,liền nắm chặt tay nàng, lắc đầu “ ta muốn ở cùng một chỗ với ngươi, mặc kệ là ngươi muốn đi đâu”
” Hảo! Vậy ngươi cũng đừng hối hận, ta sẽ không cho ngươi cơ hội hối hận, nếu ngươi lừa ta, ta sẽ tự tay đem ngươi…” còn chưa nói hết thì Địch Tu Tư đã gật đầu, Tuyết Kiều, sự thống khổ như vậy, một lần là đủ rồi, ta không muốn ngu ngốc thêm nữa.
Thời gian tựa hồ như liên tục lui lại, chung quanh bọn họ dòng sông chảy xuyên qua núi, còn có các quả cầu bay tới bay lui trên không trung, màu sắc lung linh, đẹp không tả xiết, nhưng nhìn thấy quả cầu rơi xuống, phát ra uy lực và lực sát thương cực lớn thì hắn liền ngây người, khắp nơi đều vang lên tiếng nổ rất to, tuy không nghe thấy âm thanh nhưng nhìn cảnh tượng đó cũng có thể hình dung được.
” Đây là lần thiên địa thần ma đại chiến lần thứ hai, lúc này, bộ tộc Nhân Ngư của ta gần như đã bị tuyệt chủng” thanh âm của Tuyết Kiều xa cách như từ chân trời truyền đến, Địch Tu Tư rung động nhìn một quả quang cầu thật lớn hủy diệt ngọn núi và dòng sông trước mặt bọn họ, phút chốc tất cả đều trở nên hoang tàn.
Mà Tuyết Kiều lại nói đó chính là thần ma đại chiến lần thứ hai sao? Nếu như vậy thì lần thứ nhất còn kinh khủng, tàn khốc đến mức nào, hắn không dám nghĩ tiếp nữa.
Rất nhanh, những quả quang cầu đầy màu sắc hoa lệ chung quanh bọn họ liền biến mất, Địch Tu Tư còn chưa kịp tiêu hóa thì bọn họ đã bước vào một thế giới xám trắng, hồi sau lại trở thành hắn ám vô tận, Địch Tu Tư vốn nghĩ hắc ám này rất nhanh sẽ biến mất, không ngờ nó vẫn cứ tồn tại như vậy.
Bốn phía đen đặc, hơi thở lạnh như băng, làm cho Địch Tu Tư có chút hít thở không thông, hắn muốn lên tiếng nhưng lại nhớ mình đã mất đi âm thanh, tựa hồ như nhận ra sự bất an của hắn nên Tuyết Kiều lại lên tiếng “ đây là sau cuộc đại chiên thần ma lần đầu tiên, nhân gian vượt qua thời kì hắc ám, lúc tất cả các sinh mệnh cơ hồ đã kết thúc, sau đó lại sinh ra trong mảnh hắc ám này, từ đó lại tiếp tục sinh sôi, phát triểu. Chờ khi xuyên qua mảnh hắc ám này, ta sẽ cho ngươi nhìn thấy cố hương của ta, đó là thời kì xinh đẹp nhất mà cũng an bình nhất của vũ trụ, ta muốn ngươi tận mắt nhìn thấy, sự thật đã bị mai một, vặn vẹo đến thế nào”
Địch Tu Tư nghe âm thanh bình tĩnh lại mang theo oán hận sâu đậm của Tuyết Kiều thì biết Tuyết Kiều hiện tại nắm tay hắn đã không còn là Tuyết Kiều trước kia.
Tuyết Kiều trước kia đơn thuần, thuần khiến, thiện lương mà Tuyết Kiều lúc này dường như đã nhớ lại gì đó, có lẽ là những sự kiện trong quá khứ, cũng có thể còn nhiều hơn nữa, nhưng dù có là gì thì hắn đều biết Tuyết Kiều đơn thuần trước kia sợ là không thể quay về được nữa.
Cũng trong giây phút này, Địch Tu Tư rốt cuộc cũng biết Tuyết Kiều mang hắn đi đâu, nàng chính là mang hắn xuyên ngược thời gian, trở về thời đại nguyên thủy cách đây không biết bao nhiêu vạn năm
Khi một mảng xanh mướt, tinh khiết xuất hiện trước mắt Địch Tu Tư, hắn cảm thấy như được tái sinh lần nữa, so với khung cảnh hắc ám vừa rồi thì nơi đây đẹp đến không thể tưởng tượng nổi, bầu trời và mặt đất như gắn với nhau bằng những sợi mây trắng như tơ nõn, núi cao soi bóng xuống mặt hồ xanh biếc, trên mặt đất có rất nhiều loại động vật xinh đẹp đi lại, chơi đùa vui vẻ, những con cá xanh, đỏ đủ màu thỉnh thoảng lại búng mình lên khỏi mặt nước, gió thổi vi vu, lá cây xào xạc, có một hai chiếc nhẹ nhàng rơi xuống mặt hồ liền bị một chú cá đớp lấy.
Khung cảnh an bình mà xinh đẹp giống như một nơi thế ngoại đào nguyên, Địch Tu Tư chưa từng thấy thế giới nào bình an, hài hòa đến vậy, Tuyết Kiều mang hắn nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, giống như là đang đi tuần tra nơi mặt đất, trên mặt hồ không phản chiếu hình ảnh của bọn họ, làm cho Địch Tu Tư biết rằng bọn họ chỉ là những khán giản đứng bên ngoài nhìn xem chứ không phải là những nhân vật chính trong thế giới xinh đẹp này.
Khi hắn và Tuyết Kiều thực sự đáp xuống bên cạnh một bờ sông dài, Địch Tu Tư còn mơ hồ cảm nhận được độ mềm dẻo của cỏ dưới bàn chân, rừng rậm um tùm, xanh biếc trải dài bên cạnh bờ sông, có rất nhiều người đang tụ tập, có nam, nữ, có người lớn, có trẻ con, mà dung mạo của mỗi người bọn họ đều xinh đẹp tuyệt trần.
Có người đang cầm một cái rổ, bên trong đựng một loại trái cây xanh biếc, một đứa nhỏ vấp hòn đá bị té ngã, nhất thời khóc rống lên, nước mắt liền ngưng kết hóa thành những viên trân châu xinh đẹp, tình cảnh đó làm cho Địch Tu Tư giật mình, chẳng lẽ bọn họ đều là Nhân Ngư sao?
Một thiếu phụ trẻ tuổi, mỉm cười từ ái tiến lại bến được trẻ lên, đặt hắn ngồi trên đùi mình, biểu tình ôn nhu y như một mẫu thân tốt nhất thế giới, một đàn nai đột nhiên chạy từ trong rừng ra, không hề sợ hãi mà chạy đến liếm lên người tiểu nam hài, làm cho nó thấy nhột mà cười phá lên, làm cho mọi người nhịn thấy cũng nhịn không được mà mỉm cười.
Mẫu thân đứa nhỏ kia tựa hồ như cảm kích mà sờ đầu con nai, lấy từ trong rổ ra hai trái cây, mỗi người chia nhau phân cho hai con nai con, nai con ngậm trái cây vui vẻ chạy đi. Khung cảnh an lành lại hài hòa làm cho Địch Tu Tư muốn rơi lệ, rốt cuộc hắn cũng lờ mờ đoán được Tuyết Kiều muốn cho hắn xem cái gì, đó chính là cuộc sống của Nhân Như.
Bọn họ trân trọng người nhà của mình, bọn họ không có dấu hiệu ăn thịt người gì cả, nước mắt bọn họ chảy ra là thật tình, cho nên mới trong suốt lóa mắt, cho nên mới ngưng kết thành trân châu, bọn họ căn bản không phải là những kẻ có ý định hủy diệt thế giới gì cả, bọn họ chung sống hòa hợp với những động vật khác…Địch Tu Tư hoàn toàn tin tưởng vào những gì mình nhìn thấy trước mắt.
Sau đó hắn lại liên tưởng tới những truyền thuyết được truyền trong thiên địa, rằng bộ tộc Nhân Như đáng sợ thế nào, hung ác ra sao và những lời mắng chửi, vu oan, vặn vẹo hình ảnh của bọn hò, Địch Tu Tư liền biết cuộc sống hòa bình nơi đây đã bị những kẻ có dã tâm thao túng và phá hủy.
Hắn bắt đầu có chút sợ hãi, muốn nói chuyện với Tuyết Kiều, nhưng bàn tay của hắn đang nắm tay nàng cũng bị nàng nắm lại thật chặt, cho nên không thể viết chữ, mà miệng hắn thì lại không thể pháy ra âm thanh. Tuyết Kiều thì như đang nhìn thấy những người thân nhất của mình, nên cứ chăm chú nhìn từng người, từng người một, cũng không để ý là Địch Tu Tư đang muốn nói chuyện, hắn chỉ có thể bị động nhìn những người của tộc Nhân Ngư đi vào dòng sông, không chút do dự mà hóa ra những cái đuôi cá xinh đẹp, được ánh nắng phản chiếu càng thêm mỹ lệ, tư thế của bọn họ cũng thật đẹp, bọt nước văng tung tóe, ngay cả nam hài vừa té ngã cũng cười đến vui vẻ.
Tuyết Kiều nắm tay Địch Tu Tư tiếp tục đi về phía trước, không gian trở nên u ám. Địch Tu Tư ngẩng đầu nhìn lên thì cảm thấy dường như trên không trung có vô số cắp mặt ác ma đang nhìn chằm chằm xuống mặt đất, mà Tuyết Kiều bước đi càng lúc càng nhanh, gần như là kéo hắn bỏ chạy.
Mà trong lúc bỏ chạy thì những hình ảnh hiện lên chung quanh lại làm cho Địch Tu Tư ấn tượng sâu sắc, trong đó có cảnh vài người mặc xiêm y vân nghê tuyết trắng giao tiếp thân thiết với người của bộ tộc Nhân Ngư, sau lại lấy những giỏ trái cây màu đỏ để lừa đổi lấy những viên trân châu xinh đẹp của bọn họ, còn có hình ảnh có người đem trân châu nhét vào miệng, sau đó lại xuất hiện rất nhiều người xa lạ trong bộc tộc Nhân Ngư, bọn họ cùng nhau trò chuyện vui vẻ, cùng nô đùa, cùng ngịch nước…Đó có thể là Phệ Linh Giao thế hệ đầu tiên, cũng không phải là loại sinh vật có hình dáng đáng sợ như trong truyền thuyết, mà là những sinh vật cũng rất xinh đẹp, hắn còn thấy một nữ tử giao loại cùng một nam nhân của tộc Nhân Ngư ôm hôn nhau thắm thiết…
Những hình ảnh đó làm cho Địch Tu Tư chấn động, cũng thay đổi suy nghĩ về cái gọi là thần ma đại chiến.
Lẽ ra hắn phải nên sớm nghĩ ra mới đúng, nếu bộ tộc Nhân Ngư hung tàn, ăn thịt sinh linh thì làm sao bọn họ có thể giao phối với sinh vật khác để sinh ra Ngư Giao chứ?
Mà những sinh vật như Phệ Linh Giao lẽ ra phải được gọi bằng một cái tên khác, hay hơn, đẹp hơn.
Địch Tu Tư không thể tiếp tục suy nghĩ được nữa, bởi vì Tuyết Kiều đột nhiên kéo hắn chạy nhanh hơn, giống như phải bỏ chạy trước một tai nạn hay kẻ đại địch nào đó.
Theo sự khẩn trương của nàng, Địch Tu Tư cũng guồng hai chân chạy nhanh hơn, đến lúc này hắn lại thấy may mắn vì bị tàn phế là cái tay chứ không phải chân, nếu không thì hắn đã không thể theo kịp Tuyết Kiều.
Tuyết Kiều chạy càng lúc càng nhanh, hình ảnh cũng càng lúc càng hỗn độn, Địch Tu Tư nhìn thấy những người mặc xiêm y vân nghê vốn có giao hảo với bộ tộc Nhân Ngư giờ lại đứng trên cao, không ngừng vung tay xuống mặt đất, theo đó những quả cầu năng lượng cũng được tung ra, mang theo sự hủy diệt, mà mặt đất bên dưới cũng bắt đầu chấn động, nham thạch trào ra, bao phủ tất cả.
Trong nháy mắt, dòng sông trở nên khô cạn, mặt đất nứt nẻ, mặt đất vốn xinh đẹp, anh lành chỉ trong một thời gian ngắn đả trở thành tử địa.
Địch Tu Tư cảm giác được sức nóng đang tỏa ra, đập vào mặt, nhưng muốn nướng hắn cháy thành tro, có rất nhiều tộc nhân Nhân Ngư vì không kịp phòng bị mà bị thương, những số khác thì đang tìm cách phản công nhưng rời khỏi mặt nước, năng lực của bọn họ cũng giảm đi rất nhiều, hơn nữa lửa lại chính là khắc tinh của bọn họ, Địch Tu Tư cũng nhìn thấy nam hài hắn nhìn thấy lúc trước đang thất thanh gọi mẹ, mà mẫu thân của hắn đang thống khổ cùng không cam lòng nhìn hắn, rồi ngay cả tiểu nam hài cũng hóa thành tro bụi, nụ cười ôn nhu không bao giờ còn nữa.
Nước mắt của Địch Tu Tư đã sớm tràn mi, hắn hận mình không thể kêu cũng không thể động, ngay cả việc muốn giúp cho đứa nhỏ kia cũng không làm được, đây là những gì Tuyết Kiều muốn cho hắn nhìn thấy sao? Tuyết Kiều muốn cho hắn biết bộ tộc Nhân Ngư bị hủy diệt không phải vì bọn họ hung tàn, độc ác mà chính vì sự tham lam và ích kỷ của bọn tiên ma, bọn họ chính là hung thủ tạo nên thảm họa diệt tộc của Nhân Ngư. Hắn nhìn thấy, hắn biết được nhưng bản thân hắn lại không thể làm được chuyện gì cho bọn họ.
Bộ tộc Nhân Ngư thiện lương vào lúc này mới biết mình bị những kẻ mà mình cho là bằng hữu tốt bán đứng và hãm hại, nhưng muốn ngăn lại mọi chuyện thì đã quá muộn, cho nên mới đem sự tức giận phát tiết ra ngoài, ngoài ra bọn họ không biết làm gì hơn nữa, vì thế oán khí mới ngưng kết thành những đạo ánh lửa màu đỏ, ăn mòn tất cả những tâm linh còn sót lại của các sinh vật khác, đem sự tuyệt vọng và khôn cam lòng của bọn họ rót vào mặt đất, cuối cùng hình thành nên cái gọi là thần ma đại chiến, khiến cả thế giới chìm vào hắc ám hơn mười vạn năm.
” Địch Tu Tư, ngươi nhìn thấy rồi sao? Chính những kẻ gọi là tiên ma đã hủy diệt chúng ta, so với chúng ta thì ai đáng sợ hơn? Là nhân loại, tiên nhân hay là yêu ma?” Tuyết Kiều xoay người, vẻ mặt xanh mét, đôi mắt xanh biếc phát ta hận ý, làm cho Địch Tu Tư lo lắng, sợ nàng sẽ làm ra việc ngốc nghếch gì.
Lo lắng nắm chặt tay nàng, dùng sức muốn ôm nàng vào lòng, không muốn để nàng tiếp tục nhìn thấy thảm cảnh kia, nhưng không thể che giấu được hết, mỗi một tiếng kêu la tuyệt vọng trước khi chết lại như một mũi dao khoan vào lòng hắn và Tuyết Kiều, hắn thấy nhiệt huyết sôi trào, hận không thể giết chết những kẻ đã gây ra thảm cảnh này, nhưng mà mọi sự đã an bài, hiện tại trong thế giới này đã không còn bộ tộc Nhân Ngư nữa, cho dù Tuyết Kiều muốn hủy diệt thiên địa lần nữa thì cũng có thay đổi được gì đâu.
Ngoài trừ mang theo hận ý vĩnh viễn không thể cởi bỏ được, hóa thành tro mà tiêu tán trong vũ trụ thì không có gì hơn thế nữa, mà kết quả nhưng thế rất thống khổ, sao hắn có thể để cho Tuyết Kiều hắn yêu đi vào con đường đó chứ? Hắn không đồng ý, cho nên dù có chết hắn cũng không buông tay Tuyết Kiều.
” Địch Tu Tư, ngươi xem, đó là cha ta, mẹ ta, còn có ông nội của ta, ngươi nhìn thấy không?” Tuyết Kiều đột nhiên chỉ ta vào một khu vườ nho nhỏ cách đó không xa, một lão nhân với cái đuôi cá màu hồng đang ra sức ngăn cản những ngọn lửa sáng đầy trời, còn có một thiếu phụ xinh đẹp mỹ lệ, có khuôn mặt giống y chang Tuyết Kiều, không cần nói thì Địch Tu Tư cũng biết đó là mẫu thân của nàng, còn nam tử cao lớn tuấn lãng, thần tình có vẻ cứng cỏi kia chắc chắn là cha của nàng rồi.
Địch Tu Tư dùng sức gật đầu, càng nắm chặt tay Tuyết Kiều, cảm giác như có chuyện không hay sắp xảy ra, trong lòng không ngừng hô to gọi nhỏ, Tuyết Kiều, đừng làm chuyện điên rồ, đừng, mặt thì lo lắng và thống khổ nhìn Tuyết Kiều, muốn đứng chắn trước mặt nàng, không để nàng nhìn thấy những cảnh không nên thấy, Tuyết Kiều thấy hắn khẩn trương như vậy thì nở nụ cười, mà so với khóc còn làm Địch Tu Tư tan nát cõi lòng hơn.
“Tuyết Kiều, ngươi muốn làm gì? Không cần, ngươi còn có ta, ngươi quên rồi sao? Ngày mai chúng ta sẽ thành thân, ngươi nói ngươi không chê bai ta, muốn thành thân với ta, ngươi đã nói mà, những thống khổ này hãy coi như là quá khứ đi, từ giờ về sau dù có bao nhiêu thời gian, cũng có ta bên cạnh ngươi, Tuyết Kiều, xin ngươi”
Địch Tu Tư mở miệng, không tiếng động, chân thành nói với Tuyết Kiều, lại sợ nàng không hiểu nên không ngừng lặp lại để nàng thấy rõ tâm ý của hắn
“Địch Tu Tư, ông nội, cha mẹ ta vì giữ lại ta mà đã hi sinh, ta không thể cứu bọn họ, thực sự không thể cứu được, bọn họ giữ lại mạng của ta là muốn ta không nên tin tưởng bất kỳ ai nữa, tất cả tiên ma đê tiện đã phản bội và hủy diệt chúng ta, ta cũng muốn hủy diệt hết tất cả, nhưng mà Địch Tu Tư, ta không phục, ta thực vô dụng, ta thích ngươi, yêu ngươi, cũng thích ca ca, Thanh Liên ca ca, Vân Thư ca ca…thích mỗi một người các ngươi, ta nhìn thấy tâm của mọi người, ta biết có những loại người không nên tồn tại trên thế giới này nhưng mà các ngươi, dù thế nào ta cũng không thể hủy diệt được, nhưng nếu không hoàn thành tâm nguyện của ông nội và cha mẹ thì ta đã phụ lòng bọn họ, như vậy sự hi sinh của bọn họ là vô ích, cho nên Địch Tu Tư, ngươi quên ta đi, để cho ta chết đi trên chính nơi ta đã sinh ra, chỉ cần ta chết đi thì những cấm chế trên người ngươi cũng sẽ được cởi bỏ, ngươi cứ coi như mọi chuyện là một giấc mộng phù hoa, coi như chưa bao giờ quen biết ta, nếu ca ca có hỏi thì nói với hắn từ bây giờ về sau thực sự sẽ không còn Nhân Ngư tồn tại nữa”
Nói xong thì bàn tay vốn bị Địch Tu Tư nắm chặt không biết như thế nào đã tuột khỏi tay hắn, nhìn lại hắn một lần nữa rồi nhẹ nhàng xoay người rời đi, Địch Tu Tư muốn đuổi theo nàng nhưng lại bị một vầng ánh sáng trong suốt ngăn lại, dù hắn dùng sức thế nào cũng không phá bỏ được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tuyết Kiều hóa thành một thân ảnh trong suốt hướng về vầng sáng trong không trung mà bay.
Không–, không cần–, Tuyết Kiều, ngươi trở về a! nếu ngươi thực sự muốn đi thì hãy mang ta theo, chúng ta cùng chết tại đây đi”
Nước mắt Địch Tu Tư tuôn rơi như mưa, dùng sức, điên cuồng đánh vào quầng sáng, hắn rất hận, rất hận, hận bản thân không thể nói nên lời.
Thân ảnh trong suốt của Tuyết Kiều đã bay vào trong bụng mẫu thân nàng, sau đó hào quang trên bầu trời cũng bắt đầu tiến gần đến ông nội và cha mẹ nàng, ba người đang cố gắng duy trì sự phản kháng, mà Địch Tu Tư chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ bị hủy diệt, màu máu xanh biếc tung tóe khắp nơi, mẫu thân của Tuyết Kiều phút cuối cùng còn thét lên một tiếng thê lương mà tuyệt vọng, Địch Tu Tư nhịn không được nữa mà hô to “ không, không, Tuyết Kiều”
” Địch Tu Tư, ngươi làm sao vậy? Ngươi tỉnh tỉnh a? Ngươi đừng làm chúng ta sợ” có người dùng sức vuốt má hắn, cảm thấy đau nên Địch Tu Tư mở to mắt, nhìn thấy đám người Như Mặc đang thân thiết nhìn hắc, người đang dùng sức đánh vào má hắn chính là Tuyết Ưng thô lỗ, không đợi hắn lên tiếng đã rống to” Địch Tu Tư, sao ngươi lại thế này? Một mình nằm đây ngủ ngon lành còn chưa tính, lại khóc lóc thành bộ dáng như thế. Tiếng thét chói ta của ngươi làm chúng ta sợ tới mức hoảng hồn, đang nghĩ chuyện gì, Tuyết Kiều đâu?”
Ba tiếng Tuyết Kiều đâu làm cho Địch Tu Tư càng thêm thống khổ, vùi đầu vào hai gối khóc nghẹn ngào, Tuyết Kiều, hắn không bao giờ được gặp lại nàng nữa rồi.
” Chết tiệt! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ngươi đừng khóc a! Ngươi lại chọc Tuyết Kiều tức giận?”
Tuyết Ưng không khỏi cảm thấy Địch Tu Tư và Tuyết Kiều sao lại nhiều trắc trở như vậy, ngày đó hắn và Ảnh Nhiên cũng trải qua nhiều chuyện, nhưng phần lớn là vì tính tự ti và cố chấp của Ảnh Nhiên, nhưng Tuyết Kiều là người cá tính đơn thuần, ngay cả tiểu hài tử cũng biết nàng nghĩ gì, Địch Tư Tư yêu một nữ nhân như vậy, còn làm cho mình lâm vào tình trạng sứt đầu mẻ trán, hắn không khỏi hoài nghi rốt cuộc là Địch Tu Tư có vấn đề gì không?
” Tuyết ưng, ngươi đừng nói, ngươi tránh ra!” Ảnh Nhiên lập tức đẩu Tuyết Ưng ra, để Như Mặc đến gần Địch Tu Tư.
Như Mặc nhíu mày nhìn Địch Tu Tư tràn ngập đau thương, làm cho hắn cảm giác sự tình không đơn giản như vậy “ Địch Tu Tư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hình như các ngươi không đi tìm Vân Thư phải không? vì sao ngươi lại té xỉu ở đây mà Tuyết Kiều thì không thấy đâu?”