Diệt Nhân

Chương 105: 105: Vui Mừng





Ngồi đối diện với Trần Kỳ chính là kẻ vừa mới bắt cóc Vương Nhã cách đây không lâu, Khương Hạ.

Hắn tỏ vẻ lo lắng hỏi:
- Có người phát hiện ra căn cứ của chúng ta? Không thể nào, ta đã sử dụng máy móc do ngươi đặt mua từ các quốc gia hiện đại hơn, Đổng Minh nhiều lần phái người đến do thám cũng không phát hiện được.
Trần Kỳ khẽ lắc đầu:
- Không phải căn cứ bị phát hiện, có kẻ đã đoán ra ta có liên quan đến chuyện lần này.
Khương Hạ hơi yên tâm hơn, căn cứ không bị phát hiện thì ít nhất bọn hắn sẽ vẫn được an toàn trong thời gian tới.

Dù vậy, chuyện Trần Kỳ bị hoài nghi cũng sẽ dẫn đến những hậu quả xấu.

Hắn buộc phải dò hỏi kỹ hơn:
- Ngươi để lộ sơ hở?
Trần Kỳ nhướng mày:
- Là các ngươi mới đúng.
- Bọn ta?
- Ta đã nói phải dọn dẹp sạch sẽ, tại sao Đường Lưu Vũ vẫn còn sống?
Khương Hạ giật mình:
- Không thể nào.

Khi đó hắn đã bị khống chế năng lực, lại chịu một đòn trực diện từ Xích Hỏa, cho dù là Cao Cần cũng chưa chắc chịu đựng được.
- Nên các ngươi không kiểm tra xác nhận xem hắn còn sống hay đã chết?
Khương Hạ nghẹn lời.

Khi đó bọn hắn đều chắc chắn Đường Lưu Vũ đã chết lại lo lắng Cao Cần đuổi đến nên vội vả rời đi, đúng là không hề kiểm tra lại tình trạng của tên kia.

Nếu Đường Lưu Vũ thật sự còn sống….


truyện ngôn tình
- Chúng ta phải làm như thế nào?
Câu hỏi này chứng tỏ Khương Hạ đã tin tưởng lời của Trần Kỳ, song phương đang hợp tác, đối phương không có lý do gì để lừa gạt hắn.

Nguyên nhân của việc này là do hắn sơ suất, đương nhiên phải chủ động đứng ra nhận lãnh trách nhiệm và xử lý vấn đề để tiếp tục duy trì mối quan hệ hợp tác với Trần Kỳ.
Trần Kỳ xoay xoay ly rượu, được lên miệng nhấp nhẹ với phong thái quý tộc rồi chậm rãi đáp:
- Cận vệ không bảo vệ được công chúa, nhẹ thì bắt giam năm mười năm, nặng thì đày đi lao động khổ sai hết đời hoặc tử hình.

Ta tin chắc Đường Lưu Vũ sau khi tỉnh lại nhất định sẽ vội vả tìm kiếm chúng ta.

Bị vòng tay khóa mất năng lực, cho dù hắn không chết thì nhất định cũng bị trọng thương.

Ngươi tìm kiếm rồi xử lý nhanh là được.
- Tốt, ta lập tức phái Xích Hỏa…
- Đích thân ngươi đi đi.
- Ta?
- Không muốn? Ta cần Đường Lưu Vũ chết, để bí mật này vĩnh viễn không lộ ra ngoài.
Khương Hạ đã hiểu, Trần Kỳ không muốn xảy ra thêm bất kỳ sơ suất nào nữa.

Với thân phận của hắn, nếu bị phát hiện cấu kết với phản tặc bắt cóc công chúa thì nhất định sẽ bị xử phạt rất nặng, mất đi mọi thứ mà mình đang có.

Đừng nhìn tam công tước vẻ ngoài ôn hòa, luôn đứng ngoài phân tranh.

Thật ra vị công tước này bị ám ảnh rất lớn với quyền lực, thể hiện rõ qua cách hắn giáo dục các con của mình.

Nếu tam công tước biết việc Trần Kỳ đang làm thì chưa chắc đã phản đối, nhưng nếu việc này bị quốc vương phát hiện, vị kia sẽ nhẫn tâm xuống tay với con của chính mình mà không chút do dự.

Xưa nay trong mắt quý tộc bọn hắn quyền lực mới là thứ quan trọng nhất.

Gia đình hòa thuận giúp đỡ bảo vệ lẫn nhau như quốc vương đương nhiệm đúng là rất hiếm có.
- Ta sẽ lập tức giải quyết.
Khương Hạ vừa dứt lời liền đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Trần Kỳ nhìn cánh cửa khép lại, vẻ bình tĩnh trên mặt lập tức biến mất.

Hắn siết tay bóp nát ly rượu, mặt kệ rượu đỏ và mảnh vỡ bắn cả lên người, trầm giọng nói:
- Phế vật vô dụng.

Đường Lưu Vũ chỉ mới nghi ngờ chứ chưa dám tùy tiện đưa ra kết luận.

Dù sao hắn cũng không có bất kỳ bằng chứng nào, thậm chí suy đoán còn có phần chủ quan và đậm chất phim ảnh.

Ngược lại, Trần Kỳ đã rất quyết đoán, không cần biết đúng sai liền phái người loại bỏ Đường Lưu Vũ.

Đây là sự khác biệt của một người bình thường và kẻ sinh ra trong gia đình quý tộc, từng bước tranh đấu mới có được địa vị hiện tại.
Nhưng bọn hắn đều không ngờ rằng việc này lại gián tiếp giúp đỡ Đường Lưu Vũ, khi mà hắn tìm mãi vẫn không biết căn cứ của đối phương nằm ở đâu.


Thời gian trôi qua, Đường Lưu Vũ đã bắt đầu có chút lo lắng.

Càng kéo dài Vương Nhã lại càng có khả năng xảy ra chuyện.

Trong tình huống xấu nhất, lỡ như nàng gặp điều gì bất trắc, Đường Lưu Vũ sẽ phải bỏ trốn khỏi Tô Vân Tinh với cùng tư cách là tội phạm truy nã như Thủy Nguyên Tinh.

Bỏ chạy cũng không sao, vấn đề là nơi này không có phi thuyền đợi sẵn để đưa hắn đi, muốn đào vong cũng vạn phần khó khăn.
Khi Đường Lưu Vũ cảm thấy bất lực nhất, ánh sáng hi vọng đã đến.

Khương Hạ và tên dùng lửa đánh lén hắn từ phía đằng xa tiến đến.

Song phương nhìn thấy nhau, vẻ mặt đều hiện lên sự vui mừng.

Kẻ không biết sẽ còn tưởng rằng bọn hắn là bằng hữu thân thiết nhiều năm mới tìm thấy nhau.
- Cuối cùng cũng tìm đươc ngươi (các ngươi).
Đến câu đầu tiên cũng gần như tương tự.

Đường Lưu Vũ còn bình thường nhưng Khương Hạ cùng Xích Hỏa đã ngẩn ra, đầu óc của tên này bị vào nước hay sao? Dẫu biết hắn đang cố tìm cách cứu Vương Nhãn nhưng với tình trạng hiện tại, Đường Lưu Vũ chỉ có thể âm thầm tìm kiếm để giải cứu.

Tại sao khi bị phát hiện lại tỏ ra vui mừng, rốt cuộc là ai tìm thấy ai? Trừ khi…
Khương Hạ khẽ cau mày còn Xích Hỏa thì nói bằng giọng không thể tin nổi:
- Ngươi không bị thương?
Đường Lưu Vũ mỉm cười:
- Ừm, chiếc vòng của các ngươi đặt mua là hàng kém chất lượng.

Về sau nhất định phải chú ý, mua hàng trực tuyến nhớ tìm cửa hàng có dấu tích chính chủ.

Các ngươi xem, lần trước ta đặt mua vật liệu sửa chữa đều là hàng chính chủ, giá cả tuy hơi cao nhưng vẫn…
- Nhảm nhí.
Đường Lưu Vũ còn chưa nói hết thì đã bị Xích Hỏa rống lên cắt ngang.

Thứ bọn hắn sử dụng là do Trần Kỳ vận dụng các mối quan hệ đặt mua từ một quốc gia khác, hiệu quả đã được kiểm chứng nhiều lần, chất lượng không cần phải bàn cãi.


Lẽ nào nó lại hư hỏng đúng lúc đeo lên người Đường Lưu Vũ? Xác suất này gần như là con số không.

Vật này trước khi dùng đều được kiểm tra kỹ lượng và tích trữ đầy đủ năng lượng.

Vậy thì chỉ còn một khả năng khác…
Khương Hạ trầm giọng hỏi:
- Ta được biết ngươi đến từ một quốc gia khác có nền công nghệ tiên tiến.

Vậy thì chỉ có một khả năng, trên người ngươi mang thiết bị có khả năng vô hiệu hóa vòng tay khống chế.
Trước khi sử dụng vòng tay cần kiểm tra loại bỏ mọi thiết bị như vậy trên người kẻ địch.

Nhưng bọn hắn lại mặc định rằng nơi này là Tô Vân Tinh, sẽ không có ai sở hữu loại thiết bị phản khống chế kia.

Sơ suất chống sơ suất, kết quả là Đường Lưu Vũ xuất hiện ở đây, một thân lành lặn không có bất kỳ vết thương nào.
Đường Lưu Vũ không biết đối phương đang nhắc đến vật gì nhưng cũng lười giải thích thêm, hắn chú ý đến một điểm khác:
- Các ngươi làm sao biết được ta từ nơi khác đến?
Đường Lưu Vũ vừa đến chưa lâu, chỉ có hoàng tộc, một ít cận vệ và những người có địa vị quan tâm đến Vương Nhã mới đi tìm hiểu về hắn.

Đám phản tặc này ở phương xa, ngày ngày bị Đổng Minh dẫn quân tấn công, nào có tâm trạng chú ý đến hắn.

Cho dù lập kế hoạch nhắm vào Vương Nhã thì cũng không thừa hơi đến mức đi điều tra xuất thân của Đường Lưu Vũ.

Đến mức này, Đường Lưu Vũ không cần đối phương trả lời đã đưa ra được kết luận:
- …Cho nên nói tên Trần Kỳ kia cũng là người của các ngươi?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.