Nàng nói xong câu này liền xoay người bước đi.
Tư Cẩn Ngôn xoa cằm, vẻ mặt suy tư:
- Lam tỷ có gì đó không đúng.
Cố Dạ gật gù:
- Chỉ là không nói rõ được khác ở chỗ nào.
- Có khả năng nàng…đến tháng?
Lời này vừa dứt, một cánh tay máy móc to lớn bất ngờ xuất hiện đấm thẳng vào đầu Tư Cẩn Ngôn.
Lực đạo mạnh đến mức khiến hắn cắm đầu xuống mặt đất.
Lần này Vân Lam không hề nương tay, khi Tư Cẩn Ngôn đứng dậy khuôn mặt đã đầy vết trầy xước, máu mũi chảy ra, trên đầu có một khối u lớn.
Hắn không tỏ vẻ tức giận, chỉ nói bằng giọng nức nở:
- Lam tỷ, ngươi nghe lén? Thật không có đạo đức.
Một tiếng hừ khẽ vang lên từ chiếc đồng hồ trên tay Tư Cẩn Ngôn.
Rõ ràng là tên này đã dùng nó liên lạc để thông báo cho Vân Lam rằng Đường Lưu Vũ đã tỉnh nhưng quên tắt đi.
Hắn méo mặt bấm vào nút ngắt cuộc gọi trên đồng hồ, lấy ra một thuốc nước bôi lên mặt và đầu.
Vết thương nhanh chóng biến mất.
Đây là loại thuốc mới do Tô Đồng chế tạo dựa trên công thức của nghĩa phụ bọn hắn, có thể cấp tốc khôi phục các vết thương ngoài da.
Tuy không có nhiều hiệu quả trong chiến đấu nhưng vẫn khá hữu dụng, nhất là để bảo vệ khuôn mặt, tránh để lại sẹo.
Dù Tư Cẩn Ngôn đã cắt đứt tín hiệu, Cố Dạ vẫn khá do dự:
- Vân Lam nàng…
Tư Cẩn Ngôn không biết sợ là gì:
- Hẳn là không phải đến tháng.
Từ khi trở về Lam tỷ khá nóng tính, vừa rồi lại có gì đó rất lạ.
Phải rồi, ngươi có để ý đến chiếc vòng tay mới của nàng hay không? Hiếm khi Lam tỷ đeo một món trang sức không phải vũ khí lâu như vậy.
Đường Lưu Vũ không hiểu lắm:
- Nữ nhân đeo trang sức thì có gì lạ?
Tư Cẩn Ngôn lắc đầu:
- Ngươi không hiểu.
Trước khi nghĩa phụ mất, Lam tỷ là người giữ chi phí sinh hoạt của tất cả chúng ta.
Sau đó phần lớn khoảng tiền này được giao lại cho Chu thúc thúc nhưng nàng vẫn giữ lại rất nhiều, gọi là tiểu phú bà cũng không quá đáng.
Lam tỷ có một sở thích là mỗi lần làm nhiệm vụ sẽ tranh thủ mua sắm rất nhiều thứ.
Không hạn chế là vật gì, chỉ cần nhìn thuận mắt liền mua, đương nhiên bao gồm cả trang sức.
Đối với trang sức, Lam tỷ thường chỉ đeo một lát rồi bỏ hộp cất đi, sau đó không bao giờ để ý đến nửa.
Món lâu nhất mà ta thấy Lam tỷ từng đeo là một đôi bông tai, ước chừng được khoảng nửa ngày.
Nàng nói những thứ này chỉ để cho đẹp, không có giá trị thực chiến, còn chẳng bằng mang thêm vũ khí phụ trợ.
Ta và Cố Dạ đã rất nhiều lần lên án thói tiêu xài phung phí này nhưng vô ích.
Ai bảo nàng có tiền…
Tư Cẩn Ngôn vẫn dài dòng như trước.
Đổi lại Đường Lưu Vũ có được khá nhiều thông tin liên quan đến một thói quen của Vân Lam.
Hắn cũng không hiểu vì sao nàng lại đeo vòng tay mình tặng lâu đến như vậy, nhưng tốt nhất là không nói cho hai tên lắm lời này biết để tránh phiền phức.
Sau cùng cả ba đều không nói rõ được Vân Lam lạ ở chỗ nào.
Bọn hắn nhanh chóng quay về phòng chuẩn bị, Đường Lưu Vũ kiểm tra lại chiến giáp mới được sửa chữa một lần, phát hiện thêm vài công năng mới, thử qua được một lát thì đã đến giờ nên vội lên đường đến phòng chiến lược.
Sau thời gian vài tháng, bốn người lại tập hợp trong căn phòng này.
Cố Dạ và Tư Cẩn Ngôn vừa mới hoàn thành quá trình tiến hóa chưa lâu nên Vân Lam sẽ phá lệ làm người chủ trì.
Tính cách nàng hiếm khi nói nhiều nhưng khi cần vẫn sẽ cung cấp thông tin một cách đầy đủ và chính xác nhất.
- Đầu tiên là về nhiệm vụ vừa rồi.
Ta đã không tính đến sự tham dự của Liên Minh Bắc Vực dẫn đến việc tự đưa bản thân vào nguy hiểm, nhiệm vụ suýt chút nữa thất bại, hại Đường Lưu Vũ rơi vào hôn mê lần thứ hai.
Do Cố Dạ và Tư Cẩn Ngôn không tham gia nên cá nhân ta sẽ tự kiểm điểm với Đường Lưu Vũ.
- Thứ hai, Tô Đồng sẽ đảm nhiệm việc nghiên cứu công nghệ sinh học và thức tỉnh năng lực của nghĩa phụ.
Nàng vẫn đang trong giai đoạn quan sát nhưng chúng ta vẫn phải đối xử như một thành viên, tuyệt đối không được có thái độ xa lánh, bài xích.
- Thứ ba, việc nghiên cứu Nguyền Thạch đã hoàn tất, tối nay chúng ta sẽ lập tức lên đường rời khỏi Thủy Nguyên Tinh.
Đích đến tiếp theo là Mộc Hà Tinh Mộc Hà Quốc.
Đây là một quốc gia tầm trung, phát triển hơn Thủy Nguyên Tinh rất nhiều, cũng là cơ hội để các ngươi rèn luyện nhiều hơn.
- Cuối cùng, ta và Chu thúc thúc đã thống nhất đưa Đường Lưu Vũ vào diện đặc cách.
Trong thời gian tới hắn sẽ có một bài huấn luyện riêng, khác với ba chúng ta.
Mục đích của bài huấn luyện này là tăng cường khả năng chiến đấu không phụ thuộc vào năng lực và sức mạnh thể chất.
Năng lực của hắn đã đủ mạnh, tạm thời không cần tiến hóa thêm nữa…
Vân Lam vừa nói đến đây thì Cố Dạ đã xen vào:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong nhiệm vụ lần này? Đường Lưu Vũ đã thể hiện sức mạnh như thế nào?
Vân Lam nhìn thẳng vào Cố Dạ:
- Ta đã sớm nói mình cũng không biết.
- Không biết nhưng ngươi lại khẳng định hắn đã đủ mạnh?
- Xóa bỏ gần như toàn bộ quân lính và vũ khí tại căn cứ quân sự và một tay hai chân của Mạch Thượng.
Nếu như vậy còn không mạnh, ta không biết ngươi định nghĩa như thế nào mới gọi là mạnh.
Cố Dạ và Tư Cẩn Ngôn há hốc miệng.
Bọn hắn nhiều lần dò hỏi nhưng Vân Lam không chịu tiết lộ, hiện tại có mặt Đường Lưu Vũ tại đây mới nói thẳng ra.
Xóa sổ toàn bộ quân đội và vũ khí, đánh nam nhân biến thái kia đến tàn phế...Chiến tích này cũng quá khủng bố rồi.
Còn kinh khủng hơn thứ bọn hắn đã chứng kiến tại phòng luyện tập thực chiến cùng người máy.
Nhìn qua Đường Lưu Vũ, tên này hiện cũng đang nghệch mặt ra, có chút không tin được những lời Vân Lam vừa nói.
Sau cùng Đường Lưu Vũ không nhịn được buộc miệng hỏi lại:
- Ngươi xác định đều là do ta làm?
- Chính là ngươi.
- Nhưng ta…
- Không tin có thể tìm Mạch Thượng để hỏi.
Đường Lưu Vũ im hẳn, không phải hắn không tin Vân Lam, chỉ là chuyện này có chút quá mức…Hắn thật sự lợi hại như vậy? Vậy mỗi lần hôn mê dài và quên mất một phần ký ức chính là tác dụng phụ khi sử dụng năng lực? Có vẻ như năng lực này ảnh hưởng đến não bộ nhiều hơn là thể xác, bởi vì Đường Lưu Vũ cảm thấy thân thể của mình vẫn rất khỏe mạnh.
Vậy các bài tập thể chất mà Chu Bác đang chuẩn bị cho hắn liệu có thật sự hiệu quả hay không?
Tư Cẩn Ngôn lấy lại bình tĩnh nhanh nhất, phân tích tình huống một cách lý trí:
- Có thể Đường Lưu Vũ đang sở hữu một năng lực tương đương với cấp S, và những gì chúng ta đã thấy chỉ là một phần sức mạnh thật sự của nó.
Khi hắn sử dụng nhiều sức mạnh hơn, não bộ cũng gánh chịu áp lực lớn hơn, kết quả là hôn mê lâu hơn.
Nếu chuyện này là thật, vậy chỉ tăng cường thể chất là không đủ.
Tư Cẩn Ngôn nói đúng điều Đường Lưu Vũ đang nghĩ, còn Vân Lam và Chu Bác đã sớm tính đến cả cách giải quyết:
- Nếu Đường Lưu Vũ là một căn nhà, thể chất chính là cột chống nhà.
Cần cột chống vững chắc mới tăng cường được các yếu tố khác.
Tô Đồng đang nghiên cứu một loại thuốc tăng khả năng phát triển của não bộ, thứ chuyên dùng cho những Thức Tỉnh Giả sở hữu năng lực tinh thần.
Cuối cùng, Chu thúc thúc đang chế tạo một chiếc vòng giới hạn sức mạnh, hi vọng có thể hoàn thành trước khi chúng ta đến Mộc Hà Tinh..