“Ngươi cũng có lúc nhìn nhầm sao?” Luật nhướn mày. Đối với sai lầm hiếm có của Balberith, hắn không nhân cơ hội này mà đả kích sao được.
“Lòng người là khó dò nhất.” Balberith trả lời thật lòng. Yêu thì yêu, vì cái gì mà trong yêu lại có thể xen lẫn cả hận, cảm tình của nhân loại thật sự rất khó hiểu.
“Ngươiđịnh bồi thường thương thế của ta thế nào đây.” Balberith nói đúng, nhưng Luật không có ý định đồng tình với y, hôm nay hắn đến đây là để tính sổ.
Là tế tư, cho dù Luật hôn mê bất tỉnh cũng không có ai giết được hắn, điểm này trong lòng hai người đều biết rõ, Luật bất quá chỉ là đang tìm một cái cớ.
“Ngươi muốn cái gì?” Balberith rất rộng lượng mà không so đo với sự xảo trá không ảnh hưởng đến toàn cục của Luật. Ngày hôm qua nếu thật sự có gì xấu xảy ra, hắn sẽ là người đầu tiên ra tay, nhưng không thể phủ nhận, hắn đã đánh giá sai tâm tính của Tần Trạm, làm cho Luật rơi vào tình huống nguy hiểm, rồi sau đó bị thương.
“Không được phép động vào Tần Trạm.” Luật thu liễm nụ cười ngạo mạn mang theo châm chọc khinh thường, trên khuôn mặt tuấn mỹ không có ý cười, không thể nhìn ra bất cứ điểm nào giống một kẻ hoàn khố, bình tĩnh đến lạnh lùng. Y theo cách hành xử trước giờ của Balberith, nói không chừng hôm nay Tần Trạm sẽ phải vĩnh biệt cuộc sống.
“Nga.” Balberith có chút ý vị thâm trường nga một tiếng. Bản thân hắn không định làm gì Tần Trạm lúc này, chỉ là Luật không biết thôi, mà theo như hắn biết cùng chứng kiến, tình cảm của Luật đối với Tần Trạm tuyệt đối không thể gọi là thân thiết, thế nhưng y lại vì Tần Trạm mà cầu tình, còn thận trọng đến như vậy. Hắn không thấy được sự oán hận trong tình yêu của Tần Trạm, phải chăng hắn cũng đã không phát giác, Luật đối với Tần Trạm cũng có chút tình cảm khác thường hay không, “Ngươi không phải là thích hắn đi?”
Đáp lại Balberith chính là một cái gối dựa trên salon. Balberith thoải mái tránh đi công kích của Luật, cái gối chỉ có thể phẫn hận mà rơi mạnh xuống đất.
“Thẹn quá thành giận rồi?” Balberith vẫn không biết cái gì gọi là một vừa hai phải.
“Nếu chưa tỉnh ngủ, cút về ngủ thêm năm ngàn năm nữa rồi hẵng ra.” Thái độ không chút khách khí cùng lời nói lạnh nhạt, không thể nghi ngờ, đều thể hiện sự khinh thường đối với lý do của Balberith, cũng thuần túy xem như đó là lời vui đùa, hoàn toàn không để ở trong lòng.
Đồng tính yêu nhau, dù sao cũng không phải chủ lưu, Luật dù thế nào cũng sẽ không nghĩ ra Tần Trạm có loại cảm tình đó với hắn, tự nhiên, hắn cũng sẽ không có loại cảm tình này với Tần Trạm.
“Nếu không thích hắn, tại sao hắn đã làm ngươi bị thương, ngươi còn không cho phép ta động hắn?” Balberith dùng ngữ khí vui đùa để che giấu lòng tò mò nơi đáy lòng.
Luật kỳ thật vẫn rất rộng lượng. Đối với những kẻ định thương tổn chính mình, Luật luôn có tâm tính bao dung, có lẽ là một loại áy náy. Dù sao, con đường mà y lựa chọn cũng là mang lại tai họa cho nhân loại. Nhưng rộng lượng cùng bao dung của Luật cũng có giới hạn, những người trước kia có ý định giết y, cuối cùng không thực hiện được, Luật cũng sẽ không để trong lòng. Thế nhưng, hành vi của Tần Trạm tối hôm qua là lần nghiêm trọng nhất trong những năm gần đây, nếu không phải Luật là tế tư, Tần Trạm rất có thể sẽ thành công. Giới hạn của Luật tuyệt đối không bao gồm hành vi của Tần Trạm ngày hôm qua. Hắn vốn còn định tìm cách khuyên Luật một chút, không nghĩ đến y lại chủ động đề nghị.
“Hắn là quân cờ.” Luật nghiêm mặt nói. Hắn không có tâm tư đùa giỡn với Balberith. Tần Trạm là quân cờ, tất cả nhân loại có được lực lượng hạt giống đều đã trở thành quân cờ, sở dĩ hắn đồng ý tham gia trò chơi kia, đơn giản là vì muốn kéo dài thời gian sinh tồn cho nhân loại, cho dù chỉ là một chút. Hắn đang mong chờ nhân loại đạt được cơ hội duy nhất kia, mà muốn như vậy, đầu tiên nhân loại phải hiểu được, tại sao bọn họ lại phải nhận lấy kết cục thế này.
Trong lòng hắn, Tần Trạm chính là nhân loại rất có khả năng hiểu ra chuyện này. Đối với Tần Trạm, hắn đương nhiên cảm thấy chán ghét, nhưng không thể phủ nhận, lối suy nghĩ cùng khả năng ứng biến của Tần Trạm là thuộc hàng cao nhất, nếu không cũng sẽ không thể đứng vững trong chính trường phức tạp hay lấy được thành tích nổi bật ở nơi có nguy cơ tứ phía như chiến trường.
So với tư thù cá nhân, hắn quan tâm đến đại cục nhiều hơn. Hiện tại không tính toán, không có nghĩa sau này không có cơ hội, nếu Tần Trạm làm hắn thất vọng, hắn sẽ đích thân động thủ, khiến Tần Trạm hóa thành cát bụi để hồi báo những gì y làm hôm nay.
“Trước khi thẩm phán cuối cùng chính thức bắt đầu, ta không hy vọng có bất kỳ quân cờ nào chết trên tay của chúng ta.” Lời này đã bắt đầu có ý cảnh cáo.
Luật quyết định đứng về phía đối địch với nhân loại, nhưng lại không thể mặc kệ bọn họ, Balberith sao có thể không rõ, bởi vì Luật chưa từng cố tình giấu giếm, cũng không cần thiết phải che giấu. Nếu Luật thật sự vô tình như vậy, cũng sẽ không bị chọn làm tế tư. Lãnh khốccùng ôn nhu, tàn nhẫn lại thiện lương, đây chính là tế tư của bọn hắn.
“Được.” Balberith đáp ứng yêu cầu của Luật. Thuận theo sự tùy hứng của tế tư là sự đặc biệt dung túng của bọn hắn. Người duy nhất khiến bọn hắn có cảm xúc giống như nhân loại chỉ có tế tư. “Vậy, cho ta xem xem, cờ tổng cộng có bao nhiêu quân.”
Luật vỗ tay một cái, trong hư không xuất hiện rất nhiều màn ảnh, trải rộng khắp gian phòng, những người nhận được lực lượng hạt giống hiện tại vẫn chưa có dấu hiệu gì, thế nhưng hắn là người chế tạo, sao lại không biết các hạt giống đang ở đâu. Hắn biết tất cả, từ hạt giống nào đã chọn được chủ, hạt nào không, cho đến người nhận được chúng nó là người như thế nào. Là người tham gia trò chơi, tuyệt đối phải biết phân bố cụ thể cũng như phải nắm giữ được tính mạng của quân cờ, nếu không sẽ có khả năng bị cắn trả.
Trên màn ảnh có cả nam lẫn nữ, già trẻ lớn bé, có kẻ giàu người nghèo, tính cách của tất cả cũng đều khác nhau, những người bị lựa chọn hoàn toàn không có bất kỳ điểm chung nào. Luật cho các hạt giống có được quyền tự chủ, để chúng tự do lựa chọn chủ nhân cho mình.
Ở tương lai, những hạt giống này sẽ vì chủ nhân của bọn chúng mà phải đối địch với bọn hắn. Sự thống khổ khi vì kiên trì lựa chọn của chính mình mà không thể không đứng về phía đối lập, hắn là người hiểu rõ nhất, cho nên hắn cho các hạt giống có được hai lần lựa chọn, một lần là lựa chọn chủ nhân của mình, một lần là đến lúc đó, chọn đứng về bên nào. Hậu quả khi chọn đối địch với bọn hắn như thế nào, các hạt giống hẳn đều rất rõ ràng, thế nhưng trước khi ngày đó đến, hắn sẽ phong tỏa ký ức của bọn chúng. Đến khi hắn giải trừ phong ấn, chúng mới biết được chuyện này, mà lúc ấy, chủ nhân của bọn chúng có khả năng cho chúng dũng khí đối mặt hậu quả hay không, chính là một phần khảo nghiệm vô cùng trọng yếu. Những chủ nhân bị hạt giống bỏ rơi vào thời điểm đó sẽ bị liệt vào danh sách chắc chắn phải chết.
“Luật, những người bị lựa chọn, có rất nhiều người ngươi quen biết nha.” Balberith dùng ngón tay chọn ra vài màn hình kéo đến trước mặt, đây đều là những người Luật quen biết, quen thuộc nhất là Tần Trạm cùng Văn Nhân Lẫm, ngoài ra còn có Quý Phi Yên, các thành viên trong hai nhóm Thái Tử đảng cũng không ít.
“Xem ra, các hạt giống rất thiên vị những người có khí tức của ngươi.” Dù sao cũng là từ Luật tạo ra, đương nhiên bản năng sẽ cảm thấy thân thiết đối với hơi thở của Luật. Hiện tại trong tình trạng không có ký ức, chỉ dựa vào khí tức cùng từ trường thích ứng để tìm chủ nhân, các hạt giống sẽ càng thêm yêu thích những người có hơi thở của y. “Cũng khó trách, ngươi là mẹ của bọn nó nha.” Balberith cười tủm tỉm nói.
Tay của Luật thuận thế vươn sang bên cạnh, cái gối dựa cuối cùng cũng bị ném ra, chính là vẫn phải nuốt hận mà rơi xuống đất. Thế nhưng, lần công kích này của Luật không chỉ đơn giản như vậy, sau khi Balberith thoải mái tránh thoát khỏi cái gối dựa, một lớp nước lạnh liền dội lên khuôn mặt tuấn tú của y.
“Trượt tay.” Ngoài miệng nói ra lời giải thích không mang chút thành ý nào, tay thì đặt mạnh ly nước xuống bàn,ý muốn bảo, ta cố tình đấy.
Balberith dùng tay vuốt qua mặt, lau đi bọt nước, sau đó nở một nụ cười sáng lạn, “Không sao.” Nói như vậy, trên tay cũng không chậm, trong vòng một giây liền cầm ly nước hắt về phía Luật.
Luật nghiêng người tránh khỏi, chính là Balberith giảo hoạt sử dụnghai đòn công kích liên tục, một Thủy cầu đột nhiên xuất hiện trên đầu Luật, sau đó vỡ ra ngay lập tức, khiến cả người hắn ướt nhẹp.
“Thật ngại quá, tối hôm qua ta ngủ không ngon, có chút không khống chế được.” Balberith cười tỏ ý xin lỗi, thế nhưng đây rõ ràng là nói dối. Hủy diệt chi quân vốn không phải nhân loại, ngay cả ngủ cũng không cần, sao có thể vì ngủ không ngon mà không khống chế được tinh thần lực của mình?
“Ta có thể hiểu, khi người ta mỏi mệt, hành vi sẽ luôn có chút vấn đề.” Luật dùng tay nghịch mái tóc ướt sũng, nói như thể không hề để bụng, nếu xem nhẹ đến hơn mười Thủy cầu đủ mọi kích cỡ xuất hiện quanh người Balberith. Số lượng nhiều như vậy, lại đồng loạt vỡ ra, Balberith có muốn trốn cũng không được.
Bí thư lặng lẽ đứng ở góc, nỗ lực thu nhỏ lại sự tồn tại của mình, nhìn cuộc chiến ngây thơ giữa bệ hạ cùng tế tư, cố gắng không để hai người họ kéo luôn mình vào.
Bên này chơi đến vui vẻ, Tần Trạm bên kia cũng vừa kiểm tra tổng quát xong.
Bởi vì y học là phương diện liên quan trực tiếp đến sinh mệnh, cho nên luôn luôn phải phi thường cẩn thận, cũng vì vậy mà tốc độ phát triển của ngành này cũng rất chậm. Quan niệm của con người cũng dần dần thay đổi, so với đợi đến khi bị bệnh mà không có cách chữa trị, còn không bằng thường xuyên đi kiểm tra, ngay lúc bệnh đang ở sơ kỳ liền lập tức trị liệu để ngăn chặn. Bởi vì có lối quan niệm như vậy, cho nên trong nền khoa học kỹ thuật hiện đại, các thiết bị kiểm tra sức khỏe đột nhiên phát triển mạnh, các phương thức kiểm tra vừa nhanh chóng, chuẩn xác, tiện lợi, vừa không khiến người bệnh cảm thấy đau đớn, đến hiện tại đã được phổ biến rộng rãi trên toàn thế giới.
Trong quân đội, bởi vì huấn luyện cùng rèn luyện đều tương đối tách biệt với xã hội, nên từng quân doanh đều có một bộ thiết bị y tế vô cùng đầy đủ, cũng bởi vì thân phận của quân nhân đều tương đối đặc thù cho nên các thiết bị cùng phương pháp chữa trị ở đây đều thuộc loại tiên tiến nhất.
Mà Tần Trạm, thân là một trong các cán bộ chủ chốt trong quân doanh, hắn đến kiểm tra sức khỏe, các bác sĩ đương nhiên không dám chủ quan mà kiểm tra cho có lệ, làm một lần kiểm tra tổng quát mất hơn nửa tiếng với bản báo cáo vô cùng tỉ mỉ, kết quả là không có gì bất thường, Tần Trạm thật sự rất khỏe mạnh, cơ thể toàn bộ đều không có vấn đề.
Không có gì bất thường sao? Tần Trạm ngồi trong phòng làm việc, sờ sờ mi tâm của chính mình. Hắn vẫn còn nhớ rõ cảm giác man mát khi quang điểm kia chui vào mi tâm, mặc dù thị giác của nhân loại làm cho hắn không nhìn thấy lúc quang điểm tiếp xúc đến da thịt, thế nhưng loại cảm giác như thấm qua da, chui vào nơi sâu hơn xương sọ một chút, chắc chắn không phải ảo giác. Cũng không biết có phải giống hệt bông tuyết, đã hoàn toàn tan ra vào não rồi không?
Tiếng gõ cửa cắt ngang suy nghĩ của Tần Trạm, hắn nhấn xuống một thứ dụng cụ gì đó trên bàn, camera gắn trên cửa liền chiếu hình ảnh người tới lên màn hình. Hiệu quả cách âm vào thời đại này tương đối tốt, thanh âm bên trong và bên ngoài đều bị ngăn cách nhau bởi bức tường. Ở trong phòng, tiếng động duy nhất có thể nghe được từ bên ngoài chỉ có tiếng gõ cửa, muốn nói chuyện thì phải thông qua dụng cụ liên lạc.
Nói vào dụng cụ một tiếng, “Lẫm, vào đi.” Sau đó bấm vào hệ thống cửa, cánh cửa liền mở ra.
END 27.
.
———
P/s: có bổ sung tên chương (dù nó chả quan trọng mấy =)))