Sau khi bàn bạc, các vị thượng tầng đều đồng ý với yêu cầu của Luật, dù sao sau này Luật cũng nằm trong ban lãnh đạo, nếu có người không tuân theo mệnh lệnh của Luật, cũng có nghĩa kẻ đó sẽ không chấp nhận sự kiểm soát của bọn họ, mà người như vậy, cần phải được quản chế chặt chẽ. Chỉ có điều, hình như các vị này đều đã hoàn toàn quên mất số vốn để thành lập ngành này vốn được dùng để bảo hộ Luật.
Những vị thượng tầng có tính toán gì, Balberith cùng Luật sao có thể không biết chỉ là không cần phải bận tâm mà thôi, bởi vì bọn hắn đã sớm nghĩ đến, cũng là vì muốn những người kia làm như thế.
Sáng sớm hôm sau, Luật vừa bước vào nhà ăn liền thấy được Tần Trạm đã ngồi ở một góc. Tiếp tục xem như không thấy, Luật cũng ngồi vào bàn. Quả thật, hắn không thấy có gì lạ, Tần Trạm đã từng ở tại Văn Nhân gia nhiều năm, cho dù sau này có trở về nhà, thì việc y ngủ lại Văn Nhân gia cũng không kỳ quái, cho nên, hắn đã sớm quen rồi.
Tuy Luật không thích Tần Trạm, nhưng cũng chưa từng vừa thấy y liền xoay người bỏ đi. Không nói đến gặp nhau ở những chỗ khác, nơi này là Văn Nhân gia, Tần Trạm chỉ là một khách nhân, phải tránh thì cũng là Tần Trạm tránh, việc gì hắn phải làm điều đó, mà nếu như hắn thật sự làm thế, thì chỉ có vẻ bản thân mình thật trẻ con mà thôi. Đại khái là vì kiểu suy nghĩ này nên Luật mới có thể dễ dàng tha thứ cho việc Tần Trạm ở bên cạnh mình, dần dần cũng quen với sự tồn tại của y, cho dù khí tràng không hợp nhau, vẫn có thể hài hòa ở chung.
Luật chậm rãi hưởng thụ bữa sáng, thuận tiện suy nghĩ hôm nay nên đi đâu để giết thời giờ. Phải biết rằng, làm một hoàn khố cũng không phải chuyện dễ dàng, có một số người muốn nịnh bợ hắn, một số người khác lại muốn lợi dụng hắn, nếu mỗi ngày đều gặp phải những kẻ đó, hay trải qua những việc không có ý nghĩa kia, không cần đợi Balberith hay thẩm phán cuối cùng bắt đầu, có khi hắn sẽ là người đầu tiên động thủ diệt thế cũng nên. Đi đến chỗ Balberith, lại không muốn chứng kiến việc khiến hắn khó chịu, đó là vài địa phương biến mất, cùng một ít sinh mệnh ra đi, mặc dù biết đó là việc nhất định sẽ xảy ra, nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái trong lòng.
Làm một hoàn khố gánh vác sứ mệnh nặng nề, lại luôn kiên trì giữ lấy một tia hy vọng nhỏ nhoi, mịt mù là một chuyện vô cùng vất vả.
Tần Trạm ăn sáng xong, cũng không rời bàn, mà nhìn chăm chú vào người còn đang dùng bữa là Luật. Vốn hắn chỉ đơn thuần là chờ Luật ăn xong, nhưng tầm mắt lại không khỏi bị bộ dáng của Luật hấp dẫn.
Cánh môi duyên dáng cứ mở ra rồi khép lại, khi thức ăn tiến vào, một mảnh hồng nhạt lóe lên, câu hồn đoạt phách, khiến Tần Trạm không khỏi nhớ tới ngày hôm qua hắn đã từng thưởng thức sự ngọt ngào cùng mềm mại của nó như thế nào, khi ly nước trái cây tựa trên làn môi, theo dòng nước trôi xuống, hầu kết chuyển động, khiến người ta dâng lên xúc động tiến đến bên, cắn một cái, bờ môi được nước nhuộm ướt át, hiện lên vẻ sáng bóng mê người, khiến hô hấp của hắn không khỏi loạn nhịp, khát khao muốn nếm thử vệt nước còn vương trên đôi môi ấy, xem nó có thơm ngon mỹ vị hay không.
“Khụ khụ khụ, khụ khụ khụ.” Văn Nhân Lẫm ở bên cạnh ho khan, đánh gãy suy nghĩ của Tần Trạm, cũng là nhắc nhở y. Hắn biết Tần Trạm có tình cảm với ca, từ trước đến nay, hắn thường xuyên xuất hiện chung quanh hai người là vì để xoa dịu quan hệ của bọn họ, trước kia, hắn cũng không cảm thấy đứng giữa hai người họ có gì xấu hổ, đây vẫn là lần đầu tiên hắn có cảm giác mình là người thừa, là bóng đèn sáng chói.
Về phần nguyên nhân, chủ yếu là vì ánh mắt của Tần Trạm có chút lộ liễu rồi, hắn không còn là thiếu niên trẻ tuổi không hiểu việc đời, cho nên hắn hiểu được vệt ám trầm hiện lên trong mắt Tần Trạm có nghĩa gì. Đúng thế, hắn biết, Tần Trạm yêu ca, nên sẽ có ý tưởng này đối với ca, hắn cũng có thể hiểu được, chẳng qua là lần đầu tiên thấy nó xuất hiện, không khỏi có chút kinh hãi, cũng thật sự cảm nhận được, đối với ca, Tần Trạm không chỉ có ái mộ, mà còn có cả khát cầu.
Nghe được tiếng ho của Văn Nhân Lẫm, Tần Trạm hồi phục lại tinh thần, cũng nhận ra ánh mắt của bản thân đã quá mức lộ liễu. Trước kia, rõ ràng hắn vẫn luôn che giấu rất tốt, mà lúc này, hẳn là bởi vì hôm qua đã làm càn, đã hưởng thụ qua, cho nên mới có thể càng thêm khát vọng. Nhớ tới việc làm ngày hôm qua, lại nhớ đến tội lỗi của mình, tất cả những suy nghĩ lúc nãy của Tần Trạm đều biến mất vô tung, dưới đáy lòng chỉ còn lại hối hận cùng chua xót khôn cùng.
Luật cũng cảm nhận được ánh mắt của Tần Trạm. Cảm giác của hắn vốn rất nhạy bén, tất nhiên là phát hiện ánh nhìn chăm chú của y, thế nhưng, hắn lựa chọn không để ý đến, bởi vì không hiểu được hàm nghĩa trong ánh mắt kia. Hắn chỉ cảm nhận được nhiệt độ tỏa ra nhưng không rõ nguyên nhân, nếu nói là lửa giận, không giống, bởi không hề có cảm giác hung bạo, nói là sát ý, cũng không đúng, bởi sát ý lạnh như băng. Không nghĩ ra, như vậy liền không thèm nghĩ nữa, nhất là khi người kia là Tần Trạm, hắn không muốn vì y mà phải hao tổn tâm trí của mình.
Nghe được tiếng ho khan kịch liệt của Văn Nhân Lẫm, Luật liếc mắt lên nhìn hắn, “Bị cảm thì nhớ uống thuốc, đừng để vi khuẩn gây bệnh lây lan khắp nơi.”
Khuôn mặt băng sơn của Văn Nhân Lẫm không khỏi run rẩy một chút, từ lời nói của Luật, hắn nghe không ra ý quan tâm, mà là châm chọc. Hắn giả vờ ho khan rõ ràng như thế, ca sao có thể không nghe ra được cơ chứ.
Sau khi mỉa mai Văn Nhân Lẫm xong, Luật lại tiếp tục thưởng thức bữa sáng của mình, nhẹ nhàng và từ tốn.
Tần Trạm cũng không tiếp tục suy nghĩ vẩn vơ nữa, chuyển mắt nhìn sang TV, bất quá vẫn để mắt lưu ý đến Luật.
Trong phòng ăn, trừ bỏ tiếng TV phát ra cùng thanh âm Luật đang dùng bữa, thì không khí hoàn toàn im lặng.
“Luật.” Khi Luật dùng xong bữa sáng, định rời bàn ăn thì bị Tần Trạm gọi lại.
Luật liếc mắt nhìn Tần Trạm, lông mày hơi nhếch lên ý hỏi, có chuyện gì sao.
“Từ hôm nay, chúng ta đi lại và làm việc cùng nhau.” Tần Trạm nói.
“Vì sao?” Luật phi thường không đồng ý.
“Ta phải bảo vệ ngươi.” Tần Trạm trả lời vô cùng nghiêm túc.
Mà lúc này Luật cũng không nói được gì, tuy khinh thường sự bảo hộ của Tần Trạm, nhưng hắn không quên cuộc trao đổi với Balberith ngày hôm qua, trò chơi này, hắn phải tự mình kết thúc. Chẳng qua là, vừa nghĩ đến phải ở chung một chỗ với Tần Trạm, Luật liền cảm thấy cực kỳ không vui.
“Hơn nữa, Luật, ngươi phải bắt đầu đi làm rồi.” Tần Trạm tiếp tục nói.
“Cái gì?” Đi làm, thuật ngữ này đối với Luật quả thực là quá xa lạ, thân phận bên ngoài của hắn là một hoàn khố ăn chơi trác táng, có gia tộc để dựa vào, không cần lo cơm ăn áo mặc, người của Văn Nhân gia cũng chưa từng đề cập đến vấn đề công tác với hắn, với lại, tập đoàn tài chính Resatar trước giờ vẫn do Balberith làm chủ, chức vị đổng sự này của hắn cũng là do Balberith đẩy cho, hắn có cần phải làm việc sao? Thân phận ngầm của hắn là Tế Tư, nhưng đó cũng không phải là nghề nghiệp, Tế Tư cũng không phải là chức danh cần phải đi làm.
Ở nơi xa, Balberith sờ sờ cằm, đi làm a, hắn có nên giúp nhân sinh của Luật có những trải nghiệm phong phú hơn không nhỉ? Hay là ném một công ty của tập đoàn tài chính Resatar cho Luật, khỏi cần phải phái người đến quản lý, cứ để Luật làm cũng được.
“Từ hôm nay, ngươi là Long Tổ…” Khi nói đến hai chữ Long Tổ, ngữ khí của Tần Trạm đầy quái dị, “Phó tổ trưởng, quân đội trao tặng quân hàm thiếu tá cho ngươi.” Quân hàm này đã xem như rất cao rồi, phải biết rằng, Luật không có bất kỳ chiến tích nào, chỉ dựa vào nguồn tài chính một tỉ cùng việc thành lập Long Tổ mới có được quân hàm này.
Luật thừa nhận, sinh ra trong gia đình quân nhân, cùng với sự hun đúc của Tống lão phu nhân, hắn cũng có chút hảo cảm cùng ảo tưởng đối với quân nhân, nghe chính mình được phong quân hàm thiếu tá, trong lòng hắn cũng có chút kinh hỉ. Thế nhưng, tâm của Luật rất kiên định, lập tức áp chế được phần vui sướng cùng kích động kia.
“Thật hào phóng a.” Ngữ khí của hắn vẫn châm chọc, mỉa mai như thường lệ, thiếu tá, là cấp cao a.
“Về kế hoạch làm việc và trụ sở của Long Tổ, Luật, Lẫm, chúng ta còn cần bàn bạc kỹ lưỡng hơn.” Lúc nảy, Tần Trạm đã đổi sang bộ dáng phi thường nghiêm túc khi làm việc.
Trong Long Tổ, không thể nghi ngờ, Tần Trạm chính là Tổ trưởng, Luật làm Phó tổ trưởng, chẳng qua chỉ lo vấn đề tài chính, còn người chân chính đảm đương chức vụ trợ thủ của Tần Trạm chính là Văn Nhân Lẫm.
Tần Trạm, Văn Nhân Luật cùng Văn Nhân Lẫm hợp thành ban lãnh đạo của Long Tổ, không thể không nói, là phi thường thích hợp. Tần Trạm cùng Văn Nhân Lẫm tuyệt đối đứng về phía Văn Nhân Luật, xem như là chỗ dựa vững chắc cho hắn, lấy thủ đoạn cùng thực lực của cả hai, cộng thêm quyền khống chế tài chính của bản thân Luật, người của Long Tổ có muốn làm gì cũng phải cân nhắc đến sự ảnh hưởng của hắn. Quan hệ của Văn Nhân Luật cùng Tần Trạm không tốt, Văn Nhân Lẫm vừa vặn trở thành người trung gian hòa giải, nếu Tần Trạm có ý định gì không tốt với Luật, Văn Nhân Lẫm cũng dễ dàng khiến y bình tĩnh lại. Hai huynh đệ Văn Nhân gia nắm giữ hai vị trí trong ban lãnh đạo, có Tần Trạm, cũng ngăn ngừa tình huống Văn Nhân gia một nhà độc đại.
Ngoại trừ tình cảm của Tần Trạm đối với Luật, các vị thượng tầng đều lo lắng rất chu đáo.
Đối mặt với tình huống thực tế như vậy, Luật không thể không thỏa hiệp, bắt đầu chuỗi ngày đồng tiến đồng xuất (cùng vào cùng ra, có thể hiểu là đi đâu cũng có nhau :”>) với Tần Trạm. Khi Văn Nhân Luật theo Tần Trạm đến nơi làm việc, tất cả những thuộc hạ của Tần Trạm nhận thức Văn Nhân Luật đều vô cùng bất ngờ. Văn Nhân Luật sao lại xuất hiện ở nơi này?
Đối với những ánh mắt kia, Luật chỉ ngạo mạn cười, không thể không nói, nhân khí của Luật trong đám thuộc hạ của Tần Trạm vô cùng thấp, cho dù trước kia có không biết Luật, nhưng khi nhìn thấy nụ cười kia, cũng sẽ không có hảo cảm với hắn.
Bất quá, những người này cũng không có cơ hội để phát biểu ý kiến, Văn Nhân Luật đã tiến vào văn phòng của Tần Trạm, bắt đầu thảo luận công việc.
Nói là thảo luận, kỳ thật, Luật căn bản không hề đưa ra đề nghị nào, Tần Trạm muốn tôn trọng ý kiến của Luật, nhưng Luật chỉ trả lại hắn một câu, sao cũng được.
Mỗi một quyết định, Tần Trạm đều trưng cầu ý kiến Luật, một chút cũng không thấy phiền chán, mà Luật lại khó chịu với hành vi này của y, chỉ thấy Tần Trạm thật sự đáng ghét, phải nói gì để Tần Trạm không tiếp tục nhìn chằm chằm vào hắn nữa đây. Danh hiệu chỉ giỏi làm bộ cùng dối trá lại được Luật treo lên người Tần Trạm.
Lúc này, ngoài Tần Trạm ra, không còn có ai có được lực lượng hạt giống, muốn cho ngành này hoạt động, không thể thiếu những thuộc hạ hiện tại của hắn. Ngoại trừ những người này, nhân viên nghiên cứu về những người có được lực lượng hạt giống cũng không thể thiếu. Nên cảm thấy may mắn vì Tần Trạm có được thân thế hiển hách, cũng có quan hệ tốt với các vị lãnh đạo Nhà nước, cho nên, hắn có thể tránh được việc trở thành vật thí nghiệm, mà những kẻ sở hữu lực lượng hạt giống sau này, không có được may mắn như vậy.
Những nhân viên nghiên cứu khoa học vừa nghe xong về tình trạng của Tần Trạm, thật sự rất muốn bắt hắn về nghiên cứu, bất quá, bọn họ đều không phải kẻ ngốc, biết đây là chuyện không thể, chỉ có thể để cho Tần Trạm cống hiến chút máu, làm chút kiểm tra, nhưng là, những việc này hoàn toàn không đủ a. Để có thể những số liệu đầy đủ và tỉ mỉ hơn, bọn họ chỉ có thể trông cậy vào những người có được lực lượng hạt giống xuất hiện kế tiếp, bất quá, có Long Tổ được Tần Trạm kiểm soát, bọn họ cũng không thể nghiên cứu triệt để cùng tỉ mỉ được. Một vài nhân viên khát khao có được chuột bạch để thí nghiệm bắt đầu kỳ vọng những kẻ có được hạt giống phạm tội, có chết cũng không hối cải, như thế, bọn họ có thể có được vật thí nghiệm rồi. So với việc đặt ở trong ngục hay phòng chứa thi thể mà lãng phí tài nguyên còn không bằng làm chút cống hiến, trở thành vật nghiên cứu cho bọn họ, tốt nhất là còn sống a.
END 40.
Chúc mọi người có kỳ nghỉ Quốc khánh vui vẻ :”>:”>
P/S: Từ tuần sau bọn mình sẽ up DTK vào thứ 3 và thứ 7, truyện mới sẽ up vào thứ 5 :”> tuần sau nhá hàng Văn án cho mọi người đọc chơi ~ hí hí
.
Tình hình là vì có chút trục trặc nên tạm thời tuần sau bọn mình up Văn án truyện mới vào t3, DTK up t5 t7 nhé ~ Tuần sau nữa sẽ đổi lại lịch up DTK t3 t7 luôn, còn truyện mới thì chắc tới cuối tháng 9/đầu tháng 10 mới up ~ Mong mọi người thứ lỗi :”>