Diệt Thế Kỷ

Chương 55



Tình huống vẫn chưa đến mức nghiêm trọng, nhưng nhân tâm đã bắt đầu rối loạn, mà một khi đã rối loạn, có nghĩa sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ trở nên điên cuồng, là loại điên cuồng chỉ có khi sống trong hắc ám. Muốn sống, chính là chấp niệm lớn nhất, ương ngạnh nhất của nhân loại, cũng là chấp niệm dễ khiến họ trở nên điên cuồng nhất.

Muốn sống sót thì cần những gì? Lương thực và thực lực chính là hai thứ trọng yếu nhất. Trong hai thứ này, lương thực thì không có gì để nói, thực lực lại có rất nhiều tiêu chuẩn để tính. Ở thời đại hòa bình, thực lực là thân phận, là tiền tài, là quyền lực, còn trong lúc chiến tranh thì ngoài ba thứ trên, còn một thứ quan trọng hơn cả là vũ lực. Những thứ khác có thể tính vào vũ lực tổng thể, riêng vũ lực cá nhân thì có rất nhiều thứ để nói, tạm không tính đến dị năng của dị năng giả, thân thể cường tráng của người thường cũng có thể tính là vũ lực cá nhân, còn không thì một cây gậy gỗ, một thanh đao, một khẩu súng… đều thuộc phạm vi vũ lực cá nhân.

Chỉ cần có được vũ lực cá nhân như trên, thì tự nhiên nhân loại sẽ có một loại dũng khí, khiến bọn họ dám làm một số việc không được luật pháp cho phép, huống chi, tới lúc này, luật pháp đã không còn ý nghĩa.

Lương thực là nhu cầu cơ bản của cuộc sống, “dân dĩ thực vi thiên” đã là chân lý từ lâu đời, hơn nữa, dưới ảnh hưởng rộng rãi của truyền thông, nên mọi người đều hiểu được tầm quan trọng của lương thực. Dùng tiền mua là phương thức văn minh chỉ có ở giai đoạn hòa bình, đến khi thế giới lâm vào hỗn loạn, nếu ngươi còn nói đến văn minh, thì chỉ là đang tự tay đẩy bản thân vào tuyệt lộ mà thôi. Đã đến lúc này, tất cả lễ nghĩa liêm sỉ đều là thứ xa vời, chỉ có lương thực trong tay mới là chân thật.

Những nơi như siêu thị, cửa hàng bán thực phẩm,… nhìn đâu cũng thấy toàn người là người dù không phải đang trong đợt giảm giá. Phải nói, những chỗ như thế này đã phản ánh mặt hắc ám tàn khốc của nhân loại một cách cực kỳ sinh động.

Cướp là cách khả thi nhất, ỷ vào khí lực của bản thân chen chúc trong đám người, ngăn cản những người muốn tranh giành với mình, hoặc dựa vào vũ khí giết hại đồng bào, không có áy náy hay sợ hãi, tiếp tục cướp lấy lương thực. Không ai để ý đến thi thể trên mặt đất, không ai sợ hãi gào thét có kẻ giết người, cho dù có cũng sẽ không có người bận tâm đi nghe, mà ngay cả những người làm việc ở đấy cũng ỷ vào chức vị của mình, chiếm lấy vật tư trước tiên, không có bất kỳ ai nghĩ đến chuyện đó là nên hay không nên.

Có một số người nhỏ yếu nhưng khôn khéo ngồi ở ngay bên ngoài, chờ những người ôm đầy tay lương thực ra khỏi cửa, ít nhiều gì cũng sẽ có thứ rơi xuống đất, và đó chính là mục tiêu cướp đoạt của bọn họ.

Cho dù ngươi cướp được vật tư trong cửa hàng thì đã sao, ra đến bên ngoài, sẽ có càng nhiều người đứng chờ để cướp chúng từ tay ngươi, vì thế, phạm vi hỗn loạn ngày càng lớn, cũng không có ai đi tính toán xem, trong trận hỗn loạn này đã có bao nhiêu người bỏ mạng. Cũng có một số kẻ ngu xuẩn, mục tiêu cướp bóc không phải là nước, lương thực, hay châu báu, những thứ trong loạn thế còn có chút giá trị để đổi chác, mà là hàng hiệu đắt tiền. Đã đến lúc này rồi, những thứ đó còn có ý nghĩa gì sao?

Thấy một màn này, Balberith nở nụ cười trào phúng, còn Luật vẫn lạnh lùng nhìn mọi thứ diễn ra trước mắt.

Nhân tâm rối loạn, xã hội cũng rối loạn.

Có người nghĩ, ở nhà là an toàn nhất, cho nên sau khi cướp đủ lương thực liền ở lì trong nhà không ra.

Có người nghĩ, đến nơi có bộ đội bảo hộ càng an toàn hơn so với trong thành phố, có người lại không nghĩ sâu như vậy, chỉ cho rằng, nếu như trong thành phố này đã có nguy hiểm, vậy cứ chạy ra ngoài thôi.

Mọi người bắt đầu kết thành từng nhóm, lần lượt rời khỏi thành phố, trong đám đông, mặc dù có chút hỗn loạn do xô đẩy, luồn lách, nhưng bầu không khí ở đây cũng chỉ có căng thẳng chứ không phải sợ hãi. Tuy nhiên, sau khi có một người nhiễm bệnh xuất hiện và bắt đầu ra tay giết hại người xung quanh, đám đông bắt đầu trở nên hỗn loạn, những người đứng gần người bệnh nhất bắt đầu tìm cách chạy ra xa, kéo theo những người xung quanh họ cũng tìm cách chạy trốn, quả nhiên, giống như phản ứng dây chuyền, tất cả đều bắt đầu chạy ra xa một cách vô trật tự, không ai bận tâm mình đã giẫm lên cái gì mà chạy, có thể là thứ gì đó giữa đường, có thể là thi thể, cũng có thể đó là người sống, thế nhưng chẳng ai bận tâm chuyện đó cả, đối với bọn họ, chỉ có bản thân mình mới là quan trọng nhất.

Nhìn thấy sự tàn khốc của nhân loại, tâm của Luật càng trở nên lạnh lẽo nhưng hắn vẫn chưa tuyệt vọng, bởi vì trong những hình ảnh kia cũng có một mặt khác của nhân loại, người đàn ông giành giật lương thực cho người nhà, người phụ nữ che chở cho con cái của mình, mặc dù chỉ là một ít hình ảnh như vậy, mặc dù chúng không liên quan gì đến thẩm phán cuối cùng, nhưng ít nhất cũng khiến hắn nhìn thấy hy vọng, khiến hắn không thể hoàn toàn mặc kệ nhân loại đi đến ngày diệt vong.

So với những khu vực khác, kinh đô lại cực kỳ an toàn, có dị năng giả, quân đội được vũ trang đầy đủ, vật tư dồn về kinh đô đảm bảo mọi người sống được ba năm. Có thời gian ba năm, nhân loại tin tưởng, bọn họ nhất định có thể tìm ra phương pháp giải quyết tai họa lần này. Những người nhiễm bệnh đều đã bị cách ly đến nơi khác, cho nên hiện tại, ở kinh đô không có vấn đề gì lớn, nếu có cũng chỉ có một vài cuộc hỗn loạn trong phạm vi nhỏ, nhưng tại thời điểm trọng yếu như lúc này, tất cả những người gây rối loạn trị an đều chỉ có con đường chết. Dưới sự trấn áp bằng vũ lực của quân đội và sự bảo đảm lương thực, kinh đô tạm thời vẫn rất an ổn, nhưng nhân tâm thì không được an ổn như thế. Cho dù là người thường hay các chính khách thượng tầng, trong tình huống tai họa liên tục xảy ra, lại có xu hướng ngày càng xấu đi, bọn họ làm sao có thể thấy an tâm cho được.

Lúc này, mặc dù có dịch bệnh hoành hành, nhưng các thiết bị khoa học kỹ thuật vẫn còn sử dụng được, đặc biệt là những vệ tinh bay quanh Trái Đất đều không ảnh hưởng gì, hoàn toàn thuận lợi truyền lại tin tức ở khắp nơi trên thế giới. Tình huống ngày càng xấu đi khiến các chính khách đã có tuổi có vẻ lại già thêm không ít, may mà vẫn còn dược vật đổi được từ lực lượng hạt giống giúp bọn họ chống đỡ. Cần phải làm như vậy, không phải vì bọn họ bị bệnh, mà là tình huống trước mắt không cho phép bọn họ nghỉ ngơi dù chỉ một chút, cho dù là vì nguyên nhân sức khỏe cũng không được.

Vì tai họa lần này, các quốc gia đều không giấu giếm gì nhau, mà là bắt tay hợp tác, nỗ lực tìm cách vượt qua khoảng thời gian này. Các số liệu của người nhiễm bệnh cũng có người gửi đến từng nước, thế nhưng, các nhà khoa học tinh anh nhất cũng không tìm ra cách giải quyết, một phần cũng vì theo thời gian, virus đã bắt đầu xuất hiện tình trạng bị biến dị.

Tại sao virus vốn đã đe dọa toàn thế giới lại đột nhiên biến dị, các nhà khoa học không có thời gian đi nghiên cứu, trước mắt họ phải tìm được nguyên lý hoạt động cơ bản của loại virus này, thế nhưng, số liệu gần đây nhận được khác biệt so với trước kia quá lớn khiến bọn họ biết, chúng bắt đầu biến dị rồi.

Virus ban đầu sẽ khiến người bị nhiễm sau khi chết mười phút sống lại, giả thiết ban đầu cho rằng nó có thể giúp nhân loại trường sinh không được thành lập, người chết chính là người chết, cho dù virus khiến tế bào tăng hoạt tính, nhưng lý trí và tư duy đã không tồn tại, thì cũng chỉ tạo thành một xác chết biết di động mà thôi. Bất luận đó là sinh vật gì, cũng chỉ còn bản năng nguyên thủy nhất là ăn, chúng không có trí tuệ, không có tư duy, cũng không biết thứ gì ăn được, thứ gì không, mà trường hợp gặp nhiều nhất chính là chúng đem những người còn sống bên cạnh mình làm thức ăn, bắt đầu cắn nuốt.

Nói như vậy, chỉ cần làm công tác dự phòng ban đầu thì sẽ không có vấn đề gì lớn, thế nhưng virus đã biến dị, trở thành chỉ cần bị nhiễm bệnh, cho dù chưa chết, cũng sẽ biến thành zombie, chỉ vì ăn mà tồn tại. Càng tệ hơn là, virus này có thể truyền nhiễm, điểm duy nhất đáng ăn mừng là nó không lây nhiễm qua không khí, mà là thông qua miệng vết thương.

Tình huống bây giờ thật sự không tốt, nếu như ngươi có thể dùng sách vở đập chết zombie thì xem như ngươi lợi hại, thế nhưng xã hội này, đa số nhân loại chỉ là người bình thường, lấy đâu ra cao thủ như vậy, cho nên chỉ cần là bị zombie cắn hoặc cào bị thương, thì dù ngươi còn sống, không bao lâu sau cũng sẽ trở thành zombie. Chết không đáng sợ, đáng sợ là ngươi còn sống nhưng không còn biết mình là ai nữa.

Các nhà khoa học miệt mài nghiên cứu ngày đêm, các chính khách cũng không thể vứt bỏ nhân dân của mình, nhanh chóng hạ lệnh thiết lập vài khu căn cứ an toàn đã chuẩn bị trước, báo ra những khu vực còn giữ hệ thống hàng rào điện, cho người dân biết đến đâu sẽ an toàn, chính là, có bao nhiêu người còn sống mà đến được đích đây?

Dịch bệnh ngày càng lan rộng, nhanh chóng khiến cả một thành phố trở thành lãnh địa của zombie, thượng tầng nhìn khu vực bị bôi đỏ trên bản đồ, cho dù bình thường bọn họ có lãnh huyết, có lạm dụng quyền thế của mình thế nào, cũng không khỏi cảm thấy bi thương. Bọn họ vốn kiêu ngạo bản thân mình là chủ nhân của thế giới, không nghĩ đến, bọn họ cũng có lúc phải chật vật như hôm nay.

Không thể để tình trạng hiện tại tiếp diễn, các quốc gia bắt đầu vận dụng máy bay trực thăng, phái quân đội cứu người. Khi nhìn thấy bộ đội mặc quân trang, những người gặp nạn vui mừng đến rơi lệ, cảm động vô cùng, thế nhưng, dù là lúc nào, ở đâu, cũng có một vài phần tử quấy rối, vì tranh đoạt cơ hội sống sót mà không để ý đến những người khác, gây ra hỗn loạn, bất quá, đều nhanh chóng bị bắn chết.

Đối với kết cục này cho bọn họ, Luật chỉ có một câu, xứng đáng.

.

Các dị năng giả đều đứng ngồi không yên, bất luận bọn họ là loại người như thế nào. Đầu tiên, bọn họ vẫn là nhân loại, hơn nữa, bọn họ vẫn luôn ở kinh đô, chưa từng trải qua sự hắc ám của nhân loại trong khoảng thời gian này, nên vẫn còn duy trì một loại khờ dại và nhiệt huyết, xúc động muốn đi cứu người. Đối với chiến lực quan trọng như bọn họ, quốc gia đương nhiên không hề phản đối, cho nên, dưới sự chỉ huy của Tần Trạm, nhóm dị năng giả bắt đầu xuất hiện tại các khu vực gặp tai họa, ra tay cứu giúp dân chúng.

Trước khi xuất phát, Tần Trạm nói, “Thực xin lỗi, Luật, tạm thời không thể ở bên cạnh bảo hộ ngươi.” Đối với chuyện này, Tần Trạm cảm thấy thật có lỗi. Hắn tuyệt đối tin tưởng hắn sẽ an toàn trở về, bởi vì số liệu của zombie, hắn đều đã xem qua, bọn chúng không phải đối thủ của hắn. Bởi vì tin tưởng như vậy, cho nên Tần Trạm cũng không có thương cảm, chỉ là thấy có lỗi với Luật mà thôi.

“Ta không cần ngươi bảo hộ.” Luật nói vậy không chỉ vì thực lực thật sự của hắn, còn là vì ở kinh đô, hắn không cần phải được bảo vệ. Nhờ có nhiệm vụ do lực lượng hạt giống tuyên bố, các dị năng giả còn lại ở kinh đô sẽ không ra tay với hắn, mà người thường cũng không có cơ hội chạm đến hắn, bởi vì nơi hắn ở là khu mà các chính khách ở, là nơi được bảo vệ nghiêm ngặt nhất, nếu nơi này mà bị người thường xâm nhập, thì đám vệ binh nên đi tự sát hết là vừa. Tình huống trước mắt khiến toàn kinh đô đều bị giới nghiêm, cho dù muốn đi đâu chơi cũng không được, huống chi, hắn hiện tại không có tâm tư chơi đùa.

“Luật, ta sẽ cố gắng khiến thế giới trở lại như trước.” Nhìn Luật đưa mắt về phương xa, Tần Trạm nghĩ Luật đang hoài niệm cảnh hòa bình trước kia, với hoàn cảnh như hiện tại, hẳn là y đang thấy nhàm chán a.

Luật cười lạnh, xoay người rời đi, âm điệu lạnh lùng vang vọng bên tai Tần Trạm, “Tần Trạm, ngươi làm không được.” Khi ngày đó đến, ngươi sẽ biết, bất luận ngươi làm cái gì, tất cả đều là vô dụng.

Tần Trạm siết chặt nắm tay, nhìn theo bóng lưng của Luật, thầm nói, ta nhất định sẽ làm được. Tất cả những gì hắn làm không phải vì nhân loại, mà là vì Luật. Điều hắn hy vọng, là Luật được sống trong một thế giới xinh đẹp, hòa bình, mà không phải hỗn loạn, nguy hiểm như hiện tại.

Mang theo quyết tâm này, Tần Trạm xuất hiện tại khu vực gặp tai họa, quét sạch zombie xung quanh, cứu được rất nhiều người. Thế nhưng, số lượng zombie quá mức khổng lồ, cho dù hắn là đệ nhất cao thủ của dị năng giả cũng không thể tiêu diệt hết. Sau khi cứu người, ngồi trên máy bay trực thăng, Tần Trạm nhìn zombie đông nghìn nghịt phía dưới, hắn biết, nhiệm vụ của hắn rất nặng, cực kỳ nặng.

END 55.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.