Rạng sáng hôm đó, vừa bước vào nhà, Điền Ca đã thấy hoa mắt chóng mặt, đi thẳng vào giường nằm. Bệnh đến như núi đổ, cô không thể gượng dậy được. Nếu còn chút sức lực có lẽ cô chẳng chịu nằm nhà, vì nghỉ làm là bị trừ lương, mà tiền hai ngày cũng đủ để cô đưa Ni Ni đi chơi một chuyến ở Thế giới Thủy cung. Quốc khánh năm ngoái, con bé đòi đi Thế giới Thủy cung, Điền Ca tính đi tính lại, cả nhà ba người mà tới đó thì thể nào cũng mất hơn ba trăm tệ, nên cô đành dỗ con bé đi công viên Trung Sơn, không xem được những loài động vật biển đắt tiền, thì xem miễn phí động vật trên mặt đất vậy. Mặc dù hôm đó, con bé chơi rất vui, nhưng trong long Điền Ca không khỏi áy náy. Chẳng qua chỉ là Thế giới Thủy cung trong thành phố, chứ có phải Disney Land ở Hong Kong đâu, thế mà người làm mẹ như cô, ngay cả mơ ước nhỏ nhoi của con gái cũng không đáp ứng được. Vì cảm giác mắc nợ con gái, nên Điền Ca đã lên kế hoạch đưa con đi chơi bù, ai dè không lâu sau, chị dâu bên nhà cô mắc bệnh ung thư vú, phải đi làm phẫu thuật. Trước đây, phần lớn khó khăn đến từ nhà Lý Dương, nay đến lượt nhà vợ, dường như anh cũng muốn bù đắp nên lập tức kéo cô đến thăm, rồi gửi biếu chị hai nghìn tệ. Đây là một khoản chi không nằm trong ngân sách, nhưng tiền cũng đã cho đi rồi, Điền Ca đành phải phớt lờ kế hoạch đưa con gái đến Thế giới Thủy cung một lần nữa. Cô tự nhủ, Ni Ni còn nhỏ, mà Thế giới Thủy cung lại quá phong phú, giờ dẫn con bé đi, chưa chắc nó đã hiểu hết, thôi để con bé lớn thêm một hai tuổi nữa vậy, đi xem mà không hiểu được thì cũng phí tiền. Điền Ca nghĩ như thế để an ủi bản thân, nhưng mỗi lần nhớ đến chuyện này, long cô lại nhói đau.
Tạm thời không nhắc đến hai mươi vạn nữa, “oan có đầu nợ có chủ”, chỉ cần Trần Tích Tích vẫn còn thì cứ từ từ tính, dù sao cũng chưa đến nỗi mất trắng hoàn toàn. Nhưng lúc này, số tiền đặt cọc giống như thỏi chì đè nặng trong lòng Điền Ca, nhấn chìm những cảm xúc vui vẻ thoải mái của cô. Nếu đổi hai vạn tệ thành vé vào Thế giới Thủy cung, thì cô đã có thể dẫn con gái tới chơi không biết bao nhiêu lần! Tự nhiên nước mắt Điền Ca rơi lã chã, thật là chết không được mà sống cũng chẳng xong. Đến lúc sắp có được căn nhà mới mà mình ngày ngóng đêm mong thì thoắt cái lại hụt hẫng.
Bao lâu nay, Điền Ca luôn ỷ vào Lý Dương, cô chia sẻ mọi chuyện với anh để niềm vui được nhân đôi và nỗi buồn vơi đi bớt, bất kể là về công việc hay cuộc sống, cô đều nhờ anh phân tích mặt tốt mặt xấu rồi mới quyết định; duy chỉ có lần này, cô tự ý làm thì lại rơi vào nông nỗi này đây.
Sốt, đau dạ dày, kèm theo tiêu chảy nhẹ, Điền Ca tự truyền nước rồi lấy thuốc uống, thiếu loại nào thì cô nhờ Lý Dương đi mua thêm. Uống thuốc xong, cô lại nằm nghỉ, sắc mặt âm thầm buồn bã.
Cô đổ bệnh không phải chỉ vì nhiễm lạnh. Ai cũng biết bệnh từ tâm mà ra, những yếu tố tâm lý, cảm xúc tác động rất lớn đến sức khỏe con người, nếu không thì tại sao những người có chỉ số IQ càng cao thì càng dễ bệnh. Còn những người đần độn thì cứ khỏe như vâm, chẳng biết ốm đau bệnh tật là gì… Điền Ca nghĩ nếu như có kiếp sau để làm một kẻ ngốc cũng hay, chẳng phải nghĩ ngợi gì mà vẫn có cái ăn cái uống là sướng rồi.
Lý Dương cũng bị cảm nhẹ, đầu ong ong rất khó chịu, nhưng anh chỉ lẳng lặng uống ít thuốc, không để Điền Ca biết. Anh muốn nhờ mẹ vợ đến chăm sóc Điền Ca, nhưng cô kiên quyết phản đối:
- Nhỡ mẹ biết được chuyện này thì chẳng phải là lấy mạng mẹ ư? Liệu mẹ có chịu được không? Trong hai mươi vạn tệ đó có tám vạn là tiền tích góp cả đời mẹ đấy, nếu mẹ biết giấy nợ bị mẹ làm hỏng thì mẹ sống tiếp thế nào đây?
Điền Ca bảo Lý Dương cứ lo đi làm đi, đừng vì cô mà trễ nải công việc. Nhưng Lý Dương bảo:
- Công việc quan trọng hơn hay em quan trọng hơn?
- Mình em nghỉ việc là được rồi, nếu anh cũng bị trừ lương thì tháng sau ba người nhà mình hít không khí mà sống à?
- Tiền quan trọng hơn hay mạng quan trọng hơn? Nếu chỉ cần tiền không cần mạng, thế chết rồi thì giữ tiền làm gì?
Hai ngày Điền Ca ốm, mỗi sáng Lý Dương đều đưa con đi học rồi vội vội vàng vàng tới cơ quan. Đến giờ làm việc, anh bắt tay vào xử lý những việc cần kíp, sau đó xin chủ nhiệm cho nghỉ trưa sớm, tất tưởi chạy về nhà chăm vợ ốm. Đi chợ, nấu cơm hay quét dọn nhà cửa, anh đều bật nhạc để thư giãn tâm hồn, vừa làm vừa nghe Điền Ca càm ràm không dứt miệng.
- Tại sao anh lại cho Xuân Phong vay tiền, anh ấy giàu như thế còn mượn tiền của anh làm gì? Anh nhiều tiền lắm à? Anh ra cái vẻ gì hả? Sao bây giờ anh mới nói chuyện này với em? Khi anh cho vay, sao không nói năng gì với em cả?- Điền Ca nằm trên gường, người mềm rũ, nhưng đầu óc thì hoàn toàn tỉnh táo, vừa rấm rứt khóc vừa cằn nhằn.
- Anh làm như thế chẳng phải là vì không muốn ảnh hưởng đến tâm trạng của em ư?- Lý Dương đang lau bàn, nghe vợ nói thế bèn dừng tay, nhẫn nại giải thích.
- Nhưng anh phải giữ giấy nợ cho kĩ chứ, chuyện lớn như vậy mà anh chẳng để tâm chút nào. Giờ Xuân Phong chết rồi, liệu vợ anh ấy có thừa nhận khoản nợ này không? Nhỡ cô ta có phủi tay thì mình phải làm thế nào?
- Giấy nợ là để phòng tiểu nhân chứ ai phòng quân tử? Làm sao cô ấy phủi tay được chứ? Tích Tích không phải loại người đó đâu. Em cứ yên tâm đi, anh tin chắc cô ấy sẽ trả lại tiền cho em, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
- Thế còn căn hộ kia thì tính sao đây? Hôm nay là thứ hai rồi, nếu trước thứ sáu mà không giao thủ phó thì chủ nhà sẽ bán cho người khác và không trả lại tiền đặt cọc nữa… Ôi, phải làm thế nào đây?
- Ngày mai anh sẽ nghĩ cách, cho dù phải cướp ngân hàng, anh cũng sẽ gom đủ thủ phó. Em thích căn hộ đó thì nhất định chúng mình phải mua bằng được! Nay mai dọn đến ở, em định trang trí nhà theo phong cách nào đây? Mai anh sẽ đến hiệu sách mua mấy cuốn về trang trí nhà cửa để hai vợ chồng mình tự thiết kế…
Buổi trưa, Lý Dương kỳ công nấu một bữa ăn ngon lành cho vợ. Anh tự cán mì làm món mì trứng xốt cà chua kèm một đĩa thịt băm xào tương thơm ngào ngạt. Nhưng Điền Ca uể oải cầm đũa, vừa gẩy gẩy mấy sợi mì vừa ca cẩm.
- Lúc kết hôn ngay cả một tấm ảnh cũng chẳng nỡ chụp, áo cưới cũng chưa được mặc, sao em lại sống chẳng có ý nghĩa gì thế chứ!
- Anh có đưa em đến tiệm áo cưới, nhưng tại em tự bỏ về đấy chứ.- Lý Dương cắm cúi ăn mì, tiện đà nhắc lại quá khứ.
- Nhưng anh có thật lòng không? Chẳng qua là trên đường đi được nhân viên tiếp thị của studio đó phát cho thẻ giảm giá nên anh mới hứng lên, kéo em đi chụp ảnh chứ. Hôm ấy cuốc bộ cả ngày trời, mệt muốn chết, trông bộ dạng em lúc đó mà chụp ảnh cưới được à? Còn nữa, cho dù là giá ưu đãi, nhưng cũng phải đến hơn một nghìn tệ, chẳng bằng tiền để mua sữa cho con còn hơn. Mà sao lúc đó anh không kiên trì? Nếu anh cứ khăng khăng kéo em đi, thì giờ có phải đỡ canh cánh nỗi tiếc nuối này không?- Điền Ca trách cứ.
- Được rồi, anh không thoái thác trách nhiệm, chuyện lớn chuyện nhỏ anh đều ghi nhớ trong lòng, ngày tháng còn dài, sau này chúng mình sẽ làm bù. Đến lúc đó, ba người nhà mình cũng đi chụp ảnh, cho Ni Ni mặc đồ thiên thần đứng giữa anh với em, quá hoàn hảo ấy chứ! Vợ chồng mình không mặc áo cưới mà người ta từng mặc nữa, anh sẽ đặt may cho em áo cưới đẹp nhất, mới nhất, được không? Giờ em ăn cơm đi, ăn xong có sức thì mới nói tiếp được.
- Hồi mình lấy nhau, ngoài giấy chứng nhận kết hôn ra thì chẳng có cái gì. Bố mẹ anh gửi lên hai vạn tệ, anh nói là tiền róc xương bố mẹ, một mực đòi gửi trả, em cũng không phản đối. Khi sinh Ni Ni, bố mẹ anh lên thăm cháu gái, mang cho năm nghìn tệ, anh lại bảo bố mẹ khó khăn nên kiên quyết dúi vào hành lý của ông bà, em có nói gì…
- Lúc đăng ký kết hôn, không phải đã nói rõ rồi ư? Tự em nói chỉ cần mình ở bên nhau, dù là hai bàn tay trắng cũng không sao mà. Em cũng thấy đấy, mấy năm nay anh luôn biết ơn em, vì em mà cả đời này anh mới có một đám cưới cực kỳ thân thiện với môi trường như thế. Người phụ nữ như em với anh mà nói, chỉ có thể gặp mà không thể tìm, giống như ngọc bích cần trân trọng cất giữ, có trách thì chỉ trách anh không đủ khả năng làm cái hộp tử tế cho xứng với em thôi. Anh biết em vì theo anh mà phải chịu không ít vất vả và khổ cực. Anh thực sự có lỗi với em và con, anh luôn cố gắng bù đắp, nhưng anh cần có thời gian chứ?- Lý Dương kiên nhẫn an ủi động viên cô.
Dù sao anh cũng không thể bịt lỗ tai, nên đành để những lời cô nói vào tai này ra tai kia. Tức nước thì vỡ bờ, buồn phiền tích tụ sẽ sinh trầm cảm, anh phải để cô xả stress thôi. Vì lo cho sức khỏe của cô nên anh mới phải nghe, phải nhịn. Hơn nữa, chuyện lần này quả thực rất nghiêm trọng, bảo cô chỉ sau vài tiếng đồng hồ là nguôi giận thì thật hoang đường.
Điền Ca nước mắt ngắn dài.
- So với những người phụ nữ khác em có thua kém gì đâu? Vì sao những thứ người khác có em lại không có? Những thứ người khác được hưởng em lại không được hưởng? En đòi hỏi quá cao hay quá xa vời? Em là người có mười vạn tệ mà bắt anh phải mua biệt thự mười triệu tệ ư? Em sai ở đâu? Em làm gì quá đáng mà phải sống những ngày tháng không thấy mặt trời thế này? Bao giờ mới ngóc đầu lên được đây chứ? Chỉ vì em quá ngây thơ, quá tin vào tình yêu, quá tin vào anh. Nếu em như người ta, không có nhà thì nhất quyết không lấy chồng thì có lẽ em đã có một căn hộ từ lâu rồi. Em quá ngốc, cứ thế theo không anh đi đăng ký kết hôn, em đúng là ngốc nhất trần đời, sao em lại rẻ mạt đến thế chứ…
Lý Dương im lặng, thu dọn bát đũa mang vào bếp rửa. Nhìn tấm lưng gầy gò của anh, Điền Ca chợt tự hỏi: Có phải mình hơi quá rồi không? Hai ngày liền cô nằm bẹp trên giường, còn anh bận như chong chóng, đã thế lỗ tai lại không được nghỉ phút nào. Những tổn hại sức khỏe và áp lực tinh thần đều do cô gây cho anh, sao anh không một lời oán trách? Cho dù anh là người máy thì cô cũng không thể giày vò anh như thế. Ngoài chuyện này ra, anh có làm sai việc gì đâu? Cô có uất ức gì là trút hết lên đầu anh, còn anh thì sao, lẽ nào không có uất ức? Sao trước giờ anh chưa từng than phiền với cô?
Hai ngày sau, Điền Ca và Lý Dương đi làm trở lại. Hôm đó, Lý Dương đang họp thì nhận được tin nhắn của Điền Ca, hỏi chuyện tiền đặt cọc phải làm thế nào? Cô không hùng hổ ép anh phải mua nhà bằng được, mà hỏi ý kiến của anh xem giải quyết hậu quả thế nào. Vậy là anh biết phong ba bão tấp đi qua rồi, cô đã chấp nhận sự việc ngoài ý muốn, giống như trước đây sau mỗi lần gặp thất bại, cô đều bình tình đối mặt với thực tế để làm lại từ đầu. Xem xong tin nhắn, Lý Dương cảm thấy tảng đá lớn trong lòng như được dòi đi và đầu óc cũng được giải tỏa phần nào.
2
Lý Dương cố gắng xoay xở để thực hiện ý nguyện của vợ. Anh đích thân gọi điện cho Tiểu Hàn, hi vọng cậu ta có thể thương lượng lại với chủ nhà, xin kéo dài thời hạn giao thủ phó thêm mấy hôm nữa. Tiểu Hàn tỏ ý ngần ngại, song cũng dốc hết sức giúp đỡ. Sau khi không lay chuyển được tình hình, cậu ta để Lý Dương trực tiếp nói chuyện với chủ nhà. Ông ta nói:
- Chú em, tôi rất muốn giữ nhà cho cậu, nhưng cậu phải cho tôi một lý do chứ. Nói thực với cậu, có mấy người đang sốt sắng hỏi mua căn hộ này, mà giá thị trường cũng tăng lên hai vạn tệ rồi; vì giữ đúng giao ước nên tôi mới đợi vợ cậu giao thủ phó đấy chứ. Giờ mong cậu cho tôi biết, tôi phải lấy lý do gì để gia hạn cho cậu đây?
Đặt điện thoại xuống, Lý Dương liền liên hệ với Tiểu Ngưu. Ngoài Tiểu Mã Ca, Chu Chính và Lão Hoàng ra, Tiểu Ngưu là người thứ tư trên thế giới này Lý Dương có thể chường mặt hỏi mượn tiền. Bình thường có người đứng ra tổ chức tụ tập thì bạn bè ai cũng sốt sắng tham gia, năm ba bàn rượu sợ vẫn không đủ, nhưng tới khi thực sự cần sự giúp đỡ thì những tên vốn năng nổ, hoạt bát đều nhất loạt rút lui.
Lúc nhận điện thoại của Lý Dương, Tiểu Ngưu đang tán chuyện với đám bạn ở quán café Starbucks. Nghe Lý Dương nói có chuyện rất cấp bách, anh liền bỏ rơi đám bạn, bắt taxi đến tận cơ quan Lý Dương để nói chuyện. Lý Dương nghĩ chỉ cần nói chuyện qua điện thoại là được rồi, không ngờ Tiểu Ngưu lại hộc tốc chạy đến cơ quan làm anh cảm động vô cùng.
- Mẹ nó, đã vội thì chớ lại còn dính phải taxi dù, bị chém đẹp rồi.- Tiểu Ngưu vừa vào phòng Lý Dương đã phàn nàn.
- Bắt taxi? Xe cậu đâu?- Lý Dương nhíu mày. Tiểu Ngưu có một chiếc Polo còn khá mới, đi đâu cũng lái xe, cứ như hình với bóng vậy. Xem tình cảnh này, Lý Dương dự cảm, hôm nay nói chuyện tiền nong với Tiểu Ngưu, tám chín phần giống Chu Chính, thà rằng không nói còn hơn.
- Hai ngày trước em vừa chia tay Bạch Mộng- Tiểu Ngưu nhắc đến chuyện chia tay mà không hề buồn phiền, ngược lại còn hả hể như vừa trút được gánh nặng,- Cuộc hôn nhân này đúng là ác mộng, khó khăn lắm mới thoát được.
- Đến xe cũng chia à?
- Em không chia xe với cô ta. Nhưng hôm em đến đàm phán với cô ta, nhân lúc em không chú ý, cô ta cuỗm luôn chìa khóa xe em để trên bàn rồi chạy xuống lái xe đi mất. Xe vẫn đứng tên em, cô ta gọi điện bảo không cần chuyển nhượng giấy tờ xe, chỉ yêu cầu em hằng năm đóng bảo hiểm xe đến khi cô ta không cần nữa thì thôi. Mẹ nó chứ, sao lại có loại phụ nữ trơ trẽn thế chứ, đúng là đồ rắn độc.
- Ngay từ đầu tôi đã thấy cô ta không đáng tin, cậu có nghe tôi khuyên đâu?
- Đại ca đừng nói đến chuyện nát như tương đâm của em nữa. Anh có chuyện gì vậy? Nói em nghe xem nào.
- Không có gì.
- Không có gì mà anh gọi điện nói cần gấp một khoản tiền à?
- Thôi bỏ đi, cậu đã điêu đứng thế này rồi, tôi nói ra thì có ích gì?
- Anh cần bao nhiêu? Giờ là lúc anh em sống chết có nhau, không thể để chuyện tiền bạc phá hỏng quan hệ chúng ta được. Nếu anh nói sớm một tuần thì có phải là tốt không, lần đó em vừa kiếm được mấy vạn tệ cơ đấy, nhưng mà mấy hôm nay em chè chén rồi lại mua dàn âm thanh xịn nên tiêu hết sạch rồi. Đáng nhẽ em vẫn còn khoảng một vạn tệ trong thẻ, nhưng cũng bị Bạch Mộng chôm mất rồi. Cô ta chiếm thẻ của em nhưng chẳng dùng được. Ngày nào cô ta cũng nhắn tin bắt em khai pass word, em rắn mặt, có chết cũng không nói. Em đang không biết nên báo cho bên ngân hàng hay nhờ mấy thằng du côn dọa cho cô ta một trận, bắt phải nhả xe với thẻ của em ra.
- Cuối năm ngoái không phải cậu đã ký một đơn hàng lên đến hai mươi ba vạn tệ đấy ư? Tiền đâu hết rồi?
- Hai mươi ba vạn tệ? Đấy chỉ là tuyên bố với bên ngoài thôi, anh hiểu không? Nói thế là để xây dựng hình ảnh thôi, nó khác xa với thực tế, vụ làm ăn ấy kiếm được ba vạn tệ nhưng đã sớm bị cô ả Bạch Mộng tiêu xài hết rồi.
- Cho tôi xin! Hóa ra cậu nói đơn hàng này đơn hàng kia đều là nói phét à? Suốt ngày cậu sắm hàng hiệu để rồi nhẵn túi thế này ư?
- Chỉ là tạm thời thôi mà, em đã có mối làm ăn mới rồi. Một bên là trang trí tòa nhà, một bên là khách sạn chính phủ, em tính sơ sơ ít nhất cũng phải chừng này.- Tiểu Ngưu giơ mấy ngón tay múp míp ra dứ dứ, - Nhưng phải đợi, bây giờ vẫn đang trong quá trình đàm phán. Đại ca, chuyện của anh rốt cuộc cần bao nhiêu tiền? Để em xem có gom được cho anh không?
- Gom cái đếch gì. Bây giờ cậu còn nghèo hơn tôi, tôi lấy được không? Tôi là Chu Bát Bì à?
- Chúng ta không phải là không có đồng nào, chúng ta có! Tiểu Ngưu lấy một cuốn sổ da từ trong chiếc túi tùy than, đập bộp bộp lên mặt bàn – Cái này, anh cầm lấy đi!
- Cái quái gì thế? - Lý Dương tò mò giở ra, là sổ đỏ. - Tiểu Ngưu, tôi hỏi cậu, cậu để sổ đỏ bên người làm gì hả?
- Đây là ngôi nhà bố mẹ em để lại cho em, khi bàn chuyện làm ăn, lúc cần thiết em lấy ra cho người ta xem để họ biết mình cũng là người có tài sản, nếu cần tiền có thể mang đi thế chấp. Giờ anh cầm đi, theo giá trị thị trường cũng được hơn một triệu tệ, vay mấy chục vạn tệ dễ ợt ấy mà.
- Thôi, còn có mỗi hai ngày. Kịp làm thủ tục vay vốn tín dụng không?
- Vay ngoài đi, chỉ là tiền lãi cao hơn một chút.
Đương nhiên Lý Dương không thể lấy sổ đỏ của người anh em ra cầm cố, nếu vay lãi cao thì cái gác xép của anh phải đứng mũi chịu sào. Mặc dù, gác xép không có giá trị là bao nhưng vẫn còn ba mươi mấy năm quyền sử dụng; không vay được hai mươi vạn tệ, chứ vài vạn tệ thì khó gì, mỗi tội thời gian không cho phép.
Xem ra đây là ý trời. Lý Dương tự nhủ, nếu ông trời đã để mình và Điền Ca từ bỏ việc mua nhà, vậy thì đành thuận theo ý trời thôi.
Đêm khuya yên ắng, Lý Dương và Điền Ca duỗi người trên chiếc đệm trong “ca bin tình yêu”. Sau khi hai vợ chồng nhất trí từ bỏ căn hộ, Điền Ca giận cá chém thớt, chê bai Chu Chính thậm tệ:
- Đúng là để hiểu lòng người chỉ cần thử một lần là biết ngay. Không trải qua chuyện này, thì chưa chắc mình đã nhìn thấu lòng dạ người ta. Chẳng phải Phó ủy viên ư? Ở một thành phố cấp tỉnh như Thanh Đảo, lãnh đạo cấp ban đâu phải là nhỏ. Phát nhất chính là lúc mới thăng quan tiến chức; thế mà lại độc ác, vô lương tâm như vậy sao?
Chê bai bạn bè của mình chẳng khác nào coi thường chính mình. Theo phản xạ có điều kiện, Lý Dương lập tức biện hộ thay cho Chu Chính:
- Người ta không mắc nợ mình, bình thường cũng chỉ là tình nghĩa bạn học, tự dưng chúng mình đến quấy quả, vốn dĩ là tại mình sai rồi. Theo lý mà nói, mua nhà thì phải vay ngân hàng, ai đời lại đi vay người quen? Bây giờ làm gì có người nào giữ tiền mặt ở nhà? Chơi cổ phiếu, mua bán bất động sản đều như gà đẻ trứng vàng, người ta cho mượn là vì nể nang, còn không cho mượn thì cũng phải thôi, sao lại oán trách chứ?
- Không cho vay cũng chẳng sao, thà cứ nói trắng ra còn hơn, đằng này lại kiếm lý do buồn nôn như thế. Xe ôtô của vợ bị hỏng đành vứt xó vì không có tiền sửa chữa, anh có tin được không? Định lừa trẻ con ba tuổi chắc? Lần trước cùng đi ăn, vợ anh ta mặc áo khoác Versace, đeo kính Chanel, túi xách Gucci, vòng tay ngọc bích, cả bàn chỉ có mỗi vợ anh ta là nổi bần bật. Không có tiền mà ăn mặc như thế à?
- Hai vợ chồng cậu ấy làm ở Cục Hải quan, đó toàn là hàng buôn lậu bị tịch thu, mua lại với giá rất rẻ.
- Thế thì càng không nên giả nghèo. Làm việc ở Cục Hải quan mà không có tiền á? Không có tiền còn mua biệt thự? Có giả vờ thì nên giả vờ trước mặt Viện Kiểm sát ấy, chứ giả vờ trước mặt chúng mình làm gì?
Lý Dương bắt đầu hối hận vì đã kể cho Điền Ca nghe chuyện mượn tiền. Nhưng đã trót thì phải trét, anh chỉ có thể cố giải thích thay Chu Chính:
- Bề ngoài Chu Chính ga lăng thế thôi, chứ về nhà thì sợ vợ một phép. Vợ cậu ấy ghê gớm như sư tử ấy, cô ta giữ thẻ lương đã đành, ngay đến các khoản thu nhập thêm, một đồng cũng không thoát khỏi tay. Cho dù cậu ấy muốn cho mình mượn thì e rằng cũng không có khả năng. Cậu ấy không sai. Thôi, đừng nói đến nữa, chuyển đề tài đi.
Điền Ca dí mạnh mấy ngón tay vào ngực Lý Dương, anh nhăn nhó rên rỉ:
- Bà cô ơi, em nhẹ tay một chút được không?
Điền Ca bấm huyệt rất chuẩn. Khi nào không vui, cô sẽ bấm cho chồng đau đến thấu xương; còn nếu cô vui thì chỉ cần bấm vài huyệt là anh đã mềm nhũn như được gây mê, tinh thần vô cùng sảng khoái.
- Chẳng cần anh công nhận hay không, nhưng Chu Chính không phải bạn tốt, anh chỉ cần nhớ kỹ như thế là được. Lão Hoàng là người thật thà, anh ấy sợ cô vợ trẻ nên có thể hiểu được, chúng mình đã làm khó anh ấy rồi. Số tiền ba vạn tệ đó cùng với năm vạn tệ của Tiểu Mã Ca đều không dùng được nữa, mai anh trả lại cho họ đi. Đeo nợ, mình sống không yên mà người cho mượn tiền cũng chẳng dễ chịu gì. Nhiệm vụ trước mắt chính là mau chóng nghĩ cách lấy lại hai vạn tệ tiền đặt cọc.
Lý Dương thở phào nhẹ nhõm:
- Cám ơn trời đất. Cưng à! Em đúng là người vợ tốt, nếu có kiếp sau anh nhất định sẽ lại lấy em làm vợ.
Vì số tiền đặt cọc, Điền Ca và bên môi giới đã khẩu chiến căng thẳng suốt hai ngày; cô chạy đến đó mấy lần, gọi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại, kết quả vẫn là xôi hỏng bỏng không. Cô không phải là người coi tiền như mạng sống, trong cuộc sống thường ngày, những thứ đáng chi tiêu như học phí của con, chi phí chữa bệnh của bố mẹ… dẫu vét sạch túi, cô cũng chấp nhận. Nhưng mà mất số tiền này thì quả thực là oan uổng quá.
Lý Dương xin ý kiến của luật sư Lưu. Luật sư Lưu nghiên cứu cả đêm bản thỏa thuận Điền Ca đã ký, rồi bảo Lý Dương hẹn với bên môi giới, trước khi kí hợp đồng chính thức muốn xem lại nhà một lần nữa. Luật sư Lưu dặn Lý Dương nhớ mang theo máy ảnh thật tốt. Khi vào xem nhà, hai mắt Lý Dương giống như rada, quét kĩ càng từng ngóc ngách, không bỏ qua một centimet nào. Quả nhiên không ngoài dự liệu của luật sư Lưu, anh tìm ra không ít vấn đề, nhất là việc cửa sổ trong phòng ngủ phía nam xuất hiện những mảng tường lớn bị thấm nước, loang lổ như một tấm bản đồ sặc sỡ. Vì trong bản thỏa thuận có một điều khoản rất rõ ràng là: Người bán cam kết căn hộ không tồn tại bất kỳ vấn đề nghiêm trọng nào về chất lượng, nên luật sư Lưu chỉ ra rằng, điều khoản đó là căn cứ duy nhất để đòi lại tiền đặt cọc, có thể thành công mà cũng có thể thất bại. Việc đến nước này, chỉ còn cách cố đấm ăn xôi chứ biết làm sao, thử một lần để khỏi tiếc nuối. Luật sư Lưu lấy danh nghĩa của Sở Nội vụ gửi thư cho bên môi giới, yêu cầu chủ nhà sửa chữa lại căn hộ sau đó mới tiến hành giao dịch chính thức. Bên môi giới trả lời rất nhanh: “Chủ nhà từ chối sửa chữa, anh muốn mua hay không thì tùy, căn hộ chỉ có thế thôi”.
Luật sư Lưu lại gửi thư một lần nữa: “Nếu chủ nhà đã từ chối giải quyết vấn đề chất lượng của căn hộ, vậy thì cứ chiếu theo điều khoản hợp đồng, căn nhà này tồn tại những vấn đề về chất lượng, bên mua từ chối tiếp nhận, yêu cầu bên bán hoàn lại tiền đặt cọc, chấm dứt hợp đồng”.
Nhờ có nước cờ của luật sư Lưu mà chủ nhà trả lại năm nghìn tệ, nhưng một ngày sau, ông ta lập tức bán nhà cho người khác, nhanh chóng làm thủ tục chuyển nhượng.
- Bây giờ phải làm thế nào? – Lý Dương hỏi luật sư Lưu, - Lại đi tìm bên môi giới nói chuyện à?
- Vô ích thôi, tìm ai cũng thế cả. - Luật sư Lưu nói – Bên môi giới không được hưởng lợi lộc gì từ tiền đặt cọc, tiền mà bên môi giới được chia chỉ là chi phí giấy tờ, sau khi giao dịch thành công, họ mới được lấy. Trong biên bản thỏa thuận ghi: “Đến hạn mà không giao thủ phó, bản thỏa thuận sẽ tự động vô hiệu, chủ nhà có thể bán nhà cho bất cứ người nào, tiền đặt cọc trở thành tiền phạt vi phạm thỏa thuận”. Đây là điều khoản chính, chủ nhà không làm trái giao ước.
- Nếu kiện thì sao? - Vất vả làm việc bao lâu mới kiếm được một vạn rưỡi, thế mà giờ mất toi, Điền Ca không cam tâm.
- Nếu anh chị là người ngoài, tôi sẽ khuyến khích hai người kiện vụ này đến cùng. Nhưng là chỗ bạn bè, tôi khuyên hai người đừng dính đến pháp luật. - Luật sư Lưu đặt mình vào hoàn cảnh của đôi vợ chồng, nói một câu chân thành, - Đối với bất cứ ai, kiện tụng đều là cơn ác mộng, chỉ tiền mất tật mang thôi.
- Có hy vọng thắng không? - Điền Ca lại hỏi.
- Có, nhưng rất mong manh, hơn nữa phải đặt quan hệ với văn phòng giám sát chất lượng xây dựng và giám sát viên, bất luận tường thấm nước có thuộc vấn đề nghiêm trọng về chất lượng nhà ở hay không, đều phải có báo cáo từ cơ quan có thầm quyền, phải chứng minh được với bên tòa án, nó vi phạm chất lượng nhà ở nghiêm trọng. Nếu như trong thỏa thuận có ghi rõ, “bên bán đảm bảo nhà không có vấn đề thầm nước” thì chắc chắn thắng kiện, nhưng thực tế những điều khoản trong thỏa thuận lại rất chung chung, mơ hồ.
- Tường thấm nước có thuộc về chất lượng không?
- Hiển nhiên thuộc về chất lượng, nhưng không phải vấn đề nghiêm trọng. Theo quy định của nhà nước, đối với việc xây dựng một tòa nhà mà nói, gãy dầm, nứt tường mới là vấn đề nghiêm trọng mà chủ thầu phải chịu trách nhiệm, còn việc tường thấm nước thì từ trước đến nay chưa có quy định rõ ràng, đối với nhà second hand thì càng không minh bạch. Cho nên vụ kiện này rất khó thành công, sở dĩ tôi giúp anh gửi thư là để dọa đối phương thôi. Xem ra, chủ nhà cũng là người thực tế, có lẽ ông ta không muốn rước phiền phức, hoặc mới bán được nhà giá cao, tâm trạng đang vui vẻ nên mới trả lại năm nghìn tệ; chứ nếu gặp người cứng đầu, không trả một hào nào thì chúng ta cũng không làm gì được họ đâu.
3
Sáng sớm, Điền Ca vừa xuống xe buýt đã gặp ngay một cô đồng nghiệp ở cổng bệnh viện. Cô ta quan tâm hỏi:
- Mua được nhà chưa?
Điền Ca buồn bã lắc đầu. Cô ta nói:
- Tranh thủ mua nhanh đi, đừng trì hoãn nữa.
Điền Ca nhớ, cô này luôn phản đối chuyện mua nhà, từng tuyên bố thẳng thừng: “Mặc kệ giá nhà tăng, làm sao có thể đưa tiền mồ hôi nước mắt của mình cho bọn đầu cơ chứ? Tôi chủ trương thuê nhà, muốn ở chỗ nào thì ở, ở bao lâu tùy ý, chán rồi thì chuyển nhà khác, thoải mái biết bao? ”. Cô ta vừa mới nói những lời này chừng hai tháng trước, sao bây giờ lại quay ngoắt 180 độ vậy nhỉ?
- Tôi chẳng ngồi yên được nữa, tuần trước vừa chộp được một căn hộ second hand. Nhà cửa bây giờ cứ như bị điên rồi ấy. Mọi người trong gia đình, kể cả họ hàng bên chồng đều khuyên chúng tôi mau chóng mua nhà, nếu không e rằng cả đời chẳng có nổi túp lều trú chân. Càng chậm trễ càng đen đủi, mua được nhà rồi ngồi vểnh râu cáo chờ tăng giá, thế có phải là sướng không?
Trái tim Điền Ca như bị đâm thủng, ứa máu. Buổi tối về nhà, cô chen lấn xuống xe buýt, lê từng bước chân mỏi như lên tầng bảy, tâm trạng càng lúc càng nặng nề. Đây mà là khu chung cư cái quái gì chứ, đừng nói là cây xanh, ngay đến một cọng cỏ khô cũng chẳng có. Mặt tiền tầng một thì toàn là cửa hiệu tạp hóa, salon, công ty môi giới nhà đất… Sẩm tối, những âm thanh mua bán không ngừng dội vào tai, tuy tiệm mua bán thật như ầm ĩ suốt từ sáng đến tối, mất an ninh trật tự. Hộp báo thì luôn phải khóa, hôm nào không khóa thì y như rằng báo trong đó không cánh mà bay. Về sau, hai vợ chồng cô không dám đặt báo nữa, Lý Dương đọc báo ở cơ quan, còn Điền Ca vốn không hay đọc báo, vì dù ở cơ quan hay ở nhà cô cũng chẳng lấy đâu ra thời gian rỗi cả. Không đọc cũng không sao hết, cô thường an ủi mình, chỉ là mấy tờ báo thôi mà, có đọc hay không cũng chả ảnh hưởng gì đến cuộc sống hàng ngày.
Về đến nhà, Điền Ca cũng ngại lên mạng. Hễ nghĩ tới những tin tức về giá nhà đang sốt xình xịch là tim cô thắt lại. Ba người nhà cô ngày nào cũng phải leo lên leo xuống bảy tầng thì đã đành, nhưng còn mẹ cô. Cả đời bà Phượng làm bác sĩ nhi ở xã, trong bán kính vài dặm đi đâu cũng có xe đưa xe rước, được mọi người kính trọng. Chỉ vì muốn chăm sóc cháu ngoại, giảm bớt gánh nặng cho con gái và con rể mà bà phải vất vả ngược xuôi, com cóp cho con gái tiền mua gác xép, tiền ở cữ, tiền thủ phó… Nhát dao này lại thêm nhát dao khác, dường như Điền Ca đã vắt kiệt sức lực của mẹ mình. Lần trước về thăm mẹ, cô ngồi chơi với cô cháu gái 6 tuổi Điền Vu Vu, thì con bé hồn nhiên nói: “Cô, cháu thấy cô rất dễ thương, sao mẹ cháu lại bảo cô là quỷ hút máu? Thật đáng sợ! Thế nào gọi là quỷ hút máu hả cô? ”. Điền Ca suýt nữa thì chết ngất. Không biết bố Vu Vu, anh trai cô nghĩ thế nào, chứ mẹ Vu Vu thì coi cô như quỷ hút máu.
Điền Ca tự trách mình hành động quá nhanh, chưa bàn bạc với Lý Dương đã hấp tấp ký thỏa thuận, đặt cọc tiền nhà; trách Lý Dương cho vay tiền mà không nói với cô tiếng nào; trách chủ thầu Yến Sơn Đình lòng dạ hiểm ác, nếu cô không làm nhận trù thì tiền cũng chẳng chuyển vào tài khoản của Lý Dương; nếu chủ thầu không đẩy giá bán lên cao thì cô đã mua được nhà, và không xảy ra một đống phiền phức sau này… Đương nhiên, cô không biến oán giận thành những lời khó nghe. Mấy ngày nay cô giày vò anh quá đủ rồi. Sự nhẫn nại nào cũng có giới hạn nhất định, trút giận cũng phải có chừng mực, nếu không màng đến hậu quả thì sẽ làm tổn thương cả người thân lẫn chính mình.
Trong khi đó, Lý Dương thì ngược lại. Lúc đang dự một cuộc họp nhàm chán ở cơ quan, tự nhiên anh nghĩ đến Điền Ca, nghĩ đến nét buồn bã trong mắt cô, nghĩ đến khuôn mặt đen sạm của cô mấy ngày qua, nghĩ đến những đau khổ của cô là do sai lầm của mình mang đến, trong lòng không khỏi áy náy và đau xót. Anh lặng lẽ nhắn tin cho cô: “Cưng! Anh xin lỗi”.
“Em yên tâm, những mất mát này sớm muộn gì anh cũng sẽ bù đắp cho em. Anh chuẩn bị đăng ký một lớp thẩm định ngọc bích, sau đó đi Vân Nam buôn ngọc. Em biết không? Ngọc bích tăng giá nhanh hơn cả nhà đất đấy. Một năm giá nhà chỉ tăng gấp đôi là cùng, còn loại ngọc bích tốt có thể tăng gấp mấy lần cơ đấy. Chờ khi nào phát tài rồi, chúng mình không chỉ mua nhà mà còn mua cả xe nữa. Mua nhà cũng phải mua cái đẹp nhất, chí ít cũng không thể ở vùng trũng phía sau Phù Sơn được, phong thủy ở đó không tốt, chúng mình phải ở phía trước Phù Sơn để ngắm biển chứ…”
Tin nhắn dài bốn trang màn hình. Trong giờ ăn trưa, Điền Ca vừa đọc tin nhắn vừa nghe y tá Lưu than thở với đồng nghiệp, hai hôm trước chỉ vì vấn đề ai rửa bát mà cãi nhau với chồng, rồi ông chồng bỏ đi hai hôm không về nhà, ngay đến một nhắn tin cũng chẳng có… làm mấy cô kia cũng bắt đầu ca cẩm về chồng mình. Điền Ca không chêm vào câu nào, một tay cầm đũa, một tay ấn bàn phím, đọc lại tin nhắn của Lý Dương, lửa giận kìm nén trong lòng cũng nguôi ngoai. Vả lại, chưa vội nói đến tin nhắn này, riêng chuyện vợ chồng tị nạnh việc nhà mà sinh ra bất hòa, Điền Ca tin chắc không bao giờ xảy ra trong gia đình mình.
Lý Dương ăn cơm trưa xong, vừa trở lại phòng làm việc thì nhận được tin nhắn của Điền Ca, vẻn vẹn năm chữ: “Tên chủ thầu độc ác”.
Lý Dương mỉm cười, lập tức trả lời lại: “Tên chủ thầu không phải độc ác bình thường, mà còn vô cùng độc ác. Độc như rắn như rết, ác như hổ như báo… ”.
Điền Ca xem xong tin nhắn không nhịn được cười.
Biết tâm trạng Điền Ca không tốt, buổi chiều rời khỏi cơ quan, Lý Dương liền gọi điện cho mẹ vợ nhờ bà đi đón Ni Ni, còn mình bắt xe về hướng bệnh viện, đón vợ tan ca. Hai vợ chồng cùng đi bộ trên phố, Lý Dương mua khoai nướng, bóc vỏ cho Điền Ca ăn, rồi vừa đi vừa làm công tác tư tưởng:
- Giờ quyết định không mua nhà nữa chưa hẳn là chuyện xấu. Anh kể cho em nghe một chuyện có thật nhé: Đầu những năm 90 của thế kỷ XX, bất động sản ở miền nam còn sốt hơn bây giờ nhiều, đến bà lão bán báo trên phố Hải Nam cũng nhảy vào đầu cơ đất để kiếm lời. Cơn sốt này đã gây khủng hoảng nghiêm trọng cho nền kinh tế và dẫn đến bất ổn xã hội, khiến chính phủ quyết định xử lí triệt để. Nghe nói, chỉ trong một đêm giá nhà giảm đột ngột khiến không biết bao nhiêu tiền đầu tư xây nhà đều tan thành mây khói. Mới mười mấy năm, người ta quên mất bài học ấy rồi ư? Còn nữa, hồi đó mức lương bình quân của tầng lớp lao động phổ thông chỉ có hai ba trăm tệ, những người vừa phất lên mua một chiếc ôtô Pusang hơn hai mươi vạn tệ, điện thoại cầm tay hai ba vạn tệ, tivi màu 29 inch phải mất hơn một vạn tệ. Nghĩa là hai vợ chồng mình không ăn không uống, tích góp trong hai năm mới mua được những thứ này đấy. Tiền mồ hôi nước mắt của bao nhiêu gia đình đều bị những chi phí tiêu dùng đắt đỏ làm cho rỗng túi. Bây giờ điện thoại di động, tivi màu, chỉ là chuyện trong quá khứ, nhưng nhà ở lại khoắng sạch túi của chúng ta, hơn nữa nó không phải chuyện mấy tệ hay mấy chục tệ mà là hơn triệu tệ. Chúng ta mất bao nhiêu năm mới kiếm được ngần ấy tiền? Trước đây các hãng di động, tivi thuộc quyền quản lý của nhà nước, họ kiếm được lợi nhuận rất cao, nhưng đều giao cho chính phủ hoặc là chăm lo phúc lợi cho công nhân ở các mặt nhà ở, giáo dục, y tế. Hiện tại thì thế nào? Dân kinh doanh bất động sản toàn là bỏ vào túi riêng thôi… Vì vậy, chúng mình phải lý trí hơn em à, đừng thấy người đầu tư nhà ở mà cố lao vào, như thế chỉ tổ chết chìm thôi.
- Hồi đó anh bao nhiêu tuổi? Anh nói cứ như mình đã trải qua rồi ấy. - Điền Ca hỏi đăm chiêu.
- Anh chưa trải qua nhưng anh từng nghiên cứu rồi, vả lại rất nhiều anh chị bạn bè anh đã trải qua.
Điền Ca vừa ăn xong miếng khoai, Lý Dương đã chu đáo đưa ngay một chiếc khăn ướt vào tay cô. Điền Ca lau sạch rồi khoác tay anh, thì thầm bên tai:
- Thôi được rồi, đừng lên lớp với em nữa. Bắt đầu từ ngày mai mình không nhắc lại chuyện này nữa.