Điêu Cốt Sư

Chương 32



Dịch: ngannguyetho

Biên: Kidlove

“Thiếu tướng Milos, tôi vừa mới thu được một tín hiệu cầu cứu.” Âu Mạc đi đến bên người Milos báo cáo lại tình hình.

Milos kiểm tra lại thiết bị cá nhân của mình, quả thật nhận được tín hiệu cầu cứu từ kênh công cộng, loại tín hiệu này chỉ cần còn ở trong phạm vi cho phép là có thể tiếp nhận được.

“Cách nơi này cũng không xa lắm, chúng ta thử đi xem sao.” Tuy rằng ba thế lực lớn trên hành tinh Straous luôn tranh đấu ngầm nhưng nếu thấy người gặp nguy hiểm ở bên ngoài thì mặc kệ là người của phe nào đều sẽ ra tay tương trợ.

Milos dẫn theo binh lính đi dọc theo khe núi, tới nơi phát ra tín hiệu cầu cứu. Tín hiệu đứt quãng, chỉ có thể ước chừng là khoảng tọa độ nào mà thôi.

Để tránh cho đám hỏa điểu ở trên không phát hiện, bọn họ đành nhờ vào cây cối và quái thạch trên vách đá che dấu mà cẩn thận băng qua khe núi.

“Hính như tín hiệu phát ra từ hướng kia.” Một người lính trinh sát nhẹ giọng nói:“Cách vị trí của chúng ta chưa đến 300m.”

Phía trước là rừng cây xanh um, cành lá tươi tốt, chủng loại đa dạng, càng tới gần khu vực trung tâm thì cây cối mọc càng tốt. Khi mọi người tới gần mới phát hiện ở mảnh đất trung tâm mọc một loại cỏ dại kỳ lạ, cao khoảng 40~50 cm có màu nâu đỏ, mọc rậm rạp tạo thành một khu vực lớn cỡ sân bóng, lay động không ngừng trong gió, nhìn từ xa cứ như một biển máu.

Tín hiệu được phát ra từ trong đám cỏ này, nhưng mà cỏ dại mọc vừa cao lớn vừa tươi tốt, mọi người không dám tùy tiện đi vào. Một người lính tiến lên dùng ra đa cầm tay kiểm tra xem có nguy hiểm hay không nhưng cũng không dò la được gì. Ngay sau đó, người đó thử thâm nhập vào sâu 10m, làm kinh động tới mấy động vật nhỏ khiến chúng trốn mất dạng. Khi mọi người nhìn thấy chỉ có vài con động vật nhỏ liền cảm thấy yên tâm hơn.

Milos dùng máy quét loại nhỏ quét vài vòng trên mặt cỏ, tín hiệu phản hồi rất mơ hồ, không có số liệu nào hữu dụng. Vì thế hắn hạ lệnh nói: “Tất cả tìm kiếm cẩn thận trong bụi cỏ, tìm xem có thấy người phát ra tín hiệu hay không.”

Binh lính tuân lệnh phân tán ra hành động, Milos cũng gia nhập đội ngũ tìm người.

Lúc này, trong lòng Milos bỗng dưng có một cảm giác khác thường, hắn rất nhanh quyết định nói: “Đình chỉ tìm kiếm, lập tức rời khỏi đám cỏ này!”

Song đã quá trễ. Mặt đất dưới chân bọn họ đột nhiên sụp đổ, xuất hiện một cái hắc động thật lớn, tất cả mọi người đều rớt vào trong hắc động. Sau đó hắc động chậm rãi đóng lại, mặt cỏ khôi phục như lúc ban đầu, hoàn toàn nhìn không ra có bất kì điều gì khác thường.

Trong thung lũng, An còn đang nói chuyện với khô lâu thú của mình, hoàn toàn không chú ý tới mọi người đã rời đi. Chờ cô lấy lại tinh thần, định nói lời tạm biệt với Milos, lại phát hiện bên người đã không còn môt ai cả.

Ni mã, đi cũng không báo cho cô một tiếng, bọn họ không phát hiện trong đội ngũ thiếu một người sao?

An căm giận bất bình, nhưng cô rất nhanh đã ý thức được có gì đó không đúng bởi vì tàu con thoi của bọn họ còn đậu ở đằng kia.

Kỳ quái, bọn họ đã đi đâu? An mở thiết bị đầu cuối cá nhân lên, thử liên lạc với Milos, đáng tiếc tín hiệu quá yếu, không có cách nào liên thông. Nhưng rồi cô đã nhận được tín hiệu cầu cứu trên kênh công cộng.

Bọn họ chắc là đi tìm nơi phát ra tín hiệu, An thấy mình cũng không cần đi qua xem náo nhiệt, cứ đường ai nấy đi như vậy cũng tốt.

Đúng lúc này, đột nhiên An nhận được tin khẩn cấp do Vượng Vượng phát ra, Milos bọn họ lâm vào khốn cảnh. Vượng Vượng vừa rồi vẫn luôn nằm trong túi Milos chơi ngón tay, cũng không có thấy toàn bộ quá trình gặp nạn, chỉ biết là bọn họ rơi vào một cái hắc động.

An thử liên hệ với chim khô lâu Hi Khắc Tư, kết quả nó bị ô đầu điểu đuổi theo tới tận bên ngoài ngàn dặm. Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể tự mình đi xem xét tình huống.

Dựa theo quan sát của Vượng Vượng thì điều duy nhất mà An có thể khẳng định chính là đám người Milos đang ở một nơi nào đó trong lòng đất, nhưng vị trí cụ thể không thể xác định rõ được. Cô một bên tìm kiếm theo tín hiệu, một bên chú ý dưới chân. Nhưng mà, cô có nghĩ như thế nào cũng không nghĩ đến lối vào không phải chú ý là có thể tìm ra được……

Đám người Milos lần lượt rơi xuống từ chỗ cao, đại khái vượt qua 30m, nơi rơi xuống tương đối mềm mại, mọi người cũng không có ai bị thương.

“Đây là nơi nào?” Mọi người lần lượt mở đèn pha, đánh giá xung quanh.

Nơi này có vẻ như là một cái hầm ngầm, hình tròn kỳ dị, bề mặt rất gồ ghề, có nhiều cửa động lớn nhỏ khác nhau, không biết nối thẳng tới nơi nào. Nhiệt độ trong hầm ngầm có vẻ hơi cao làm mọi người có chút bực bội.

Milos hướng ánh đèn lên trên, phát hiện cửa động mà bọn họ vừa rơi xuống đã đóng lại, không chừa một khe hở. Hắn nhảy lên đánh thẳng lên trên, vách tường rất rắn chắc, muốn đánh thủng e rằng không dễ dàng.

“Thiếu tướng Milos!” Một binh lính kinh hãi nói.

Milos nhìn người đó, thấy anh ta chỉ vào trên mặt đất nói: “Ngài xem, nơi này có vài cái thiết bị cá nhân.”

Milos đi qua xem xét, phát hiện những thiết bị này còn rất mới cũng không có hư hại nhiều. Nhưng mà chủ nhân của chúng đâu?

“Cái này chắc là cái đã phát ra tín hiệu.” Âu Mạc đưa một cái trong đó cho Milos.

Milos gật gật đầu, tắt tín hiệu sau đó lệnh cho Âu Mạc lấy hết tất cả các thiết bị cá nhân còn lại.

“Thiếu tướng Milos, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?” Một binh lính hỏi.

“Ba người một tổ, tản ra tìm kiếm xung quanh, xem có thể tìm được lối ra hay không.”

“A!” Một binh lính đột nhiên hoảng sợ kêu lên:“Thiếu tướng Milos, không thấy Anthony đâu cả!”

Mọi người nghe vậy, nhanh chóng tìm kiếm trong đội ngũ quả nhiên không có nhìn thấy thân ảnh của người nào đó.

“Thật tốt quá!” Một người hưng phấn nói:“ ‘Hắn’ chắc chắn còn ở trên mặt đất, cho dù chúng ta không tìm thấy lối ra, ‘hắn’ cũng sẽ nghĩ cách cứu chúng ta ra ngoài.”

Milos không muốn đi đả kích binh lính của mình nhưng sự thật là người đó không có đáng tin cậy như các ngươi nghĩ đâu……

Milos đang muốn nhắc nhở với binh lính tính nguy hại của việc sùng bái mù quáng liền cảm giác trên đỉnh đầu truyền đến động tĩnh, vách tường vốn khép lại giờ lại mở ra, một bóng người rơi xuống. Ngay khi sắp tiếp xúc với mặt đất, bóng người đó xoay chuyển thân mình, sau đó thoải mái nhẹ nhàng mà rơi xuống đất, thân pháp vừa phóng khoáng lại ưu nhã nói không nên lời.

Nhưng mà việc đó cũng không thay đổi được sự thật là cô cũng rơi vào trong hầm ngầm....

Một phút trước mọi người còn đang mừng là còn có người của bọn họ trên mặt đất, kết quả ngay sau đó liền tiêu tan hy vọng luôn rồi.

Anthony cũng rơi xuống theo bọn họ!

Trong hầm ngầm không khí cực kỳ yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm An với ánh mắt như muốn nói “Tại sao ‘cậu’ cũng rơi xuống theo chứ? Bây giờ xem như là chúng ta toàn quân bị diệt rồi.”

An không hiểu gì cả chỉ có thể bình tĩnh mà giơ tay cùng mọi người chào hỏi.

Milos lên tiếng nói: “Được rồi, mọi người bắt đầu chia tổ hành động. Phát hiện có cái gì khác thường liền lập tức thông báo. Cảnh giác cao độ, chú ý an toàn.”

“Rõ!” Mọi người cùng nhận lệnh làm việc.

Milos dẫn theo An và Âu Mạc tiến vào một cái huyệt động.

Huyệt động chật hẹp, thân hình cao lớn như Milos cần phải khom lưng mới có thể đi qua. Nhưng An thì không có trở ngại gì, vóc dáng thấp bé cũng có chỗ tốt của thấp bé.

"Biết đây là đâu không?" Milos tranh thủ thời gian nói chuyện với An.

Cô mà biết thì sẽ không rơi xuống! An không đáp, chỉ là để Vượng Vượng đi trước để dò đường.

Nhưng sau một lúc liền có tin tức phản hồi của Vượng Vượng.

An nói với Milos:"Phía trước có người."

Vẻ mặt Milos hơi nghiêm lại, đi nhanh về phía trước, quả nhiên ở chỗ rẽ phát hiện vài người, có ngồi dựa tường, có nằm ngửa trên mặt đất, trên mặt đều có vẻ mỏi mệt thật sâu cùng với tử khí dày đặc thoạt nhìn giống như đều đang mắc bệnh nguy kịch. Xét theo quân phục trên người bọn họ, có vẻ là binh lính đến từ căn cứ số 1.

Bọn họ nhìn thấy ba người Milos xuất hiện, trong mắt hiện lên tia sáng, đều vội vàng đứng lên.

“Các vị là?” Trong đó một người có quân hàm thiếu tá kích động hỏi.

“Các ngươi ở chỗ này đã bao lâu?” Milos hỏi.

“Ba ngày.” Tên thiếu tá dừng một chút, chần chờ nói: “Ngài là…… thiếu tướng Milos?”

Milos gật gật đầu.

Bọn họ lập tức làm một cái chào theo nghi thức quân đội: “Thiếu tá lục quân Wayne thuộc tiểu đội 703 dưới trướng trung tướng Arsen, trân trọng kính chào ngài.”

Milos đáp lễ một cái chào theo nghi thức quân đội, ngay sau đó hắn cẩn thận dò hỏi tình huống của bọn họ.

Thì ra đội ngũ này tham dự hoạt động săn bắt theo mệnh lệnh, vì mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, bọn họ chọn săn bắt động vật quần cư, kết quả bị một đám mãnh thú tập kích, một đường chạy trốn tới nơi này, sau đó rơi vào trong hầm ngầm.

Thiếu tá Wayne nói: “Chúng tôi tìm kiếm khắp hầm ngầm này suốt ba ngày, dùng hết biện pháp cũng không có tìm được lối ra. Nơi này hình như chỉ có thể vào không thể ra, vách động rất dày, dùng súng RD cũng không thể xuyên thủng, cho dù có xuyên qua được, nó cũng sẽ nhanh chóng phục hồi như cũ.”

Một người khác tiếp lời nói: “Chúng tôi còn phát hiện không ít xác chết của động vật ở đây, tử trạng của chúng nó rất kỳ quái, không có dấu vết bị gặm cắn, cứ như là tự nhiên * mà chết.”

Tự nhiên *? Vẻ mặt An Diệc rất là nghi hoặc, còn có cách chết như vậy sao? Không phải sau khi chết mới có thể bắt đầu * sao? Còn sống cũng có thể *? (* này chắc là chữ chết đó)

“Mấy ngày nay, các ngươi chỉ là bị nhốt ở trong hầm ngầm này cũng không có gặp phải nguy hiểm gì khác sao?” Milos lại hỏi.

“Không có.” Mấy người Wayne lắc đầu: “Huyệt động ở đây đều liên thông với nhau, trừ một ít xác chết của động vật ra thì không còn cái khác.”

Vừa nói Wayne vừa vỗ vỗ vách động, nói: “Còn có một điều kỳ quái chính là vách động không phải bằng nham thạch, cũng không phải bằng đất, tính chất tinh mịn, mềm mại rắn chắc, chạm vào ấm áp, như là một bộ phận cơ bắp nào đó.”

An nghe vậy liền dùng ngón tay chọc chọc trên vách động, quả thật tương đối mềm mại, nhưng lực lượng của ngón tay cũng không thể chọc thủng nó, chỉ có thể hơi chọc ra một dấu vết nhợt nhạt. Thu ngón tay lại, dấu vết vừa mới chọc ra rất nhanh liền biến mất.

Đây là thứ gì? An rất có hứng thú mà chọc tới chọc đi trên vách động, lưu lại rất nhiều vết tích, sau đó nhìn từng cái từng cái biến mất. Lúc này, không biết cô chọc đến vị trí gì, ngón tay thế nhưng chọc - đi vào! Là chọc - đi vào!

An vội vàng rút ngón tay ra, kết quả bị vách động hút chặt, dùng hết sức lực từ lúc bú sữa mẹ cũng rút không ra.

Đám người Milos rất nhanh liền phát hiện khác thường, cùng nhìn sang chỗ An.

An ý thức được tình trạng hiện tại của mình có vẻ có chút mất mặt, vì cứu vớt hình tượng, cô lặng lẽ từ trong cốt giới lấy ra một khối cốt điêu đánh thẳng vào vách tường.

Rắc!

Chỉ nghe tiếng có cái gì đó nứt ra, trong nháy mắt lấy ngón tay An làm trung tâm vách tường chung quanh nửa mét đều hóa thành cát bụi, tạo thành một cái hố nhỏ.

An nhân cơ hội rút ngón tay ra, lui về phía sau vài bước, nhìn cái hố nhỏ trên vách động lại bắt đấu từ từ phục hồi như cũ. Nhưng mà lần này tốc độ chậm hơn trước rất nhiều, mất ba bốn phút mới hoàn toàn khôi phục lại được nguyên trạng.

Đám người Wayne không thể tin nổi mà trừng đôi mắt thật lớn, người này chỉ tùy ý đập tay một cái, liền đánh ra một cái hố? Không ai hiểu rõ hơn bọn họ rằng vách động này tuy rằng mềm mại, nhưng lại rắn chắc lạ thường, dùng súng cùng lắm cũng chỉ có thể tạo ra một cái lỗ thủng 5-6m, mà tên binh lính trước mắt này, trực tiếp đập ra một cái hố bán kính 50 cm!

Giờ phút này bàn tay An ở trong mắt bọn họ đã không còn là bàn tay bình thường, mà là một loại vũ khí sinh hóa cực mạnh. Nếu vừa rồi bàn tay đó đập tới trên người bọn họ chắc chắn trong một giây nát thành cặn bã!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.