Càng đi xuống dưới, đường sông càng rộng, cũng bắt đầu xuất hiện những ngã rẽ mới, thủy sinh vật cũng càng phong phú hơn, nhóm quái ngư vốn bơi xung quanh An cũng không còn tiếp tục dây dưa nữa mà giương miệng rộng hưng phấn truy đuổi thức ăn của chúng. Trong chốc lát, trước mắt cô liền xuất hiện một mảnh lớn mưa máu, nơi răng nhọn quái ngư đi qua thì đều thấy những loại cá vội vàng chạy trốn.
An nhân cơ hội này quẹo vào một ngã rẽ, miễn cho đám gia hỏa kia vừa ăn no lại nhàn đến răng đau chạy tới đùa giỡn cô.
Ngã rẽ này rộng khoảng ba mét, hai bên đá mọc ra một loại thực vật giống rong, lá cây thon dài giống như xúc tua màu trắng, ở trong nước nhẹ nhàng lay động, tinh tế trắng muốt, nhìn hết sức đẹp mắt. Càng đi vào sâu thì càng tươi tốt, thậm chí ở trên nham thạch nổi lên trên mặt nước còn có rong nước thẳng tắp rũ xuống, giống như lựa trắng buông rèm, đung đưa như mây, còn có một đám cá nhỏ thích thú bơi qua bơi lại, tạo thành một hình ảnh mộng ảo.
Khi An đang định cảm thán một chút sự thần kỳ của chúa sáng thế thì đột nhiên nhìn thấy đám cá nhỏ kia nổi lên bụng trắng, sau đó, một con lại tiếp một con biến thành xác chết trôi lên mặt nước. Sau đó, những chiếc rong nước tạo thành từng vòng quấn lấy thi thể chúng, cuối cùng là thành một cây bao bọc đồ ăn. Ước chừng hơn mười giây sau, ‘bao đồ ăn’ lại mở ra lần nữa, lúc này chúng phun ra một đống xương, mà rong nước vẫn như cũ quyến rũ phiêu đãng trong nước, hấp dẫn những thủy sinh vật lai vãng tới.
An nhìn thấy tình cảnh này, cái gì cũng không nghĩ muốn nói. Đúng là thứ càng đẹp thì càng nguy hiểm! Làm thực vật, ăn uống cần tốt như vậy sao?
Cô nhìn rong nước che kín con đường ở phía trước, cuối cùng không còn hứng thú đi vào trong nữa.
An thay đổi phương hướng ngược trở lại cửa nhánh rộng khi nãy, vốn định đi thăm dò ngã rẽ khác nhưng bỗng nhiên nhớ tới đoàn người Milos ở phía sau, nghĩ tới lát nữa họ nếu không cẩn thận đi vào ngã rẽ này thì chỉ sợ sẽ bị xúi quẩy.
Xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, An cảm thấy bản thân cô cần phải nhắc nhở họ một chút. Vì thế cô lấy ra đao khắc trên tảng đá ở chỗ ngã rẽ một bộ xương khô, nói cho họ biết con đường này có nguy hiểm. Cô chạm trổ không phải là một cái mà đơn giản bộ xương khô cô khắc có thần thái, cực kỳ bắt mắt.
An vừa lòng gật đầu, định thu đao bỗng nhiên phát hiện chuyện gì đó không đúng. Bộ xương khô của cô vốn đủ đẹp đủ kinh dị, nếu dọa người bình thường tuyệt đối không thành vấn đề nhưng Milos lại biết thân phận của cô, nhìn đầu cô chỉ sợ sẽ không nghĩ ra đây là lời cảnh báo mà ngược lại sẽ cho rằng đây là hướng dẫn đường đi.
An nghĩ một chút, lại tạo một cái mũi tên ở bên cạnh bộ xương khô một mũi tên, còn viết một dấu ngoặc “”. Cái này chắc sẽ không hiểu sai đi?
Làm xong điều này, An yên tâm mà đi về một ngã rẽ khác.
Ngã rẽ này rất quạnh quẽ, càng đi vào bên trong, càng thấy ít thủy sinh vật. Địa thế dần dần lên cao, mực nước dần dần hạ xuống. Bơi chừng mười phút thì thấy cách đó không xa có ánh sáng. An trồi lên khỏi mặt nước, phát hiện mình đang ở trong một hang động đá vôi.
Bốn phía có các loại nham thạch hình thù kỳ quái, dưới ánh sáng nước chiếu rọi, sóng nước lóng lánh, giống như lạc vào một thế giới kỳ quái.
An bò lên trên bờ, đi theo hướng ánh sáng, đi dọc theo đường đi. Nhưng không lâu sau, cô đã ra khỏi hang động đá vôi. Nhìn trời xanh bên ngoài, cây xanh và núi đá, cô cũng không định rời đi ngay mà ngược lại quay trở lại hang động đá vôi và chui vào dòng sông ngầm.
Dòng sông ngầm này sẽ là căn cứ địa số 3 của cô, cho nên cô muốn tận lực quen thuộc hoàn cảnh nơi này, tìm kiếm một nơi ẩn nấp làm ‘phòng làm việc’ cho cô. Hang động đá vôi này hiển nhiên không phải là lựa chọn lý tưởng vì vị trí của nó quá bắt mắt, không có nơi nào có tính ẩn nấp.
An lại quay trở về cửa khẩu nhánh sông ngầm mở rộng, ở đây lại khắc thêm một bộ xương khô lên vách đá bên cạnh, sau đó viết thật đậm ba mũi tên, tỏ vẻ có thể ra ngoài ở đây.
Một giờ sau, đám người Milos cũng đi tới cửa chi nhánh sông ngầm.
“Thiếu tướng Milos, nơi này có 5 ngã rẽ, chúng ta nên đi bên kia đi?” Một người lính hỏi.
Milos nhìn quanh một vòng, rất nhanh chú ý tới bên vách đá chỗ rẽ có một đồ họa.
Đồ họa này quả thật rất bắt mắt, những binh lính khác đều thấy.
“Mỗi một ngã rẽ dường như đều có một hình bộ xương trắng, đây là có ý gì?” Một binh lính chạy tới bên một ngã rẽ khác, cẩn thận quan sát dấu hiệu trên đó.
“Bộ xương trắng vừa thấy đã biết là cảnh cáo, vấn đề là do ai lưu lại, muốn cảnh cáo chúng ta cái gì?” Một người khác tiếp lời.
“Không cần đoán, đi bên này.” Milos chỉ vào trong một ngã rẽ. Mọi người nhìn theo, bên kia có khắc ba mũi tên với một bộ xương trắng.
Có người chần chừ hỏi: “Thiếu tướng Milos, đây có thể là bẫy rập không? Ai lại dùng bộ xương trắng để nói con đường an toàn?”
“Đây là tiêu chí của Anthony.” Milos mở miệng nói.
“Anthony, ‘hắn’ dùng bộ xương trắng làm ký hiệu? Thật là… rất cá tính.” Binh lính này định nói ‘có tật xấu’ nhưng ngay sau đó nhớ ra người nào đó là thần tượng của mình, không thể bôi đen thần tượng nên lập tức sửa lại lời nói.
“Xem ra cậu ta đã thăm dò đường đi cho chúng ta, chúng ta đi thôi.”
Binh lính âm thầm bội phục, Anthony gia hỏa này thật là xuất quỷ nhập thần, không gì không làm được. Sùng bái bình thường đều đã khong đủ biểu đạt kính ngưỡng của bọn họ đối với gia hỏa này.
“Thiếu tướng Milos,” một người lính nhẫn nhịn nhưng không nhịn được, vẫn mở miệng nhỏ giọng nói: “Anthony thật ra hắn không phải là người đi?”
“Hả? Vậy cậu cảm thấy cậu ta có thể là cái gì?” Milos bất động thanh sắc hỏi lại.
“Tôi cảm thấy, ‘cậu ta’ là binh khí hình người do ngài và gia tộc ngài nghiên cứu chế tạo ra.”
“Không, không, tôi cảm thấy cậu ta hẳn là người nhân bản.” Một người lính khác lập tức tiếp lời, nói: “Nghe nói người nhân bản có được gen dã thú, có thể hoàn thành các loại nhiệm vụ cực hạn.”
“Này, người nhân bản không có chỉ số thông minh, có thể so sánh với Anthony của chúng ta sao?”
Milos khẽ động lông mày: “Anthony của ‘chúng ta’?”
“Bính khí hình người sẽ có chỉ số thông minh sao?” Người lính kia phản bác.
“Ngu – dùng trí thông minh nhân tạo không phải là có sao?”
“Tôi nhìn chỉ số thông minh của cậu mới là ngu – quá ngu.”
“Tiểu tử, có dám khoa tay múa chân một chút với tôi không?”
“Có cái gì không dám, cậu nói đi, muốn so cái gì?”
“Mã hóa máy tính và trí năng trình tự thiết kê!”
“Thành giao!” Người khiêu chiến kia chính là lính kỹ thuật, còn người bị khiêu chiến là một lính cơ giáp.
“Mộc Khốc, Thiết La, hai người, ghi tội một lần.” Milos lên tiếng ngăn cản bọn họ những kẻ không hề có dinh dưỡng khắc khẩu nhau, hạ lệnh nói: “Đi thôi.”
Lời vừa dứt, hắn dẫn đầu chui vào con đường An chỉ. Milos trước mắt còn chưa có ý thức được, tín nhiệm của hắn với An càng ngày càng vượt xa nhận thức của hắn.
Một đám người rất nhanh đi qua đường sông, đi vào hang động đá vôi An từng đi vào. Chờ khi bọn họ ra ngoài thì bên ngoài đã là một mảnh tối đen.
Milos hạ lệnh nghỉ ngơi chỉnh đốn ở trong hang động đá vôi, chờ ngày mai hừng đông thì xuất phát tìm kiếm căn cứ.
Trải qua một ngày đầy nguy hiểm và bôn ba, tất cả mọi người đều rất mệt mỏi. Trừ bỏ binh lính phụ trách cảnh giới, những người khác đều ăn qua loa chút thức ăn rồi lần lượt đi ngủ.
Milos nhắm mắt dựa lưng vào vách đá, ý thức thì lại rõ ràng vô cùng, tất cả tiến vang xung quanh đều bị hắn nghe rõ vào tai. Từ tiếng chấn động, trong đầu có thể hiện ra hình ảnh tương ứng, ai xoay, ai nói mê, ai vuốt ve góc áo, tiếng dòng nước róc rách, tiếng giọt nước chảy, tiếng động của sâu nhỏ bò trên vách đá… Hô hấp trở nên bình ổn, tất cả mỗi thứ đều tinh tế, tỉ mỉ, dường như đều ở ngay trước mắt.
Milos cảm giác được cả hai giác quan thị giác và thính giác đều có thể ‘nhìn’ xa hơn, ‘nghe’ càng rõ hơn.
Đột nhiên, hắn mở mắt ra, vội đứng dậy, chạy ra bên ngoài, gắt gao nhìn chằm chằm vào một phương hướng nào đó. Tầm mắt hắn xuyên qua bóng tối nhìn tới một khoảng cách khó có thể tưởng tượng.
“Thiếu tướng Milos, làm sao vậy?” Một người lính gác đêm đi tới hỏi.
“Có một sinh vật lớn đang tới gần đây, các người che đậy tốt cửa động, tận lực không gây chú ý với chúng.”
“Rõ.” Binh lính lĩnh mệnh, không hề nghi ngờ phán đoán của Milos, nhanh chóng hành động.
Khi làm nhiệm vụ dã ngoại, trên người mọi người đều mang theo đồ che giấu khí vị, mượn chúng để tránh đi sự truy tung của một số sinh vật nguy hiểm.
Milos và binh lính gác đêm tránh ở trong động, cảnh giác mà chú ý động tĩnh bên ngoài. Năm phút đồng hồ qua đi, mười lăm phút đồng hồ qua đi, ba mươi phút đồng hồ qua đi… Bên ngoài trước sau vẫn lặng yên không một tiếng động, không có bất kỳ thứ gì biến hóa.
Binh lính gác đêm nhìn Milos, thấy hắn vẫn vững vàng như cũ thì liền tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi.
Lúc này, Milos làm một cái thủ thế, ý bảo có tình huống.
Binh lính lập tức cảnh giác, lực chú ý trở nên dị thường tập trung. Nhưng chỉ một lát sau, một bóng đen cao bằng nửa người chậm rãi từ trong cây cối đi ra, nương theo ánh trăng, mấy người nhìn thấy đây là một sinh vật giống nhân loại, nó có khuôn mặt con người, trên mặt có lông tơ bao trùm, nhưng ngũ quan rõ ràng, thoạt nhìn còn rất đẹp trai. Hai lỗ tai hơi nhỏ, tứ chi cao gầy, cơ bắp rắn chắc, phần vai và tay chân đều bao trùm vảy màu bạc, ngực có một vòng V hình chữ Kim Mao, rũ thẳng xuống, che khuất bộ vị yếu hại. Một đầu tóc vàng đậm và trên sống lưng Kim Mao hỗn tạp, dài tới tận mắt cá chân. Sau lưng hắn còn có một cái đuôi dài, trên đuôi dài cũng bao trùm vảy màu bạc. Từ phần lưng nhìn thì giống con khủng long nhưng nhìn chính diện thì lại giống như một cái hình lược kỳ lạ, dáng người nhân loại cường tráng.
Đây là thứ gì? Trong lòng mấy người đều đồng thời đặt ra nghi vấn như vậy.
Milos nheo mắt lại, đại não nhanh chóng suy nghĩ. Trước khi gặp An, hắn vẫn luôn cho rằng hành tinh nguyên thủy này sẽ không có sinh vật nhân loại. Nhưng sau khi gặp được An, mới dần có cảm giác hành tinh này có khả năng có truyền thừa đặc thù và hệ thống lực lượng. Bây giờ lại gặp sinh vật này, hắn càng khẳng định suy đoán lúc trước của mình. Hắn thậm chí hoài nghi An chính là từ loài sinh vật này chuyển hóa mà thành. Kim Mao lắc lư người ở ben ngoài động một hồi, dường như cảm thấy nhàm chán, định xoay người rời đi.Đúng lúc này, một người lính gác đêm đột nhiên hắt hơi, tuy rằng rất nhỏ nhưng ở trong ban đêm yên tĩnh lại rất rõ ràng.
Kim Mao dừng bước chân, quay đầu nhìn về phía hang động đá vôi, một đôi mắt màu xám lập lòe ánh sáng trong bóng đêm.
Binh lính hắt hơi liền vội che miệng mình lại, khóc không ra nước mắt đối diện với ánh mắt giết người của các đồng bạn. Xin hãy tha thứ, hắn không nghĩ muốn vậy!
Milos vẫy tay, ý bảo mấy người không cần lên tiếng, làm tốt chuẩn bị chiến đấu.
Kim Mao ở ngoài động bước từng bước đi tới hang động đá vôi, mỗi một bước là cơ bắp trên người hắn lại căng lên một phân, lông tóc cũng bay múa theo gió, trong bóng đêm tối đen có vẻ vừa yêu dị vừa quỷ mị.
Huyệt Thái dương Milos nhảy lên không ngừng, máu toàn thân không tự chủ được mà sôi trào lên, chiến ý trong lòng dường như bị lực lượng gì đó dẫn động, không ngừng tăng cao, khó mà áp chế. Binh lính bên người hắn cũng đều chịu ảnh hưởng, theo bản năng thối lui vài bước.