An đêm Milos đang trọng thương hôn mê về sơn động, sau đó để mấy khô lâu thú hỗ trợ đi tìm vài cọng dược thảo. Cô đã từng gặp qua mấy loại thực vật tương đối phổ biến dùng cho giảm nhiệt giảm đau, trị liệu ngoại thương trong kho nghiên cứu của nhân loại, mặc dù không biết hiệu quả ra sao nhưng tạm thời cũng chỉ có thể trước như vậy.
An đỡ Milos nằm xuống, thấy máu thịt mơ hồ trên miệng vết thương và bộ giáp thối rữa ở trên vai cùng trên đùi hắn, nhìn hết sức thảm.
Cô suy nghĩ một chút, lấy một dao nhỏ từ trong không gian Cốt giới, định cắt bỏ xung quanh vết thương và quần áo, cũng tiện rửa sạch miệng vết thương.
"Ngao." Kim Mao một bên thấy thế bỗng tỏ vẻ mình đã thông suất hiểu rõ: Thì ra cô thích ăn cái loại vật này.
An: 【... Không, tôi chỉ muốn cắt bỏ quần áo của hắn thôi.】
"Ngao ô!" Chuyện cắt bỏ quần áo này, hắn am hiểu nhất, để hắn tới làm cho!
Kim Mao vươn móng vuốt sắc bén, hai ba cái cắt tan tành quần áo trên người Milos. Chờ An kịp phản ứng thì Milos nằm trên mặt đất đã như một/xác chết/ không/ treo, thật giống như một con dê béo đang chờ làm thịt.
Khô lâu chuột Vượng Vượng từ trong mảnh vụn quần áo nhảy ra, Kim Mao lập tức tò mò mà đuổi theo, nhưng vẫn không thể đuổi kịp. Chờ khi hắn trở về đã thấy An vẫn đang nhìn chằm chằm sinh vật lõa thể trên mặt đất kia, hắn rất nhanh chạy tới bên cạnh cô, ngẩng đầu ưỡn ngực bày ra cơ bắp của mình: Nhìn ta, nhìn ta, ta cường tráng hơn hắn rất nhiều!
Một bên vừa khoe khoang, một bên vừa dùng cái đuôi đắp đất lên người Milos.
An vội vàng ngăn lại: Được rồi, ngươi cường tráng nhất, đừng có lộn xộn nữa, không thấy người ta sắp tắt thở sao?
Lúc này, khô lâu thú cùng nhau hái dược trở về, sau đó cùng vây quanh người Milos, tò mò đánh giá.
An nổi lửa, đặt một nồi bằng xương lên trên giá để nấu nước, cái nồi bằng xương này là vì để nấu đồ ăn cho Kim Mao mới làm.
Kim Mao thấy An đêm nồi bằng xương ra, còn nghĩ rằng sắp được ăn cơm nên hào hứng chạy ra ngoài bắt tôm bắt cá.
An dùng khăn lông giúp Milos rửa sạch miệng vết thương, sau đó cầm lấy dược thảo...Gì vậy? Có năng lượng dao động?
An nhìn chằm chú, chỉ thấy trên thân cây có một vầng sáng mờ ảo lưu chuyển, xuyên qua đầu ngón tay cô hô ứng xen lẫn linh lực của cô. Trên thực tế, hành tinh này có rất nhiều thực vật mang theo vầng sáng năng lượng, ít nhất ở trước mắt An là như vậy, chỉ là sự chú ý cô đều chỉ tập trung trên động vật và xương động vật nên chưa từng nghĩ tới sẽ nghiên cứu thực vật. Cốt điêu của cô sở dĩ có các loại tác dụng đặc thù là lấy linh lực tạo hình, cũng tương ứng với hàm nghĩa để sinh ra hiệu quả lực cộng hưởng.
Động vật là thích hợp nhất để điêu khắc, đồng thời linh lực bám vào cô còn có thể mượn lực lượng của bản thân động vật để hình thành linh thể mới. Mà tự điêu (chữ điêu khắc) phải hoàn toàn dựa bảo nội dung chữ viết bản thân người điêu khắc hiểu được và sự nắm vững tri thức cũng như kinh nghiệm bản thân. Vượt qua tri thức tự điêu chỉ có thể chế tạo thành tác phẩm nghệ thuật. Đương nhiên nếu tính nghệ thuật đạt tới một trình độ nhất định cũng có thể tạo nên một lực lượng phi phàm.
Cho tới bây giờ, An chưa từng thử qua điêu khắc thực vật ở hành tinh này.
Có lẽ có thể thử xem? An nhìn chằm chằm cây dược thảo trong tay mình, dùng xương ngón tay nhỏ dài phác họa hình dạng của nó. Một lát sau, cô lấy lõi nguyên liệu và cốt đao, bắt đầu chuyên tâm điêu khắc. Còn Milos, tạm thời cứ để tạm một bên đi...
Theo sự điêu khắc của cô, năng lượng trên cây dược thảo giống như bị hấp dẫn mà dần dần từng chút dung nhập vào bên trong cốt điêu. Đợi cô thu đao thì một khối cốt điêu có ánh sáng là màu xanh lá cây xuất hiện trước mặt cô.
An cảm thấy cốt điêu này có sự khác biệt với những cốt điêu khác, còn khác biệt ở đâu thì không thể nói rõ ra được.
Cô đem cốt điêu tới gần miệng vết thương của Milos, sau đó kích hoạt. Một vầng sáng màu xanh lục nhanh chóng đi vào miệng vết thương. Không bao lâu, miệng vết thương dừng lại sự ăn mòn, máu tươi chảy ra ngoài cũng bắt đầu đọng lại. Trừ cái này ra, ngược lại cũng không thấy xuất hiện hiệu quả thần kỳ nháy mắt chữa khỏi bệnh.
Sau khi ánh sáng màu xanh lục biến mất, cốt điêu này cũng không hóa thành tro tàn mà màu xanh lục chuyển thành màu trắng, rốt cuộc cũng không có cảm giác được tia năng lượng dao động. Tuy rằng sau khi sử dụng chỉ còn lại cốt điêu nhưng đồng thời cũng là một vật phẩm dùng một lần, năng lượng một khi hao hết sẽ không thể tái sinh.
Nếu dùng Linh cốt như vậy để tiến hành điêu khắc thì có thể tuần hoàn sử dụng không nhỉ? An cũng không kịp chờ đợi lại dùng linh cốt làm thí nghiệm một lần nữa, kết quả chứng minh, đây là điều không thể. Linh lực trong linh cốt dường như không thể sử dụng cùng lúc với năng lượng thực vật. Nói cách khác, muốn chết tạo cốt điêu có đặc điểm tính chất của thực vật thì cũng chỉ có thể sử dụng lõi nguyên liệu bình thường, lại sử dụng linh lực tự thân cô và năng lượng thực vật để dung nhập vào trong cốt điêu, hơn nữa còn phải bắt buộc điêu khắc ở phụ cận nơi thực vật sinh trưởng, nếu không sẽ không thể hấp thu được năng lượng của nó.
Đương nhiên, nếu như không xuy xét đến đặc tính của thực vật mà chỉ thuần túy sử dụng sự nhận biết và lực sáng tạo đồ đằng điêu khắc thực vật sẽ chỉ giống như những cốt điêu có tính nghệ thuật mà thôi.
Như vậy, xem ra, mỗi một cốt điêu chỉ có thể sử dụng một lần. Nhưng sự phát hiện này cũng đủ khiến người ta thấy vui sướng, thực vật có rất nhiều kiểu tác dụng, không chỉ có thể no bụng, thẩm mỹ, còn có thể chữa trị, gây độc. Nhưng loại cốt điêu này chỉ có công hiệu cơ bản nhất của thực vật, không thể nào tăng giá trị lên.
Trước mắt An sử dụng nhiều nhất vẫn là tự điêu, nó không chỉ có sự biến hóa muôn vàn, hơn nữa còn vô cùng thực dụng, nhưng nó cũng không phải là vạn năng, đối với ý nghĩa từ nào đó quá phức tạp, nó cũng không thể giải thích. Tỷ như "Chữa trị", trên đời không có thứ gì có thể trị bách bệnh, này còn ẩn chứa quá nhiều lý luận y dược, An hiểu biết y học nông cạn nên không thể giải thích được hai chữ này. Cô chế tạo tự điêu tác dụng phần lớn tương đối chỉ một, ví dụ như bay, nhảy, giúp đỡ, đông lạnh, lửa, nước, ánh sáng, vân vân, uy lực mạnh nhất chắc là tự điêu dùng để phá hủy dưới đất không lâu trước là "sụp đổ" và "bạo phá". Hai chữ này đều lợi dụng trình độ linh lực cao để ép lại, đối với vật chất tiến hành phân giải và phá hư. Cô có sự nhận biết khá rõ về ý nghĩa của từ, trực tiếp ảnh hưởng tới hiệu quả của chữ điêu khắc. Mà cô lại có trình độ kết cấu lý giải và trình độ điêu khắc của bản thân lại tăng lên chính là một trong những nguyên nhân quan trọng nhất để tăng phẩm chất tác phẩm cốt điêu.
An giúp Milos xử lý xong miệng vết thương, đang định tiếp tục nghiên cứu cốt điêu thực vật thì thấy Kim Mao trở về. Trong một tay hắn xách một con lợn rừng, một tay kia là túi cá tôm và trái cây rừng, bước chân nhẹ nhàng chạy tới bên người An, tất cả đồ vật trong tay đều ném tới trước mặt cô.
An nhìn đồ vật rơi lả tả trên mặt đất, âm thầm tự kiểm điểm bản thân mình trong lúc vô tình đã dưỡng thành một kẻ tham ăn hay không?
Trong đôi mắt chờ mong của Kim Mao, An bắt đầu yên lặng xử lý nguyên liệu nấu ăn.
Đúng lúc này, Milos đang trong hôn mê chậm rãi mở mắt ra, sau đó đột nhiên xoay người ngồi dậy khiến An và Kim Mao đang ở bên cạnh giật nảy mình.
Milos nhìn thấy An lúc này mới thoáng buông phòng bị, hắn cúi đầu nhìn miệng vết thương của mình nhưng lại phát hiện toàn thân mình lõa thể, chim to ở giữa châm đang rũ mặt xuống đất mà hơi hơi run run.
Vẻ mặt hắn cứng đờ, ngẩng đầu nhìn An
Đừng nhìn cô, cô cũng không muốn.
An chỉ chỉ vị trí bên cạnh, nơi đó để sẵn một bộ giáp mới, đây là an lúc trước tìm Milos muốn, tuy rằng kích thước không hợp lắm nhưng so với không có còn tốt hơn.
Này, kích thước đâu chỉ là "có chút không hợp", đối với Milos mà nói, quả thật giống hệt với đồ bơi. Hắn trầm mặc một hồi khi cầm bộ đồ, cuối cùng vẫn là mặc vào, nhưng chỉ có mặc quần, còn thân trên thì cởi trần. Nhưng dù là vậy vẫn cảm thấy căng thẳng, hết sức khó chịu. Hắn cầm cốt đao, cắt bỏ ống quần, để lộ ra vết thương trên bắp chân tránh để vết thương chuyển biến xấu hơn.
Lúc này, An đưa cho hắn một quả trái cây rừng. Ai ngờ vừa mới vươn tay ra thì đã bị Kim Mao cướp mất quả dại, sau đó dưới con mắt của Milos và An nhét toàn bộ đồ ăn trên mặt đất xuống dưới chân mình, lại dùng cái đuôi tóm An sang, ánh mắt châm chú nhìn Milos, nghiêm trọng cảnh báo hắn: "Mấy thứ này đều là của ta, ai cũng đều không thể chạm vào!"
Milos: Không biết vì sao lại cảm thấy không vui nhỉ.
An: Giữ thức ăn là thiên tính của tất cả động vật, cô có thể hiểu nhưng vì sao cô cũng bị liệt vào trong đống đồ ăn vậy...
Kim Mao cầm một quả trái cây, thị uy mà cắn lớn một ngụm tạo thành một tiếng nhai lớn.
Bộ dáng ngạo kiều này thật sự không thể nhìn thẳng...
"Ta có ăn." Milos từ trong mảnh vải rách vụn lấy ra một hộp kim loại, từ bên trong lấy ra một phần đồ ăn.
An liền đưa cho hắn một chén nước để hắn đỡ khát.
"Cảm ơn cô, An." Milos vừa uống nước vừa hỏi: "Ta hôm mê bao lâu rồi? Tình huống bên ngoài như thế nào?"
An cầm gậy gỗ viết lên mặt đất: 【4 tiếng đồng hồ, người Lan Tước đã bỏ đi, lính của anh đang trên đường trở về căn cứ. 】
Trong mắt Milos hơi sáng: "Có bao nhiêu người sống sót?"
An suy nghĩ một chút, viết: 【 chắc không đến 7 người 】
Milos yên lặng, không nói chuyện nữa. Hắn nhìn miệng vết thương của mình, rõ ràng đã được xử lý, mặc dù chỗ thịt thối rữa không có dấu hiệu khép lại nhưng đã dừng sự ăn mòn.
Hắn thử hoạt động cánh tay trái, lập tức cảm giác được sự đau đớn nhói tim, thật giống như lúc xương bị xuyên thủng. Duy nhất đáng mừng là năng lực tự lành bệnh bây giờ của hắn không bình thường, bằng không chỉ sợ hắn đã sớm chết.
Hắn lại hồi tưởng lại tất cả những phát sinh xảy ra lúc trước, có chút không hiểu vì sao Lan Tước phái người đánh lén bọn họ? Hơn nữa còn rõ ràng là muốn đẩy họ vào chỗ chết. Tuy rằng mấy phe phái quả thật tranh chấp không ngừng, nhưng vì duy trì sự căn bằng mà rất ít người dám ra tay giết chết sĩ quan cao cấp.
Milos nhìn An, nghĩ muốn thăm dò An một chút thông tin, lại thấy cô chỉ chuyên tâm nướng thức ăn, con Kim Mao dáng vẻ thèm ăn kia thành thật ngồi xổm bên người cô vung vẩy cái đuôi.
Hình ảnh này trông thạt hài hòa... Milos mím môi, ngửi mùi hương thịt nướng BBQ liền cảm thấy thức ăn nén của mình trở nên tẻ nhạt vô vị.
Lúc này, Kim Mao nhận ra tầm mắt của Milos nên nhe răng uy hiếp hắn, sau đó lại xê dịch đến bên người An, lần nữa dùng đuôi vòng qua người cô.
Thần sắc Milos không thay đổi nhưng ngón tay cầm ly nước nắm chặt. Gia hỏa này, quả nhiên rất chướng mắt.
An kỳ quái liếc nhìn Kim Mao ở bên cạnh, tay đẩy lông dài của hắn ở trên đầu mình ra, thầm nghĩ không thì tìm chút thời gian sửa lại lông tóc giúp hắn, chiều dài này, độ dày này cũng không biết có con rận lớn nào không nữa?
Đồ ăn nướng xong, An lấy tay đút cho Kim Mao lại không phân cho Milos, chủ yếu là vì nghĩ tới hắn đang bị thương tạm thời nên ăn chút thức ăn thanh đạm. Trái cây trên đất Kim Mao không cho đụng vào, cô quay đầu tìm chút thức ăn khác cho hắn.
Kim Mao không biết nội tình, còn tưởng rằng An chỉ đối tốt với hắn nên lập tức mặt mày hớn hở cũng không thèm bày sắc mặt nhìn Milos.
Gia hỏa đơn thuần chính là dễ dàng thỏa mãn như vậy.