Điểu Đại Hữu Thí Dụng

Chương 25: Tôi chẳng cần ngắm ch*m…



Không thèm bận tâm vẻ không cam tâm tình nguyện chút nào của tôi, Lão Khải vô cùng nhiệt tình đưa tôi đi dạo quanh phòng khám nam khoa tên “Thế giới mới” kia, giới thiệu các thành viên trong phòng khám với tôi. Muốn chuồn mà Tiết Đồng lại đang ở bên cạnh, tôi thì ngồi xe anh tới, cũng không thể làm mất mặt Lão Khải trước mặt anh, chỉ có thể cun cút theo bọn họ đi tham quan.

Đây là một phòng khám nam khoa không lớn, chỉ có ba người làm, nhưng lại đều là nam. Lễ tân là một cậu thanh niên thanh tú, trông như mới tốt nghiệp trung học, lúc nhìn Tiết Đồng với Lão Khải cứ phóng điện không ngừng, tận đến khi Lão Khải nhéo mông một cái mới chịu thôi. Trông cậu ta như vậy tôi đen hết cả mặt, tôi quả đã đến nơi không nên đến mà.

Hộ sĩ là một cậu hơn hai mươi, mới nhìn cũng thấy bình thường nhưng nhìn kĩ mới thấy hơi ẻo lả, cái khác không nói, chỉ có cái điệu lan hoa chỉ (1) vô tình hay cố ý kia của cậu ta đã khiến tôi buồn nôn. Tôi nói, thích đàn ông cũng không sao, nhưng xin đừng có biến mình thành phụ nữ được không?

Bác sĩ là một ông anh ngoài ba mươi đeo kính viền vàng, mắt hẹp mày dài, nhìn qua có vẻ là người bình thường rồi. Lão Khải giới thiệu tôi với bác sĩ kia xong liền dắt Tiết Đồng qua một bên nói chuyện, một bộ đã chắc như đinh đóng cột là tôi ở đây rồi.

Tôi chào hỏi vị bác sĩ kia, anh ta nhìn tôi từ đầu đến chân, sau đó ánh mắt dừng ở vị trí dưới thắt lưng tôi. Lúc anh ta nhìn tôi không khỏi cảm thấy có chút lạnh, bởi ánh mắt anh ta trông cứ như cái loại bác sĩ trong truyện, cứ như muốn đem tôi đi giải phẫu ấy.

Tôi bị nhìn đến không tự nhiên, liền xấu hổ tự giới thiệu: “Chào anh, tôi họ Tô, tên Tô Đình Chi.”

Anh ta không ngẩng đầu nhìn tôi, chỉ nhìn chằm chằm có đúng vị trí kia trên người tôi, giọng như lầm bầm: “Chm anh thực sự không tồi, không hổ là người lừa.”

Lòng tôi bắt đầu chán ghét người này, nghĩ anh ta làm sao mà cách quần lót, quần giữ ấm rồi lại quần dài nữa còn nhìn thấy chm tôi, hay là anh ta có thể nhìn xuyên thấu sao?

Đến lúc tôi phỉ báng xong anh ta mới vươn tay tới tự giới thiệu: “Tôi họ Đan, Đan Ích Ngân.”

Tên này có chút quái dị, nhưng tôi cũng không thể nói gì, dù sao tên là do cha mẹ đặt, chúng ta cũng không thể thay đổi gì. Chỉ là khi đọc tên của anh ta lên trong đầu tôi lại nghĩ thành “thiện ý ***”? Tôi cũng không biết tên người này ý là hắn ta giỏi thu vàng hốt bạc, hay là cái ý kia. (2)

Nhìn hắn vươn tay, tôi cũng đưa tay tới muốn bắt tay, thế mà tay hắn ta lại bỏ qua, tới ngay trước chm tôi nắm một cái rồi quay về. Hắn híp mắt nói: “Ừm, hàng thật giá thật, có hứng thú làm với tôi một trận không?”

#&※☆◎@§※&#…

Trong lòng tôi điên cuồng mắng Tiết Đồng cùng Lão Khải, hai tên khốn này thực đã đưa tôi vào hang sói rồi.

Mẹ nó, sao đám người này đức hạnh tên nào cũng thế này ráo vậy. Tôi chỉ biết cứ dính dáng đến Lão Khải là chẳng thằng nào ra cái chm gì hết, mệt tôi lúc trước còn tin tưởng Tiết Đồng, cuối cùng người này chớp mắt đã đem tôi bán vào ổ gay thế này đây.

Tôi định tìm Tiết Đồng cùng đi về, đúng lúc lại thấy Tiết Đồng, Lão Khải với một người đàn ông cùng đỡ một bệnh nhân đi vào, tôi suýt nữa thì va vào bọn họ. Người bệnh sắc mặt tái nhợt, trông như bị mất máu quá nhiều. Nam hộ sĩ hỏi người đàn ông kia người bệnh khó chịu thế nào, người kia nói một thuật ngữ chuyên nghiệp, sau đó nam hộ sĩ đi gọi bác sĩ, bảo bọn họ đỡ bệnh nhân vào phòng.

Tôi muốn ra ngoài, lại bị Tiết Đồng bảo vào hỗ trợ, cũng đành đi theo vào phòng. Vào mới phát hiện ra động tiên, bên trong phòng khám còn có cả phòng giải phẫu rất chuyên nghiệp nữa. Nhưng mà vào rồi mới thấy hối hận đến đen ruột, tôi lúc đó vì cái ếu gì mà phải vào cơ chứ.

Nam hộ sĩ đàn bà kia dùng kéo roẹt roẹt cắt nát quần người kia rồi ném một bên, nhìn động tác hắn ta tựa hồ cắt quần người ta rất là lành nghề, xem ra là cao thủ trong cao thủ đấy. Tiết Đồng vỗ vỗ vai, bảo tôi ngoan ngoãn theo bác sĩ Đan học đi, sau đó đi ra cùng Lão Khải, thuận tiện cũng kéo người đàn ông kia ra ngoài.

Trong phòng giải phẫu, nam hộ sĩ cắt xong quần cũng là lúc bác sĩ kia thay xong trang phục giải phẫu, nói với tôi: “A Tô anh có thể không có kinh nghiệm với chuyện thế này, vậy cứ ở cạnh xem, sau này anh cũng sẽ gặp bệnh nhân thế này.”

Quần người bệnh bị ném xuống tôi mới phát hiện anh ta đang mặc bên trong một cái tã người lớn, nam hộ sĩ vừa mở cái tã tôi đã nghe một cỗ mùi nồng nặc. Trời ạ, trong tã giấy kia toàn là máu với phân, phía sau anh ta còn lòi ra một đoạn ruột. Tình trạng thế này, chẳng lẽ, chính là “bệnh trĩ” người ta vẫn nói đấy sao?

Vị bệnh nhân này, thật đúng là một người đàn ông kiên cường…

Kì thực tôi chưa từng sốc máu sốc kim tiêm gì cả, lúc còn học trường y cũng thường hay giải phẫu các loại động vật, thi thể các loại cũng đã thấy, nhưng giờ gặp tình huống trước mắt lại đột nhiên cảm thấy ghê tởm.

Tuy tôi với Tiết Đồng đã làm nhiều năm, cũng từng lo lắng hoa cúc của Tiết Đồng liệu có thể bị sao không, nhưng còn may, Tiết Đồng thường xuyên rèn luyện, đến nay vẫn bình thường. Nhưng người này… Đoạn ruột lòi ra kia cũng phải tới nửa mét.

Đột nhiên, tôi ý thức được mặt hiện thực tàn khốc của thế giới đồng tính…

Tôi cũng không biết mình làm sao xem hết màn giải phẫu kia. Cứ nghĩ đến là trong lòng như có vạn con thần thú chạy chồm, đồ ăn trong dạ dày cũng muốn trào lên họng, thiếu chút là muốn nôn.

Lúc rời khỏi phòng giải phẫu kia tôi như vừa dạo qua một vòng địa ngục, giờ trở về cuộc sống nhân gian thật là tuyệt vời. Tìm một lúc cũng chẳng thấy mấy người Tiết Đồng, nhưng xe Tiết Đồng vẫn còn đậu trong bãi.

Tôi bỗng không muốn đối mặt với Tiết Đồng, liền đi nhanh ra ngoài. Lúc rời khỏi, bác sĩ kia còn ở phía sau, không lớn không nhỏ nói: “Anh sẽ còn trở lại, anh thuộc về nơi này.”

Tôi đóng di động, nhảy bừa một chiếc xe bus rời khỏi nơi khiến mình sắp sụp đổ này.

Lúc đi qua một công viên cũng là trạm dừng, tôi xuống xe vào công viên, tìm một mặt cỏ vắng người nằm xuống.

Cải cách mở ra, mọi người cũng thoáng hơn, theo sự phát triển của internet, dần đã chẳng còn gì khiến chúng ta ngạc nhiên nữa. Gì mà giả gái, gay, người chuyển giới, đồng tính luyến ái, ăn mặc khác người, thích “khoe”, tự kỉ, tự ngược… Tôi đều đã thấy ở trên mạng, nhưng cũng chỉ là xem vậy thôi, không có nhiều cảm xúc.

Thậm chí sau khi ở cùng Tiết Đồng tôi cũng có tìm hiểu về đồng chí, lại phát hiện tôi hiện tại tuy cũng coi như đồng chí, nhưng thực sự không thể dung nhập với giới đồng tính này được.

Như là chuyện hôm nay, người bị trĩ kia không được đưa đi viện giang tràng mà lại được đưa tới phòng khám nam khoa, hơn nữa, người đàn ông kia dùng thuật ngữ chuyên nghiệp gì tôi nghe không hiểu, nhưng nam hộ sĩ lại vừa nghe đã hiểu ngay. Điều này chỉ có thể chứng minh một việc, phòng khám nam khoa này của Lão Khải là nơi dành riêng để phục vụ người trong giới.

Tưởng tượng như vậy, tôi mới đột nhiên xâu chuỗi lại mọi việc, gay bar kia tên là “Vườn địa đàng thuở ban sơ” với tên phòng khám “Nam khoa thế giới mới”, qua cách đặt tên có thể thấy chính là kiệt tác của cùng một người rồi.

Tôi với Tiết Đồng bình thường cũng hay chơi khá điên cuồng, nhưng Tiết Đồng thân thể cường kiện, ngoại trừ cái hồi anh bị Tào Tháo đuổi mấy hôm đó ra tựa hồ cũng không có vấn đề gì khác. Ngay cả chm nhỏ của tôi cũng chưa việc gì, bệnh nhân kia làm sao mà bị chơi đến lòi ruột ra, hay là chm của bạn trai hắn ta là kiểu mỏ ưng, lúc đi vào có xước măng rô, sau đó lúc làm vận động pít tông lại lôi cả ruột đối phương ra?

Tôi vẫn nghĩ, những người đồng tính nam, bên mà hoa cúc bị xâm nhập đều là có thiên phú dị bẩm chứ, kết quả hôm nay mới phát hiện thì ra bọn họ vẫn có nguy cơ bị rách hậu môn, bị trĩ. Như vậy, nếu có ngày tôi với Tiết Đồng đang làm mà khiến Tiết Đồng thành ra như vậy thì sao? Tôi nên làm gì? Lấy ngón tay giúp anh nhét trở lại?

Tôi chẳng những nghĩ tới tình trạng người nọ, còn nghĩ tới chuyện gần đây Tiết Đồng luôn muốn xuống tay với hoa cúc của mình, vạn nhất tôi cũng biến thành như vậy thì biết sống thế nào đây?

Trời ạ, càng nghĩ càng thấy đáng sợ!

Tôi cứ miên man suy nghĩ thật nhiều thật nhiều vấn đề, chúng cứ quấn lấy nhau tắc lại trong đầu, khiến đầu tôi đau đến muốn nứt ra. Đến lúc tôi nghĩ chán chê mới ngồi dậy trên nền cỏ, lúc này mới phát hiện trời đã tối, gió lại đang thổi mà tôi thì vừa đói vừa lạnh.

Nếu như bình thường, ở đó đông người, tôi nằm lâu quá cũng sẽ có người thiện ý lại nhắc nhở tôi trời lạnh cẩn thận bị cảm, nhưng giờ sắp đến Tết, rất ít người còn ở công viên.

Mà tôi cũng khó thấy gió chiều thổi thế này, thổi đến choáng cả đầu.

Tôi lắc lắc đầu đứng lên, cảm thấy hơi choáng, ra khỏi công viên bắt taxi, nói xong địa chỉ nhà liền nhắm mát lại. Tới khi đã về tới dưới lầu, lái xe gọi tôi mới tỉnh lại.

Lúc tôi về đến nhà, Tiết Đồng đang ngồi sô pha hút thuốc, xung quanh mờ mịt toàn khói thuốc.

Thấy tôi đã về, anh không giống bình thường túm cổ áo hỏi tôi đi đâu mà chỉ chậm rãi tới gần tôi, giọng lo lắng hỏi tôi làm sao.

Lúc anh tới gần, tôi đột nhiên cảm thấy khủng hoảng, nhìn thấy anh tiếp cận lại nghĩ tới người kia, nhịn không được hơi nhíu mày. Tiết Đồng kéo tôi đến sô pha ngồi, hỏi tôi có đói không, lúc về anh có mua một suất KFC gia đình ăn với Tô Nam rồi, để lại cho tôi một ít, tôi muốn ăn anh sẽ đem hâm nóng lại.

Tôi ngốc nghếch gật gật đầu, anh liền đứng lên đem đùi gà rán các thứ bỏ vào một cái đĩa, mang vào bếp hâm bằng lò vi sóng.

Tôi tới cửa bếp, nhìn lưng anh, đột nhiên có loại cảm giác không nói nên lời, chiều nay tôi nghĩ thật lâu, tất cả đều là về người đàn ông bị trĩ kia với Tiết Đồng.

Tôi nhớ Tiết Đồng nói trước đây anh luôn là bên tiến công, việc đó đã được chứng minh ở gay bar kia, như vậy sao lúc cùng với tôi anh lại tình nguyện thư phục dưới thân tôi? Khi đó tôi với chuyện đồng tính còn ù ù cạc cạc, động tác của Tiết Đồng lại vô cùng thuần thục, chỉ phẩy tay mấy cái liền khiến chm tôi đứng lên, miệng hút một cái là cả hồn tôi cũng bị hút đi. Nếu ngay từ đầu anh cho tôi nếm thử khoái cảm ở phía dưới, tôi hiện giờ liệu có thể bị anh chơi thành giống người kia không?

Nhưng anh không làm vậy, anh cho tôi biết tiến vào một người đàn ông cũng có thể có được khoái cảm. Để tôi có thể thích ứng, lúc trước anh chưa từng nhắc tới chuyện trước đó luôn ở phía trên. Rõ ràng lúc đầu bị tôi làm đau muốn chết, anh còn cứ kêu tôi tiếp tục. Tôi lúc ấy chỉ nghĩ anh là đồ bị ngược cuồng, nhưng giờ nhìn lại, anh thật đúng đã yêu tôi yêu đến điên rồi. Bằng không vì sao người đàn ông mạnh mẽ như anh ở bên tôi nhiều năm như vậy lại chưa từng nhắc tới việc muốn đè tôi, cũng chẳng hề nói chuyện về giới đồng tính cho tôi mới khiến tôi cứ luôn cho mình là thẳng.

Đến lúc tôi từ dòng suy nghĩ miên man phản ứng lại mới phát hiện không biết từ bao giờ mình đã tới phía sau Tiết Đồng ôm eo anh, đầu tựa lên vai anh.

Đèn trong bếp dùng đã lâu năm, giờ không còn sáng lắm, đối diện cửa sổ bếp là một tán cây, không nhìn được ra ngoài, lò vi sóng đã tắt, còn chưa mở ra mà mùi gà rán đã thoang thoảng.

Tiết Đồng không nói gì, chỉ trùm tay mình lên trên bàn tay đang đặt trên bụng anh, bàn tay lúc trước ở ngoài gió rét nửa ngày đã lạnh như băng của tôi cảm giác được độ ấm từ cơ thể anh truyền tới, cảm thấy thật vô cùng ấm áp.

Tôi không nói gì, chỉ ôm anh như vậy. Anh cũng không nói gì phá vỡ không khí, cứ để tôi ôm mình như thế.

Đang lúc chúng tôi ngọt ngào thì Tô Nam đột nhiên chạy vào bếp nói: “Chú Tiết đang hâm gà rán đấy à, cháu cũng muốn ăn.” Sau đó, nó trừng to mắt nhìn chúng tôi, dùng khuôn mặt ngây thơ vô tội nói một câu khiến tôi muốn hộc máu: “Ba, chú Tiết, hai người thì ra đang ôm ôm trong này à, thì ra hai ông chú lúc ôm ôm thì không cần cởi quần áo.”

Tiết Đồng trừng mắt với nó một cái, mở lò vi sóng lấy đĩa gà rán bưng ra ngoài. Tô Nam cũng ra theo. Nhìn đĩa gà rán đặt trên bàn ăn lúc chiều họ mua, đồ uống bên cạnh là Coca tôi đã muốn ngất.

Tôi ở bên ngoài gió lạnh lâu như vậy, giờ chỉ muốn uống đồ gì nong nóng thôi.

Tôi mở tủ lấy gói canh ăn liền, xé gói thả mấy thứ kia vào cái nồi, thêm nước rồi cho lên bếp gas, lấy đũa khuấy khuấy, lại lấy hai cái trứng chim trong tủ lạnh ra đánh vào bát, lát nữa nước sôi cho vào là được.

Tiết Đồng thấy tôi chưa ra ăn liền vào xem, anh bảo để anh cho trứng vào cho, sau đó đẩy tôi ra khỏi bếp, giục tôi ăn trước, không là Tô Nam ăn hết luôn mất.

Lát sau, Tiết Đồng bưng nồi đi ra, cho tôi với Tô Nam mỗi người một bát.

Canh ăn liền này hương vị đều giống nhau, bình thường lười nấu canh tôi sẽ nấu cái này, nhưng giờ lại khác, trứng chim trong canh này là do Tiết Đồng bỏ, hương vị thấy ngon hơn so với canh bình thường tôi vẫn uống.

Buổi tối, tôi bảo Tô Nam đừng chơi game quá muộn, nếu không sẽ đóng điện tổng. Tô Nam ở đó nói cái gì “hạn điện ba”, tôi cũng không hiểu là ý gì, chỉ cảm thấy nhất định chẳng phải thứ hay ho gì.

Lúc sau vào phòng ngủ với Tiết Đồng, anh giải thích, nói không nên đưa tôi tới phòng khám nam khoa kia. Lúc trước Lão Khải nói bác sĩ với hộ sĩ kia chạy ra nước ngoài kết hôn, không đủ người mới muốn tôi đến nhưng không nghĩ tới tôi dường như thật chán ghét nơi đó. Nếu tôi không muốn đi thì cũng không cần đi nữa, anh không muốn làm tôi khó xử.

Không biết vì sao, lúc trước tôi còn vô cùng phản cảm phòng khám kia, nhưng giờ lại nói với Tiết Đồng: “Nếu tiền lương khá thì tôi đi.”

(1) Lan hoa chỉ: Cái thế tay của Bồ tát í =))

(2) 单益银 Đan Ích Ngân /dan yi yin/

善意 淫 thiện ý *** /shan yi yin/

Đồng âm khác nghĩa. Còn “Ngân” là chỉ tiền tài nên mới có cái “thu vàng hốt bạc” kia

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.