Diệu Diệu

Chương 1: Rải cẩu lương những năm 70 (1)



Tháng 7, đúng là lúc nhiệt độ cao.

Ánh mặt trời nóng bức chiếu xuống, làm người ta cảm thấy mệt mỏi, tiếng ve sầu càng làm người ta thêm phiền chán.

Trong một gian phòng ở thôn nhỏ, một giọng nói như ẩn như hiện, "Diệu Diệu, cậu nghe tôi nói, Tần Trường An......, tiền của mình phải cất đi."

Người kia như nhớ ra điều gì đó, sắc mặt phức tạp, "Còn có, làm vợ người ta rồi, sau này đừng ngủ nướng nữa, lúc làm việc cảnh giác một chút... Không nên dựa dẫm vào người khác..."

Diệu Diệu xoa xoa cái trán, mờ mịt chớp chớp mắt, mới thấy rõ tình huống hiện tại.

Lúc này cô đang bị một người kéo tay, đứng ở đằng sau một gian phòng, hẳn là vườn rau của căn nhà này, dưới chân trồng một ít rau xanh, chẳng qua thời tiết quá khô hạn, đất cũng nứt ra, rau xanh thưa thớt không nhiều lắm.

Xung quanh căn nhà cũng không có tường cao, nhìn ra có thể nhìn thấy khói bếp lượn lờ ở từng căn nhà, lại xa một chút, còn có thể nhìn thấy vài ngọn núi cách đó không xa.

Người đang kéo tay cô là một người phụ nữ, rất có khí chất, biểu tình có vài phần phức tạp, như là đang đắm chìm trong hồi ức.

Diệu Diệu có chút mờ mịt nhìn nhìn, vươn móng vuốt muốn liếm liếm bình tĩnh một chút, nhìn bàn tay của mình, bừng tỉnh đại ngộ, nga, đúng rồi, cô đang độ kiếp, cho nên biến thành hai chân... người.

Người kia nói một lúc lâu sau mới rời đi, Diệu Diệu cũng không chú ý.

"Nhất Thống?" Cô kêu.

Quốc gia quy định sau khi lập quốc không thể thành tinh, nhưng là pháp luật cũng không thể quá hà khắc, bằng không đời sau của yêu quái nhiều như vậy, lại không thể hóa thành hình người, nhóm yêu tinh già còn không phá cục quản lý quốc gia a.

Pháp luật không cho yêu quái thành tinh là bởi vì sợ yêu quái dùng sức mạnh của mình là con người bị thương, sau đó Yêu giới cùng quốc gia bàn bạc, cuối cùng thành lập một ước định

Yêu tộc khi thành niên cần độ kiếp, vượt qua mới có thể thành tinh, không vượt qua sẽ bị xóa sạch thần trí.

Còn thời gian độ kiếp là bao lâu, độ kiếp như thế nào, mỗi người mỗi khác, đại khái là đi các thế giới khác nhau, nhưng cụ thể thì không ai nói được.

Nhất Thống chính là hệ thống phụ trợ mà cục quản lý Miêu tộc tạo ra.

"Chuyện gì?" Trong đầu cô, một con mèo nho nhỏ cuộn thành hình tròn, lười biếng ngáp một cái.

Gần đây mèo độ kiếp thật nhiều, quản lý cục bận rộn muốn chết, thật vất vả mới ngủ một giấc, lại bị cô đánh thức.

"Tôi đang độ kiếp à?"

Nhất Thống tự xưng thiên hạ đệ nhất hệ thống đột nhiên tỉnh lại, có chút chột dạ truyền cốt truyện cho cô, "Đúng vậy, cô xem đi."

Ngủ... Quên mất.

Diệu Diệu chớp chớp mắt, từng mảnh cốt truyện xuất hiện.

Thế giới này là một bộ trọng sinh văn.

Trần Duyệt Duyệt là thanh niên tri thức những năm 70, lúc ấy có một người đàn ông hàm hậu thật thà, thường xuyên làm giúp cô ta những việc linh tinh, hai người lén lút yêu đương.

Nhưng nhà người đàn ông kia rất nghèo, cô ta không chịu được cuộc sống gian khổ, cuối cùng cắn răng yêu đứa con trai ăn chơi trác táng của thôn trưởng. Nhưng người kia suốt ngày ăn chơi trác táng rượu chè cờ bạc, cả ngày chơi bời lêu lổng không làm việc đàng hoàng......

Sau đó cô ta gả cho con trai của bí thư trong thôn.

Chỉ là cuộc sống cũng không hạnh phúc.

Cô ta là người thành phố tới, trước hôn lễ còn tốt, sau khi kết hôn mẹ chồng khó chịu cô ta cũng chỉ có thể nhịn. Năm 78 quốc gia hồi phục thi đại học, lúc đó cô ta đã có con, dưới sự châm chọc mỉa mai của nhà chồng đành phải từ bỏ cơ hội.

Chồng cũng là một người ăn chơi lêu lổng, cô ta chỉ có thể cố gắng kiếm tiền, về sau tình hình trong nhà cũng hơi khởi sắc.

Nhưng không nghĩ tới, cô ta ở bên ngoài mệt chết mệt sống, người chồng đã hơn 40 tuổi lại mờ ám với một con bé mới 19 tuổi!

Quá tức giận, lại thêm mệt mỏi thành bệnh, không thở được chết đi...

Sau khi chết mới phát hiện, tới dâng hương cho cô ta, lại là người đàn ông nghèo khổ trước kia......

Sau khi trọng sinh, Trần Duyệt Duyệt hối hận, lựa chọn gả cho người đàn ông kia cùng nhau, làm giàu, làm giàu.

Diệu Diệu xem hăng hái, cô đã từng cùng sạn phân quan (*) xem qua phim truyền hình về những năm 70, còn đẹp hơn so với phim truyền hình hiện tại.

(*) Mèo thường hay gọi người nuôi chúng là sạn phân quan

Thân thể của cô là Lê Diệu Diệu, cũng là thanh niên tri thức về nông thôn, đời trước vốn dĩ được phân sang một thôn khác, lại bị Trần Duyệt Duyệt kéo tới thôn Tần gia, còn gả cho con trai của trưởng thôn...... Chính là người nữ chính đời trước muốn gả lại không được.

Diệu Diệu quan sát một chút ngôi nhà, trong phòng có chút trống trải, chỉ có mấy cái rương lớn và một chiếc giường, trong rương để vài tấm vải và quần áo, quần áo ngoại trừ một bộ màu đỏ mặc lúc kết hôn, còn lại đều là màu lam và màu xám.

Diệu Diệu do dự một chút, vẫn lăn trên đất một cái. Cho đến khi cả căn nhà tràn ngập mùi của Diệu Diệu Đại vương, mới cảm thấy mỹ mãn ngừng lại.

Tốt, nơi này đã là địa bàn của Diệu Diệu, Diệu Diệu là lão đại.

Thái dương càng ngày càng lên cao.

Diệu Diệu có chút đói bụng.

Đi tới phòng bếp, phát hiện bên trong còn có bốn cái bánh bao trắng, còn có một ít đen đen không biết làm từ cái gì, -- sạn phân quan đặc biệt thích ăn, vừa ăn vừa nói, thứ này hiếm có.

Diệu Diệu tò mò lấy một cái bánh bao trắng và một cái bánh bao đen, đầu tiên cắn một miếng đen....... Cau mày, phi phi phi phun ra, vừa cứng vừa nhạt.

Mặt ngốc, khó ăn như vậy, vì sao sạn phân quan lại thích?

Bên ngoài có người gọi, "Vợ lão tam! Vợ lão tam!"

"Ân?" Diệu Diệu buông bánh bao, trong viện, một người phụ nữ trung niên cầm một cái bát đi vào, nhìn xung quanh, đè thấp giọng nói, "Vợ lão tam! Mau tới đây, Trường An đâu?!"

Trường An chính là chồng của Diệu Diệu.

Diệu Diệu gấp chăn, từ trong trí nhớ lục soát lục soát, khẳng định nói, "Đi ra ngoài đánh bài." Vừa qua mùa thu hoạch, trong nhà cũng không có việc gì, chồng của thân thể này tương đối chơi bời, ngày hôm qua kết thành có người gọi liền đi ra ngoài đánh bài, đêm tân hôn cũng không trở về.

"À!" Ánh mắt người phụ nữ xẹt qua bụng cô, căn bản không thèm để ý cô nói hắn đi đánh bài, miệng cười tươi.

Con trai của bà tốt như vậy, đương nhiên muốn cưới vợ thành phố, sinh cho bà một đứa cháu trắng trắng mềm mềm, người trong thành không biết làm việc ruộng vườn sao...

Vậy không phải có lão đại lão nhị nuôi sao!

Lê Diệu Diệu cùng Lý Lệ không giống nhau, Lý Lệ diện mạo thiên hướng diễm lệ, Lê Diệu Diệu còn có chút trẻ con, mắt to thủy nhuận sáng trong, thoạt nhìn trắng nõn ngoan ngoãn, chính là diện mạo người già thích nhất, hơn nữa lại tới từ trong thành phố lớn, học xong cấp 3, bà trực tiếp sắp đặt cho tâm can bảo bối của bà

Bà lại một lần nữa cảm thấy mình sáng suốt, "Vợ lão tam ăn cơm chưa?"

Diệu Diệu nhìn bánh bao trên bàn, bà cũng nhìn qua, lập tức nhìn thấy 4 chiếc bánh bao trắng cùng một chiếc bánh bao đen bị cắn một miếng.

Ánh mắt bà thay đổi, vỗ đùi, "Ai u, cô gái ngốc!"

Bánh bao trắng bình thường không ai bỏ tiền ra mua, đây là lúc hai vợ chồng kết hôn mua để dâng hương, cô gái này lại để cho Trường An ăn, còn mình thì ăn bánh bao đen......

Thậm chí còn không hấp nóng...... Nói không chừng là đợi Trường An trở về ăn sẽ lạnh!

Ánh mắt bà vừa lòng cùng đau lòng xen kẽ, quả nhiên bà đã cưới cho Trường An một người vợ tốt!

Cô gái này tốt làm người đau lòng, trở về phải bảo Trường An đối xử tốt với cô!

Bà cũng không khắc nghiệt, lập tức cảm động để một chén thịt xuống, "Con dâu, mau tới đây ăn thịt!"

Diệu Diệu:......???

Mộng bức.

Lúc này đúng là thời gian ăn trưa.

Biết nhà của con trai út ít ỏi, bà cũng không ở lại, -- ăn ở đây lại lãng phí đồ nhà nó.

Còn việc bảo con dâu để lại thức ăn, bà lại không nghĩ tới, con dâu tốt như vậy, bà còn nói này nọ sẽ mất cảm tình.

Đáng tiếc......, Diệu Diệu hoàn toàn không nghĩ đến việc gọi chồng về nhà ăn cơm.

Lão thái thái vừa đi vừa tự hỏi, nhìn con dâu quan tâm con trai mình như vậy, vợ chồng son phỏng chừng rất nhanh sẽ có tin vui, nói không chừng 9 tháng nữa cháu nội trắng mềm của mình đã ra đời...

Mấy năm nay cũng không làm nghiêm như mấy năm trước, người một nhà chỉ có thể nuôi hai con gà gì đó, hai ngày trước ông già đi họp về còn nói, qua một thời gian nữa sẽ không hạn chế việc nuôi này nọ...

Bà có nên để trứng lại ấp ra mấy con nhỏ? Dù sao cũng phải để cháu nội có đủ trứng gà để ăn, tam nhi cũng thích ăn trứng gà a...

"Bà Tần, lại tới nhà con út?" Bà Đoàn cầm bát ăn cơm dưới cây đại thụ trong thôn, thấy bà vui vẻ trở về bèn hỏi.

Bà Tần?

Mặc dù mọi người gọi là bà Tần, nhưng bà cũng mới chỉ bốn năm mươi, ở niên đại xem như già rồi, nhưng Đoàn gia vị này đều đã 60, Nếu tính theo tuổi, gọi là cụ Đoàn cũng không quá.

Bà ngẩng đầu đáp lời, " Đúng vậy, cháu đi một chuyến, không phải là vừa phân nhà sao? Trong nhà cái gì cũng không có, cháu đi xem một chút."

Nói tới chuyện này bà lại tức, con trai út vừa mới 18 tuổi, mới kết hôn, đã bị con dâu cả cùng con dâu thứ hai nháo muốn phân gia.

Bà nấu ít trứng cho nó, đều lời trong lời ngoài nói cái gì Trường An lớn như vậy, con bà đang trong giai đoạn phát triển,cần nhiều dinh dưỡng. Mấy con gà trong nhà đều là do bà chăm sóc, đẻ trứng đều là của bà, bà muốn nấu trứng cho nó thì làm sao vậy?

Nói đến nói đi còn không phải nhìn trúng tài sản của hai người già bọn họ?!

Còn cái gì bất công! Bà chính là bất công lại như thế nào?!

Bà nuôi hai đứa nó lớn như vậy, lại không nợ bọn nó, tài sản là của bà, muốn cho ai thì cho, không cho thì là nợ chúng nó a?!

Bà dưới sự tức giận phân nhà cả 3 đứa, mỗi tháng lấy ít lương thực và một ít tiền.

Bà còn có thể làm, cũng không cần chúng nó vừa hầu hạ vừa nói này nói nọ.

Phân ra còn tốt, bà cùng ông già hai người cũng không ăn hết mấy thứ này, còn có thể giúp đỡ nhà Trường An một chút.

Bà Đoàn uống một ngụm cháo, cũng liên tục gật đầu, "Là nên đi nhìn xem."

Nói liền hỏi, "Con dâu như thế nào?"

Bà vừa nghe lời này liền cười, "Tốt, trong nhà quét tước sạch sẽ, làm việc chăm chỉ, cũng biết tốt với chồng, tâm tâm niệm niệm Trường An."

Bà biết việc xấu trong nhà không thể nói ra bên ngoài, ông già tốt xấu gì cũng là quan, việc gì ở nhà nói đều được, nói ra bên ngoài thì không tốt.

Huống chi bà không có ý kiến gì với vợ con út, diện mạo ngoan ngoãn không nói, còn tốt với Trường An của bà.

- - Bà tâm tâm niệm niệm chỉ có con trai của mình, tốt với con trai bà đều là người tốt.

Bà Đoạn nói, "Vậy thì chờ ôm cháu đi thôi, lão tam nhà bà đẹp như vậy, vợ cũng đáng yêu, cháu nội chắc chắn sẽ như tiên đồng ngọc nữ."

Lời này nhưng không nói dối, lão tam nhà học Tần diện mạo thật tinh tế, bọn họ làm ruộng ai chẳng đen, chỉ có Trường An, trắng nõn sạch sẽ, làm người yêu thích, mấy người trong thôn đều yêu thích -- nếu không năm đó nữ chủ sao có thể coi trọng hắn?

Bà Tần vui vẻ ra mặt, nghĩ nghĩ, cười mắt đều híp thành một đường thẳng. "Ây da, con dâu nhà bà cũng sắp có đi..."

Hai người tôi một câu bà một câu vui vẻ trò chuyện.

Chạng vạng, Diệu Diệu được cho là tâm tâm niệm niệm chồng mình......đang nuốt xuống một cái bánh bao trắng cuối cùng.

Chén thịt trên bàn đã hết, bốn cái bánh bao đã hết sạch, chỉ để lại một cái bánh bao đen sì bị cắn một nửa.

Diệu Diệu sờ sờ bụng nhỏ, nhìn nhìn cái bánh bao đen sì kia, cảm thấy no no.

Thân thể này trên mặt tròn tròn mập mập, nhưng kỳ thật trên người căn bản không có nhiều thịt, mấy ngày nay cũng chưa ăn no, 4 cái bánh bao vừa đủ lấp bụng.

Buổi chiều cô đã đi vòng quanh nhà, dùng chân cọ cọ mỗi chỗ trong nhà, tỏ vẻ đây chính là địa bàn của mình.

Lúc sau kiểm tra một chút tình hình của thân thể này, không ngoài dự đoán không thể vận dụng tu vi, chỉ có một tia tinh lực mỏng manh, nếu tu luyện cũng không thể tăng tu vi,...... Phỏng chừng thế giới này chỉ cho phép thừa nhận nhiều như vậy?

Vì nghiệm chứng suy đoán, buổi chiều cô đưa linh khí vào trong cơ thể gà, lại tu luyện một chút, xác định linh khí tới trình độ kia quả nhiên không tăng thêm.

Con gà mái gầy có được linh lực vèo một cái khỏe mạnh, hơi hơi hạ ngồi xổm, dùng sức, trứng gà từ mông lăn ra.

Trứng gà?!

Diệu Diệu đôi mắt sáng ngời, giống như trong trí nhớ, nấu trứng gà thành canh uống.

Vừa lúc hơi khát.

"Làm không tồi!" Cô liếm liếm môi, mỹ mãn khen gà một câu.

Lười biếng là tính cách của mèo, Diệu Diệu lại vỗ vỗ gà, duỗi eo,,chậm rãi từ từ bò lên giường.

Còn bát đũa...có sạn phân quan thu thập...

Vì thế chờ Tần Trường An trở về định ăn bánh bao trắng ngày hôm qua, dựa vào ánh trăng thấy rõ cửa, phát hiện trong phòng đã sớm tắt đèn, còn khóa cả cửa.

Gõ cửa cũng không có động tĩnh.

Tần Trường An: "........."

Ngọa tào!

Hắn không dám tin tưởng trừng hai mắt, đi tới đằng sau, lui hai bước về phía sau, chạy lấy đà, đạp một cái.

Phịch một tiếng, Tần Trường An khinh thường từ trên mặt đất đứng lên.

Ha ha, chỉ như này mà muốn ngăn lão tử về nhà?! Nếu không phải nghĩ đến bạn bao trắng hôm qua còn dư lại, cho rằng lão tử sẽ trở về?

Hắn cọ cọ đế giày, chuẩn bị hưng sư vấn tội:

Người phụ nữ này, lại đi ngủ như vậy, quên cả chồng mình, phỏng chừng bánh bao trắng đều đã nguội lạnh! Không mắng hai câu cô ta muốn lật trời a!

"A!" Hắn đang nghĩ, đột nhiên một lực mạnh mẽ từ phía sau truyền đến, bẻ tay hắn vặn về phía sau, Tần Trường An mặt trực tiếp dán vào trên tường, giãy giụa phản kháng, "Ai ai ai?!"

Đứa nào dám đánh ông!

Diệu Diệu có chút chần chờ, "...... Trường An?"

Đang phản kháng Tần Trường An: ".........???"

Tác giả có lời muốn nói:

Tần Trường An:...... Hoài nghi nhân sinh.jpg

Thuộc tính của nữ chủ: Ham ăn biếng làm, xuống ruộng làm việc lấy lòng mẹ chồng gì đó, không tồn tại.

❤Truyện này ngọt và cực ngọt nhé

❤Mình đọc đến đâu edit đến đấy nên nếu có lỗi sai mấy bạn cmt để mình sửa lại luôn nhé

❤Cảm ơn mọi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.