Diệu Diệu

Chương 101: Rải cẩu lương trong game online thực tế ảo (14)



Sau khi người trong Chúng Thần Điện online, nghe nói bang chủ đã kết hôn trong lúc bọn họ không biết, còn chưa kịp khiển trách, mới mở danh sách bạn bè ra, hai người kia đã không thấy đâu?

Offline?

Ngọa tào, đùa họ à, ai mẹ nó vừa mới kết hôn đã offlinr a?

"........." Thật lâu về sau, bọn họ mới biết được lúc ấy Tần Trường An offline làm gì.

Không thể không nói, hệ thống chơi chiêu thức ấy, cũng là một nguyên nhân xúc tiến Tần Trường An và Diệu Diệu gặp mặt...... Tuy rằng hắn vốn dĩ muốn ôm Diệu Diệu trong hiện thực.

Diệu Diệu lúc này đang ở Lâm Thị.

Lâm Thị là một thành phố gần biển, thân phận của Diệu Diệu nói là bạch phú mỹ cũng không khoa trương, người trong nhà đều rất có năng lực, không cần cô làm gì, chỉ cần ngoan ngoãn làm tiểu áo bông là được, cho nên sinh hoạt hằng ngày chính là mua mua mua, chơi chơi chơi.

Bây giờ cô đang nghỉ ngơi trong biệt thự gần biển.

Bởi vì không biết khi nào Tần Trường An mới có thể đến, Diệu Diệu nhàm chán, dứt khoát đi bờ biển.

Bây giờ đã là 4-5 giờ chiều, nhiệt độ cũng không nóng lắm, có gió biển hơi hơi thổi qua, làm tóc Diệu Diệu bay loạn.

Leng keng, di động rung rung, một video pop-up mời đột ngột xuất hiện.

Diệu Diệu nhìn tên người gọi phía trên, tìm cục đá ngồi xuống, gọi video, "Cha!"

Thiếu chút nữa tưởng Tần Trường An.

"?"Cha Lê ngồi trên sô pha, giơ di động, tìm góc độ làm khuôn mặt của mình trông đẹp hơn một chút, nghiêm túc hỏi, "Đây là ở đâu? Còn chưa về biệt thự sao? Tiểu Trương đâu."

Trời sắp tối rồi, con gái của ông lại đáng yêu như vậy...... Một người ở bên ngoài rất không an toàn.

Diệu Diệu đổi góc nhìn, "Ở phía sau, con chơi một lát nữa rồi về."

Đột nhiên đối diện với khuôn mặt của Tiểu Trương, cha Lê phụ liên tục bảo cô quay đi, "Cha biết rồi, không cần để cha nhìn, con gái ăn cơm chưa?"

Ông chỉ hỏi thử, cũng không phải muốn nhìn Tiểu Trương.

Bảo tiêu ca * Trương:.........

"Con ăn rồi." Diệu Diệu nghĩ tới bữa trưa của mình, "Thức ăn rất phong phú, dì giúp việc nấu gà sốt mật ong khá ngon."

"Ăn sớm vậy sao?" Cha Lê hơi kinh ngạc, sau đó phản ứng lại, "...... Con nói tới bữa trưa à."

Diệu Diệu gật đầu, "Đúng vậy."

Lúc này mới hơn bốn giờ, sao có thể là bữa tối a.

"......" Cha Lê phụ bị thần sắc đương nhiên trên khuôn mặt con gái nhà mình đánh bại, dứt khoát dời đề tài, "Diệu Diệu, khi nào thì con về a?"

"Sao vậy cha?"

Mẹ Lê cầm cốc trà đặt bộp xuống bàn, liếc nhìn một cái, "Còn có làm sao, cha con lại nhớ con gái chứ sao."

Mẹ Lê ghét bỏ, "Vừa mới về đã kêu khát, bảo tự đi rót thì bảo đau tay không rót được, vừa nhìn thấy con gái đã không đau nữa, còn cầm di động tìm cái gì góc độ."

"Tìm cái gì mà tìm," Mẹ Lê ngồi xuống, "Mặt đã quắt thành quả quýt rồi, góc gì cũng không đẹp được."

"...Ai!" Lê phụ than một tiếng, nói gì vậy, sao lại quắt thành quả quýt.

"Đừng nghe mẹ con nói bừa, bà ấy ghen tị vì nếp nhăn trên mặt cha ít hơn bà ấy."

Cha Lê phủ nhận, "Cha nghe nói nhà họ Tần sắp tổ chức tiệc, con có muốn về di cùng cha mẹ không, không phải con rất thích người làm người nổi tiếng đóng phim gì đó của nhà họ Tần sao?"

Đến lúc đó có thể xin chữ ký gì đó.

Người nhà họ Tần đều tải giỏi, Không nói tới đứa thứ nhất, thương trường tiến tới lui tự nhiên, còn có thể ngồi cùng những người thế hệ trước như bọn họ, đứa thứ ba thì vào giới giải trí, đừng nói, cả nước già trẻ không ai không biết.

Đứa thứ hai là người ít người biết nhất, bình thường chỉ chơi chơi trò chơi, nhưng thật ra những người có chút danh vọng đều biết, người này cũng là người không thể trêu chọc nhất —— nhà họ Tần và quốc gia khai phá game thực tế ảo《 Dị giới 》, người nắm giữ kỹ thuật mất chốt lại là đứa thứ hai Trường An.

Mẹ Lê ở bên cạnh xùy một tiếng, kéo cốc trà trước mặt ba Lê về phía mình, trực tiếp cầm lên uống một ngụm, chết sĩ diện khổ thân, nhớ con gái lại còn không thừa nhận.

Bàn tay của cha Lê dừng giữa không trung, nhìn chằm chằm cái cốc trong tay mẹ Lê.

...... Không phải rót cho ông à?

Thấy mẹ Lê làm như không cảm nhận được tầm mắt của ông, cha Lê phụ hậm hực tút tay lại, nói thầm một câu, "Bà xem bà kìa."

Không phải ông chỉ nói một câu thôi sao, không thể cho ông chút mặt mũi trước mặt con gái à?

Diệu Diệu nhìn video, nở nụ cười, tình cảm của cha mẹ vẫn luôn như vậy, "Hai ngày nữa con sẽ về."

"Còn hai ngày nữa cơ á?" Cha Lê buột miệng thốt ra.

"Vâng, con chờ một người." Diệu Diệu giải thích.

Không biết khi nào Mộ Quang mới tới, lúc đó cô nói địa chỉ ở đây

"Chờ ai?" Ra đa trên đỉnh đầu cha Lê sáng lên, tình huống không đúng.

"Con quen trong game." Khuôn mặt Diệu Diệu đột nhiên có chút nóng, lông mi nhanh chóng chớp chớp, "Con giới thiệu anh ấy cho cha nhé."

Cha Lê lộp bộp một cái, có dự cảm không tốt, "Không cần đâu, bạn của con cha gặp làm gì?"

Diệu Diệu không trả lời, "... Cha gặp anh ấy nhất định sẽ thích."

" Cha thích nó cái cây búa ", Cha Lê nói thầm, không cần gặp, ông sẽ không thích.

Ngoài miệng lại nói, "Vậy được rồi, sau này sẽ gặp. Con gái a, hai đứa quen biết bằng cách nào a?"

"Từ 《 Dị giới 》, anh ấy giúp con rất nhiều lần."

Cha Lê nghĩ không đúng, đồ rắp tâm bất lương, đương nhiên phải ân cần, "Con muốn gặp bạn cha không có ý kiến, nhưng mà vẫn phải thận trọng, cứ dẫn Tiểu Trương đi cùng"

Cha Lê dặn dò Diệu Diệu một đống, lải nhải đến nỗi mẹ Lê không chịu được nữa, "Ông nói đủ rồi đấy, nói một lần là được, Diệu Diệu đã lớn như vậy, ông còn có thể giữ con bé ở nhà suốt chắc?"

Cha Lê không vui, ông muốn như thế đấy.

Nhưng con gái cũng đã lớn, chẳng qua chuyện này tới quá đột nhiên... Ông không phải người không khai sáng dùng gậy đánh uyên ương, còn không cho ông buồn một lúc sao...... Không phải ông sợ con gái mình nhìn sai người sao?

Diệu Diệu liên tục gật đầu, vừa đi về biệt thự vừa video.

Ngay lúc này, chân trời đột nhiên truyền đến tiếng máy bay.

"...Phi cơ?" Diệu Diệu ngẩng đầu, thấy một điểm đen đang bay tới.

Điểm đen càng ngày càng gần, đã có thể nhìn rõ đó là một chiếc phi cơ

Video kia quả nhiên cha Lê cũng có chút kinh ngạc, "Nhìn thế nào hình như chiếc phi cơ này cũng muốn dừng lại ở đây?"

Không phải ông đại kinh tiểu quái, mà là cái đảo nhỏ này là của nhà bọn họ, có phi cơ khác dừng ở đây không phải kỳ quái sao?

Nhưng thật ra Diệu Diệu lại nghĩ ra, sáng mắt lên, chú ý tới bên đó.

... Có phải là Trường An không?

Máy bay trực thăng quả nhiên hạ xuống cách chỗ này không xa, cửa khoang bị mở ra, một người đàn ông hớn hở đi xuống, nhìn nhìn xung quanh, khi nhìn thấy Diệu Diệu, ánh mắt sáng lên, nhanh chóng chạy tới ôm chặt cô.

"Vợ ơi..." Hắn thở phào nhẹ nhõm, ôm chặt cô.

Hắn ở trên đường mấy tiếng vội sắp chết.

Diệu Diệu dùng tay đẩy hắn, "Từ từ."

Tần Trường An không  chờ được, cô còn đáng yêu hơn hắn tưởng, sao có thể chờ.

"Có người, có người," Diệu Diệu có chút sốt ruột, "Cha em đang nhìn."

"......!"

Tần Trường An cả kinh, cúi đầu nhìn —— đối diện là cha Lê với sắc mặt sắp bốc khói.

Cha Lê rít ra ba chữ từ trong kẽ răng: "... Thằng nhãi ranh."

Tặng 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.