Diệu Diệu

Chương 42: Rải cẩu lương trong trường học (6)



Ba Lê hít sâu, nghiến răng nghiến lợi, “Cậu biết chơi lưu manh là cái gì không?!” Mà dám nói ở đây!

Hôn con gái bảo bối mà là chơi lưu manh?!

“Con đương nhiên biết!” Tần Trường An nâng ngực, “Chỉ cần hôn người không phải vợ mình đều là chơi lưu manh! Mẹ không được, con gái cũng không được!”

Con gái không được, mẹ cũng không được???

Ba Lê trợn mắt há mồm, “Ai dạy cho cậu chuyện này?”

Tần Trường An đương nhiên, “Ba con a!”

Lúc trước ba hắn bảo hắn ngủ một mình, chính là nói như vậy.

Nói mẹ chính là vợ của ba, hắn không thể hôn mẹ, không thể ngủ với mẹ, muốn ngủ chỉ có thể ngủ với vợ mình…

Hắn đều nhớ rõ! Đừng nghĩ lừa hắn!

Ba Lê: “………”

Ba Lê vẻ mặt khó có thể miêu tả,....Đây vẫn là… Gia học sâu xa a.

Ba Tần vừa đi ra từ phòng tắm đột nhiên hắt xì một cá. Xoa xoa mũi,

—— Sao lại thế này, ai nói xấu mình?

Cảm giác được cảm xúc của ba Lê có hơi kỳ quái, hắn không hiểu, nhưng dù sao hình như là không tức giận…… Còn có hơi xuất thần??

Xuất thần?! Tần Trường An nhìn hai mắt, lặng lẽ duỗi tay ôm Diệu Diệu, nhét vào trong lòng mình, rồi sau đó xoay người chạy đi.

Ba Lê phản ứng lại, vỗ đùi, “Ai, cái thằng nhãi ranh!”

Tần gia.

Tần Lạc Dương dậy sớm ngáp môt cái, vào trong phòng anh trai tìm người, lại phát hiện trong phòng rỗng tuếch.

Ba Tần từ phía sau bế cậu lên, “Tìm gì vậy con?”

Tần Lạc Dương quay người ôm lấy ba, “Anh trai đâu…”

“Tìm nó làm cái gì?” Ba Tần chậc một tiếng, “Anh trai con bây giờ chắc không nhớ ai trong cái nhà này nữa rồi.”

Đều nói có vợ quên mẹ, còn nó có vợ quên cả nhà. Nuôi con trai có cái gì tốt, còn không bằng nuôi con gái đâu.

Tần Lạc Dương không hiểu chuyện này, anh trai ngây ngốc, sẽ cho cậu ăn kẹo, cậu muốn chơi với anh.

Ăn cơm xong,

Tần Lạc Dương bắt đầu tìm anh trai, ngoài cửa cũng có một cô bé tới đây tìm.

Mẹ Tần mở cửa, “…… Thần Hi?”

Một cô bé mặc áo hồng nhạt và váy nhỏ đứng ở ngoài cửa, đeo cặp sách màu xanh, ngẩng đầu nhìn mẹ Tần.

“Thần Hi có chuyện gì sao? Sao mẹ cháu lại không tới, vào nhà đi.”

Trần Thần Hi ôm cặp sách, manh manh chớp mắt, “Dì ~”

“Dì ơi, anh Trường An ở nhà không ạ? Cháu có bài tập không biết làm, muốn hỏi anh Trường An.”

Cha mẹ hẳn là thích người chăm chỉ nỗ lực học tập đi.

Mẹ Tần hơi kinh ngạc, vội vàng khen, “Thần Hi đúng là đứa bé ngoan, nhưng mà Trường An không ở nhà, cháu vào đây chờ một lát.”

Xoay người lại thầm nghĩ, đi nhà trẻ cũng có bài tập hè?

Nhà trẻ nào không đáng tin cậy như vậy?

“Thần Hi có muốn ăn vải không, dì bóc cho cháu một quả nhé?” Mẹ Tần đẩy đĩa vải tới.

Trần Thần Hi lắc đầu, “Không cần ạ, cháu không ăn…”

Bây giờ giao thông còn chưa phát triển, quả vải còn rất đắt, nhà cô ta thật lâu mới có thể ăn một lần, nhưng kiếp trước cô ta cũng đã ăn nhiều, cũng không thèm.

“Vậy Thần Hi muốn uống gì không?”

Trần Thần Hi cũng ngoan ngoãn lắc đầu.

Ba Tần ôm Tần Lạc Dương từ trên tầng xuống dưới, ngẩn người, “Này lại là?”

Sao lại xuất hiện thêm một cô bé nữa vậy?

Mẹ Tần ôm Tần Lạc Dương, nhẹ nhàng thở ra, “Nhà cách vách.”

Nói như thế nào đây, cô bé này nhìn ngoan ngoan ngoãn ngoãn cũng rất đáng yêu, nhưng mà tính tình có hơi..., lúc nãy không biết nên nói gì với cô bé nữa.

Tần Trường An ăn cơm sáng xong mới về nhà.

—— Bởibvì muốn thay quần nhỏ.

Đáng tiếc căn bản không nhìn thấy Trần Thần Hi đang trông mòn con mắt. Mẹ Tần vốn định gọi hắn lại, nhưng chưa kịp nói, hắn cũng đã chạy lên tầng, chỉ nghe thấy một câu, “Thay quần nhỏ!”

Mẹ Tần: “………”

Mẹ Tần đau răng, mình vẫn nên đi ra ngoài đi dạo thôi.

Tần Trường An xuống dưới, phòng khách chỉ còn ba Tần và Trần Thần Hi, hắn nghĩ tới chuyện buổi sáng, chạy tới, “Ba! Ba! Ba nộp tiền, để Diệu Diệu đi nhà trẻ được không! Cùng lớp với con!”

Ba Tần giật giật khóe miệng, con gái nhà người ta mới mấy tuổi a. Quan trọng nhất là, ba Tần đặt tờ báo xuống bàn, ấn đầu hắn, “Ba con không có năng lực này, con phải hỏi ba mẹ Diệu Diệu có đồng ý không?”

Tần Trường An a? Một tiếng, “Còn muốn hỏi a…”

Không phải nộp tiền là có thể học sao?

Hắn đã hỏi qua Diệu Diệu nha.

“Đương nhiên phải hỏi.” Ba Tần bị hắn chọc cười, muốn mang con gái nhà người ta đi mà không nói với người ta một tiếng, có còn muốn mạng nhỏ không??

Nếu là ba Lê, nói không chừng phải cầm cây chổi đuổi thằng nhóc này một con phố.

“Được rồi.” Tần Trường An giống mô giống dạng thở dài.

Thế giới người lớn thật phiền toái.

Tần Trường An cảm thấy mình đã làm xong mọi chuyện, đang chuẩn bị trở lại Lê gia, lại thấy một cô bé ngăn hắn lại.

“Anh Trường An!”

Tần Trường An lui về phía sau, “Ai a?”

Trần Thần Hi cười sáng lạn, mắt lấp lánh nhìn hắn, “Em là Trần Thần Hi nha, chúng ta chơi với nhau đi.”

Con trai không phải đều thích Transformers gì đó, cô ta cũng có thể, nam thần của cô ta vẫn nên ít tiếp xúc với Lê Diệu Diệu thì hơn.

“Không cần.” Tần Trường An ghét bỏ lắc đầu, “Tôi không chơi cùng con gái!”

Con gái sẽ khóc, trước kia em họ tới nhà hắn, mang ra ngoài động tí là khóc, còn nhát gan, không vui.

Trần Thần Hi sửng sốt, rất nhanh phản ứng lại, “Em không khóc!”

Tần Trường An mới mặc kệ, “Tránh ra! Cô chặn đường của tôi!”

Trần Thần Hhi vội vàng cầm tay hắn, “Tần Châu!… Không phải, anh Trường An, chúng ta học bài với nhau đi.”

Học tập?!

Hắn rùng mình một cái, chạy càng nhanh.

Thật vất vả không cần đi nhà trẻ! Hắn không cần học tập!

Trần Thần Hi dậm dậm chân, đuổi theo sau phát hiện, quả nhiên, Tần Trường An vẫn vào Lê gia.

“………” Ba Tần nhìn con trai mình và cô bé kia, sờ sờ cái mũi, tổng cảm giác đây là con trai và bông hoa đào của hắn?

Ba Lê cúi đầu nhìn, phi thường lãnh khốc, “Không được!”

Bảo bối mới mấy tuổi, đi cái gì nhà trẻ?! Ăn ngon chơi vui là được, lỡ như đi nhà trẻ bị bắt nạt thì sao?

Tần Trường An, “Nhưng Diệu Diệu sẽ nhớ con!”

“Không có khả năng!” Ba Lê cự tuyệt càng dứt khoát lưu loát, càng nói như vậy càng không muốn cho Diệu Diệu đi.

Vốn dĩ người cha này sắp không còn địa vị gì rồi, con để Diệu Diệu đi cùng nó.

…… Có bị ngốc không?

Ba Lê nói như thế nào cũng không đồng ý.

Tần Trường An tức giận, “Ba vợ ba đúng là Vương Mẫu nương nương!”

Muốn chia rẽ hắn và Diệu Diệu!

Tần Trường An cầm tay Diệu Diệu, hai mắt đẫm lệ, “Ba vợ không đồng ý, chúng ta phải làm sao bây giờ a?”

Hắn nghĩ đến sau này sẽ phải tách ra liền thương tâm!

Diệu Diệu cầm bình sữa, phụ họa, “Làm sao bây giờ…”

Tần Trường An, “Bằng không anh không đi?”

Hình như không được……

Vương thúc giá trị vũ lực quá cao, xách hắn như xách một con gà, mỗi lần hắn từ trên xe trộm xuống đều sẽ bị bắt lại!

…… Về sau hắn nhất định phải luyện ma pháp! Biến Vương thúc thành cục đá!

Diệu Diệu ùng ục uống sữa, chớp chớp mắt, không biết nghe không hiểu.

Tần Trường An nhìn nhìn xung quanh, hôn hôn Diệu Diệu, nghiêm túc nói, “Bằng không chúng ta bỏ trốn đi!”

Ùng ục…

Ùng ục…

Diệu Diệu cười cười, gật gật đầu, “Trốn…”

Tần Trường An kinh hỉ, giao lưu hoàn toàn không có chướng ngại, pi pi pi gặm mặt cô, “Diệu Diệu em thật tốt!”

“Chúng ta đêm nay sẽ bỏ trốn!”

Hắn nhất định sẽ làm một cái kế hoạch kỹ càng tỉ mỉ! Sau đó còn phải cầm tiền! Tiền mừng tuổi của hắn không biết có đủ hay không…

Ân…… Tiền mừng tuổi của Lạc Dương đặt ở đâu ta??

Ư Ư: Đến khổ:))

—— Vì thế, ba Tần quay đầu lại liền phát hiện con trai mình thế nhưng lại về nhà, không biết vẽ cái gì ở trong phòng.

Hết sức chuyên chú.

Ba Tần tò mò, thăm dò nhìn nhìn, chỉ thấy những đường cong khó hiểu, hoàn toàn nhìn không hiểu, trên cùng còn có mấy chữ to.

——oo Kế hoạch?

oo?

Cái quỷ gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.