Diệu Diệu

Chương 47: Rải cẩu lương trong trường học (11)



Tần Trường An sợ trong lòng Diệu Diệu có khúc mắc, cũng không rảnh thẹn thùng, vội vàng nói rõ mọi chuyện.

Hắn tuyệt đối không đau lòng cô ta. Hắn đau lòng cô ta?! Đánh rắm sao?!

Lúc ấy hắn nghe được tiếng gió, nói bài tập của Diệu Diệu đều là người khác làm. Đánh giá chắc có

người muốn truyền tới tai của giáo viên. Nếu là bình thường, giáo viên cũng sẽ nhắm một con mắt mở một con mẳ, rốt cuộc thành tích của Diệu Diệu cũng chỉ tầm trung, thầy cô cũng không bắt buộc.

Nhưng nếu nháo lớn, vậy không phải chuyện đơn giản, thầy cô cũng sẽ phạt, hơn nữa lúc này gần đến kì thi lên cấp, là thời điểm mấu chốt, nếu bị bắt chắc chắn sẽ giết gà dọa khỉ.

Cho nên để ngừa vạn nhất, hắn mới có thể cầm bài tập của Diệu Diệu về, để Diệu Diệu tự làm.

Còn có nói cái gì… Tình cảm nhiều năm của hai người, nếu hỏng vì tớ, tớ phải áy náy cả đời… sắc mặt Tần Trường An sắc mặt âm u, châm, ngòi, ly, gian.

Chỉ so sánh giữa cô ta và Diệu Diệu hắn cũng cảm thấy vũ nhục Diệu Diệu, sao có thể vì cô ta mà không tốt với Diệu Diệu… Thậm chí hắn có thời gian đều ở cạnh Diệu Diệu, căn bản không nói chuyện với cô ta mấy được không?

Tần Trường An giải thích mọi chuyện, có chút khẩn trương cầm cổ tay Diệu Diệu, từ ba lô lấy rsữa chua ra, “… Để anh giải quyết, Diệu Diệu đừng lo lắng.”

Hắn sẽ giải quyết.

Diệu Diệu ngoan ngoãn uống sữa chua, biết vì sao hắn khẩn trương, cười, “Được a, em tin Trường An.”

Thái độ của Tần Trường An với Trần Thần Hi cô biết nha, cơ hồ là hờ hững, cho nên khẳng định không liên quan tới Trường An. Luôn có một số người có suy nghĩ khác người thường, Diệu Diệu cảm thấy, cô không nên đổ mọi việc lên đầu rồi tức giận với Trường An, kia nhiều ngốc nha.

Cô cùng Trường An mới thân nhất đâu!

Diệu Diệu thông minh nhất thế giới.

Nhưng mà, cô lại nhỏ giọng nói một câu, “Nhưng nếu có lần sau sẽ tức giận!”

Tần Trường An giật mình, nghe Diệu Diệu lại nói, “Anh chỉ có thể tốt với em, người khác nhìn anh em sẽ không vui!”

“Hiểu chưa.”

Mèo đều có tính ghen tị a.

Tần Trường An đầu tiên là bị cảnh cáo giật mình một cái, sau đó ánh mắt sáng lên, hô hấp có hơi dồn dập, ý cô là…

Hắn còn có chút không dám tin tưởng…… Là ý hắn nghĩ sao?

Hắn thử cầm tay Diệu Diệu, nho nhỏ, mềm ấm như ngọc, rất dễ dàng là có thể bao bọc trong bàn tay của mình…

Trái tim thịch thịch thịch nhảy, Tần Trường An hô hấp dồn dập, như rơi vào trong mơ, “Diệu Diệu…”

Diệu Diệu ừ một tiếng, một cái tay khác không nhúc nhích, nâng hộp sữa chua lên, ý bảo Tần Trường An uống.

Thấy hắn bất động, mới chớp chớp mắt, “Không uống sao?”

“Uống uống uống!” Tần Trường An phản ứng lại, vui sướng từ đuôi lông mày, từ khóe mắt, từ mọi góc cạnh của gương mặt, cả người loá mắt như sẽ sáng lên, nắm chặt tay nhỏ trong tay, cúi đầu uống một hớp lớn, “Thật ngon!”

…… Nhìn dáng vẻ căn bản là không có nếm được thứ mình uống có hương vị gì.

Diệu Diệu cười cong đôi mắt, dắt tay hắn, “Đi ăn cơm ~”

Hai người vốn dĩ là người xuất chúng, liếc mắt một cái là có thể nhận ra, lúc này lại ở bên nhau, một thêm một còn lóe mắt hơn ba người.

Tần Trường An lại không thèm để ý, tâm tình của hắn đang rất tốt, hận không thể lập tức nắm tay cô nói cho cả thế giớ, “Được được, muốn ăn gì?”

Ư Ư: Ăn cơm:))😌😌

Này đều mấy năm?!

Đã mấy năm hắn không được cầm tay cô?

Có đôi khi Tần Trường An cảm thấy không lớn lên cũng khá tốt, trước khi lớn lên, hắn mỗi ngày đều ôm Diệu Diệu ngủ, đi chỗ nào cũng có thể ở cạnh Diệu Diệu.

Ư Ư: Đi WC thì sao???

Tiểu học, hắn dắt Diệu Diệu đi học, khi học có thể đặt tay trong ngăn bàn để nắm, tan học sẽ đút đồ ăn cho Diệu Diệu, còn có một nụ hôn khen thưởng, rồi lại ôm Diệu Diệu về nhà…

Trên đường tay nắm tay, cùng nhau ngồi ở ghế sau bàn bạc đả đảo Vương thúc.

Nhưng sau khi lớn lên liền không được, từ khi Diệu Diệu lớn, Lê thúc, Tần Trường An đúng lý hợp tình đổi thành ba vợ, ba vợ kiên quyết không cho hắn gần Diệu Diệh. Không thể ngủ ngủ, không thể hôn hôn, dắt tay nhỏ cũng bị cấm…

Diệu Diệu nghĩ nghĩ, “Mì cay ở tầng hai ăn khá ngon, em muốn ăn…”

Tần Trường An, “Không phải em không ăn được cay sao? Cố tình còn muốn ăn…”

Diệu Diệu nhìn về phía hắn, nâng cằm nhỏ, “Em ăn không hết, có bạn trai ăn giúp em nha.”

“…Không thể sao?”

Bạn trai Tần Trường An:…… Được được được, em nói cái gì đều được.

Vì thế bạn học Tiểu Liễu bị ném lại phía sau: “………”

Mộng bức.

Không, không phải, cho nên hai người cứ như vậy mà đi a!

Tớ thì sao?! Tớ thì sao?

Hai người không quay đầu lại nhìn Tiểu Liễu đáng yêu sao?!

Tần Trường An cùng Diệu Diệu về lớp, để Diệu Diệu về chỗ ngồi trước, rồi sau đó mình gõ gõ bàn của nam sinh bên cạnh, “Bạn học, đổi vị trí chút?”

Nam sinh kia còn rất thức thời, nhìn Diệu Diệu, đã hiểu, “Cậu không cần nói với giáo viên một tiếng sao?”

Tần Trường An nhướng mày, “Nói! Nhưng cô không ở đây! Đổi rồi nói sau.”

Vậy không chờ thêm một lúc nữa? Bây giờ đổi chính là tự ý đổi chỗ… Ánh mắt của nam sinh kia viết mấy chữ này.

Tần Trường An ho khan, nhìn thoáng qua Diệu Diệu, có chút không kiên nhẫn, “Kia quá muộn.”

…Hắn không chờ được.

Người kia nhìn theo tầm mắt hắn, biểu tình trên mặt đột nhiên thay đổi, thảm không nỡ nhìn.

Bê chồng sách trên bàn lên đi.

Đậu má, cậu thắng.

Sau đó cậu liền nghe thấy tiếng hút khí ở phía sau ——

Ngay sau đó thấy cả cái bàn học của mình bị nhấc lên, trực tiếp đặt xuống vị trí của Tần Trường An.

Tần Trường An nhếch miệng cười cười, tay vừa động lại gấp không chờ nổi dọn bàn của mình qua lưu lại một câu, “Cậu quá chậm, như vậy nhanh hơn.”

“Cảm…” Nam sinh chưa kịp nói câu cảm ơn, hắn cũng đã đi đến chỗ Diệu Diệu, cậu hơi dừng lại, cố gắng nói nói, “… Ơn a.”

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!” Học sinh trong lớp đều hiểu ra, phát ra một trận ồn ào, coi bàn học coi như trống đập bùm bùm.

Lợi hại ha ha ha!

Âm thanh huýt sáo cùng ánh mắt tất cả mọi người đều hiểu hết đợt này đến đợt khác.

—— Trạng thái này, khổng tước xòe đuôi a.

Ư Ư: Ý chỉ hành động khoe khoang.

Giờ tự học sắp tới, phần lớn học sinh đều đã ăn cơm xong trở về, an tĩnh lại, ghé vào trên bàn chuẩn bị ngủ hai mươi phút ngủ trưa.

Trong phòng học tiếng quạt ồn ào, vẫn không thắng nổi sự oi bức trong phòng, phần lớn đều đổ mồ hôi, khá bực bội.

Tần Trường An một tay làm bài, một tay khác lại cầm một cây quạt quạt cho Diệu Diệu.

Phía trước cây quạt, có một cái cốc đựng không ít đá, cây quạt vừa động liền thổi khí lạnh tới chỗ Diệu Diệu

—— Người nóng quá nên tỉnh lại nhìn thấy cảnh tượng này.

—— Chủ nhiệm lớp ngoài cửa sổ cũng nhìn thấy cảnh tượng này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.